Soán Đường
Tiết Vạn Triệt giận tím mặt:
- Ngôn Khánh làm sao có thể theo địch? Nếu như hắn là người sợ chết thì làm sao có thể làm ra câu "Sĩ cam phần tử bất công hầu"?
- Hắn thân là hậu quân đồn trú ở Nam thủy, vậy mà những người đánh nhau ở Bình Nhưỡng đã quay trở về Trịnh Ngôn Khánh không có tin tức mọi người lại nói hăn lâm trận theo địch.
Tiết Vạn Triệt sắc mặt âm trầm lắc đầu liên tục:
- Chuyện này không có khả năng, Trịnh Ngôn Khánh không phải là người như vậy.
- Tuy nhiên ta nghe nói tổ phụ của hắn bị cầm tù về sau nhờ Bùi công gia Bùi Thế Củ ra mặt nói tốt đồng thời có hoàng hậu cầu tình đã đem tổ phụ của hắn thả ra.
Tiết Vạn Quân cười cười không tranh luận với Tiết Vạn Triệt nữa.
Tiết Vạn Triệt trong lòng thầm nói: Ngôn Khánh nếu như ngươi thật sự theo địch thì sau này ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.
Trong lòng hai người tràn đầy tâm sự rời khỏi phủ.
Chỉ thấy một con chiến mã ở trước cửa ra vào toàn thân bốc đầy nhiệt khí, người đưa tin chân chưa đứng vững đã vọt tới cửa ra vào.
- Cao Ly có chiến báo khẩn cấp.
Tiết Vạn Triệt trong lòng cả kinh vội vàng tiến ra nghênh đón:
- Quân tình gì vậy?
- À, thiếu tướng quân.
Người đưa tin nhìn thấy Tiết Vạn Triệt thì hai chân mềm nhũn, quỳ gối ở bậc cửa nhìn dáng vẻ của hắn thì rất mệt mỏi hiển nhiên là lặn lội đường xa chưa hề nghỉ ngơi. Hắn lấy một bức thư có dấu xi ra hai tay dâng lên.
- Thiếu tướng quâ ba ngày trước chúng ta đi thám thính Cao Ly.
- Thủy quân giáo úy Trịnh Ngôn Khánh ở Bình Nhưỡng sau khi đánh chết Cao Bảo Tàng liên tục đánh lén Nguyên Sơn, Hán Thành, Thạch Đa Sơn Trấn, tiêu diệt rất nhiều nơi, mấy tháng trước lại giết chết quân chủ Nguyên Sơn trấn Phác Kim Xương .Công phá nhiều thành, giết chết rất nhiều binh lính, cứu thoát tù binh ở Địch Du Lĩnh.
Tiết Vạn Triệt giật nảy mình.
- Ngươi vừa nói chủ tướng của tùy quân kia là ai?
- Thủy quân giáo úy Trịnh Ngôn Khánh.
Tiết Vạn Quân sắc mặt đại biến cầm lấy thư tín.
- Chuyện này có đúng không?
- Đúng thế, sau khi bệ hạ triệt binh Vệ phủ úy đã phái ra hai trăm thám thính vào cảnh nội Cao Ly, phụ trách tìm hiểu tin tức.
Tuy nhiên người Cao Ly thủ vệ sâm nghiêm, mãi cho đến hôm nay mới trở về được mười người.
Sau đó Vệ phủ úy đã phái người đi suốt đêm tấu trình triều đình đồng thời mệnh cho thuộc hạ tới đây báo tin.
Vệ phủ úy chính là Vệ Văn Thăng.
Cuộc chiến Tát Thủy, hắn tọa trấn hậu quân sau đó suất lĩnh toàn quân lui về Liêu Đông.
Tiết Vạn Triệt không nói nhiều lời lập tức lên lưng ngựa.
- Tứ lang đệ muốn đi đâu?
Tiết Vạn Triệt cũng không quay đầu lại đánh ngựa giơ roi mà đi.
Vừa đi hắn vừa lớn tiếng hô:
- Tam ca đệ lập tức tới Liêu Đông, nhất định là Ngôn Khánh, nhất định là Ngôn Khánh trở về rồi.
Tiết Vạn Quân muốn đuổi theo Tiết Vạn Triệt nhưng nghĩ nghĩ rồi dừng bước lại.
Hắn sai người sắp xếp cho người đưa thư kia rồi vội vã trở về.
Ha ha lần này chỉ sợ Trịnh gia sẽ được náo nhiệt, Trịnh Ngôn Khánh lần này chỉ sợ sẽ mang tới cho một số người một cái tát.
Trịnh Ngôn Khánh đích thật là muốn trở về.
Hắn đang cưỡi Ngọc Đề Tuấn, hoành giáo nhìn về phía xa xa.
Tùy quân đứng trang nghiêm sau hắn, đông nghịt một mảng lộ ra khí tức trang trọng.
Từng đạo con mắt nhìn bóng lưng thon gầy của Trịnh Ngôn Khánh, giờ khắc này mọi người đều sáng rực.
Trăng sáng sao tỏ lốm đốm đầy trời.
Đứng ở phía trên cao trạm gác, nhìn sang phía tây là bình nguyên sững sững.
Ở xa hơn nữa chính là Áp Lục Giang tuy nhiên lúc này Áp Lục Giang đang đóng băng, chỉ cần vượt qua đó là tới đất của Đại Tùy.
Trong vòng một tháng Trịnh Ngôn Khánh đã mang người tới Cái Mã cao nguyên làm nên chuyện nghiêng trời lệch đất.
Không chỉ liên tục xuất kích chém giết hơn hai nghìn binh sĩ Cao Ly ở đó mà còn giải cứu tướng sĩ tùy quân tổng cộng số binh lính đã hơn nghìn người nhưng sau khi trải qua chém giết, còn sống tới nơi này chỉ còn có năm sáu trăm người mà thôi.
Đối với Trịnh Ngôn Khánh số lượng này đã đủ.
Chỉ vì năm sáu trăm người này hổ vệ đi theo hắn chỉ còn mười tám người.
Sĩ tốt đi ra từ Lang Lâm sơn mạch cũng tử thương vô số nhưng hôm nay thắng lợi ở ngay trước mắt chỉ cần xông ra là có thể trở về nhà.
Ngôn Khánh quay đầu nhìn về phía đám người Mạch Tử Trọng và Tạ Khoa.
Mạch Tử Trọng nói:
- Trịnh giáo úy tất cả mọi người đều đang đợi lệnh của giáo úy.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu lấy từ trong túi ra mặt nạ bằng bạc rồi đeo lên trên mặt.
Trong chốc lát mọi người vô ý thức nắm chặt binh khí trong tay, ngưng mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh, một tháng chém giết, mọi người đã hình thành một thói quen khi Trịnh Ngôn Khánh đeo mặt nạ lên thì đại chiến sắp bắt đầu.
- Truyền mệnh của ta, khóa miệng toàn đám ngựa lại, không có quân lệnh không được tự tiện hành động.
- Các huynh đệ đây là cửa khẩu cuối cùng chỉ cần chúng ta tiến lên là có thể thu được toàn thắng, mọi người cần phải chiếu cố kỹ lưỡng cho mình và các huynh đệ xung quanh, chưa đến hơi thở cuối cùng không được vứt bỏ mạng sống của mình cho dù có chết chúng ta cũng phải chết ở quê hương mình.
Đám người Mạch Tử Trọng liền tuân mệnh.
- Xuất phát.
Trịnh Ngôn Khánh ra lệnh rồi thúc mã tiến lên.
Ngọc Đề Tuấn cũng từ từ mà đi, lộ ra vẻ nhàn nhã.
Ở phía sau một đám kỵ quân của Mạch Tử Trọng ước khoảng ba trăm người đều nắm chặt đao thương từ từ đi theo.
Dưới ánh trăng mặt nạ bằng bạc của Trịnh Ngôn Khánh hiện lên vầng u lãnh.
Một đôi tinh quang lập lòe tinh mang.
Hắn nắm chặt mã giáo, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
- Người nào?
Vệ binh bên ngoài quân trại lớn tiếng gọi.
Trịnh Hoành Nghị lập tức thúc ngã chạy lên phía trước Trịnh Ngôn Khánh:
- Ta chính là quân chủ Ma Thiên Lĩnh, Phó Ninh phụng mệnh tới đây thay quân.
Ngôn ngữ Cao Ly của Trịnh Hoành Nghị ngày càng trở nên lưu loát.
Trải qua hơn một tháng Trịnh Hoành Nghị dựa vào sự lưu loát này mà lừa dối không ít quân trại Cao Ly.
Người Cao Ly nghe được không khỏi giật mình.
- Thay quân?
Chưa từng nghe nói là phải thay quân...
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của đối phương thì không giống như là giả bộ, về phần quân chủ Ma Thiên Lĩnh này là Phó Ninh, đám binh sĩ này dĩ nhiên không có khả năng biết được nhưng nghe khẩu âm của đối phương thì mang theo một lực lượng quý tộc, tức thì bọn họ không khỏi hơi nghi hoặc.
Đúng vào lúc này, Trịnh Ngôn Khánh khẽ đá vào bụng Ngọc Đề Tuấn, nó vội vàng tiến lên phía trước.
Đồng thời kỵ quân ở đằng sau cũng tiến lên nhanh hơn, thủ vệ đại môn chưa kịp phản ứng thì Trịnh Ngôn Khánh đã thúc giục chiến mã xông vào trong, mã giáo giơ lên cao mà hét lớn:
- Các huynh đệ chúng ta về nhà rồi.
Lúc này Ngọc Đề Tuấn liền hí dài một tiếng.
Hơn ba trăm kỵ binh hưởng ứng tiếng ngựa trong đêm quanh quẩn không thôi.
- Địch tập kích, là Tùy cẩu tập kích.
Vệ binh cuối cùng cũng có phản ứng, bọn họ khản giọng kêu to.