Song Kiếm
“Huynh vẫn phải đi nhìn xem mới được.” Đường Hoa lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái hộp thật to màu hồng đào đưa cho Sương Vũ: “Định lát nữa đưa cho Huy Hoàng. Nếu huynh không về kịp, muội đưa cho hắn giúp huynh nhé.”
“Vâng!” Sương Vũ nhận lấy rồi dặn dò: “Tốt nhất là nên có kế hoạch một chút... Mặt khác muội nhắc trước một câu nhé, nếu tiểu Lang thực sự qua được kiếp thứ hai rồi thì sẽ trở thành mối họa lớn nhất trong Song Kiếm đấy.”
“Huynh thấy chắc mấy người bọn Thắng Giả Vi Vương đều biết trước hôm nay Sát Phá Lang sẽ có phiền phức, cho nên mới lui hết vào trong Sơn Hải giới đấy. Bởi vậy nếu tiểu Lang thực sự qua được kiếp thứ hai rồi thì... Theo như phán đoán của huynh, hắn có trở thành mối họa lớn nhất trong Song Kiếm không chưa biết, nhưng trở thành mối họa lớn nhất cho Thần Chi Lĩnh Vực là chắc chắn nhe. Còn nữa, nếu hắn hung hăng càn quấy quá thì mai sau huynh sẽ liên thủ với Huy Hoàng trảm yêu trừ ma, như vậy còn có thể tăng lên hào quang cho hình tượng của bổn Gia Tử nữa.” Đường Hoa cười hè hè: “Thân là ông chủ phía sau màn của tờ báo lớn nhất, huynh cam đoan lão công của muội đây làm gì cũng sẽ có lời chứ không lỗ đâu.”
“Huynh làm kiểu đó là loại ‘nhạn bay qua cũng rút trụi cả lông’ đó chứ có gì mà hay?” Sương Vũ che miệng cười nhẹ: “Nhìn huynh kìa, giúp ai nấy cũng phải kiếm cách mà thiếp vàng lên mặt mình mới được. Có đôi khi muội rất thắc mắc là huynh vì muốn chơi vui cho nên mới vơ vét lợi lộc, hay vì vơ vét lợi lộc cho nên mới ham chơi đây.”
“Hai cái đó có gì khác nhau đâu?”
“Cái đầu nghĩa rằng huynh chỉ là một đứa con nít lớn xác mà chưa lớn tính, còn cái thứ hai thì nghĩa rằng huynh là một kẻ ham muốn ích lợi, lòng dạ thâm sâu.”
“Cứ từ từ nghĩ đi!” Đường Hoa nhảy lên trên bàn quát: “Huy Hoàng, ta yêu ngươi.”
“...” Xx ngươi tên Gia Tử chết tiệt. Huy Hoàng bị tiếng quát này khiến chân tay cuống cả lên. Có nên lập tức chứng minh mình không phải dân đồng tính không? Chắc không cần đâu nhỉ? Nhưng Quàng Khăn Đỏ lại ngây thơ như thế, chỉ sợ sẽ coi trò đùa này là thực mất... Có điều, Sương Vũ đang ở ngay bên cạnh, còn đang cười nữa, chắc Quàng Khăn Đỏ sẽ hiểu thôi...
Bầy bạn hữu gấp gáp rống lên: “Cẩn thận đó!”
“Chuyện gì thế?” Huy Hoàng vội vàng quay đầu lại, không thấy gì cả, nhưng lại cảm thấy chân mình bị siết lấy, rồi thấy mình đã bị một nhành dây leo trói nghiến vào một tảng đá lớn mất rồi, mà kỹ năng chữ màu kim Huyền Hoàng Thiên Kiếm thì lại đang áp tới nữa. Ta đệt, ông phải quy tiên mất thôi. Huy Hoàng lo lắm, mà Huyền Hoàng Thiên Kiếm lại đánh ra điểm bạo kích nữa, toàn thể người xem đều hồn phi phách tán cả...
Một luồng ánh sáng trắng chớp lên, Huy Hoàng ngây ngốc xuất hiện giữa không trung. Hắn không nhì nhằng, lập tức rống lên với Đường Hoa: “Gia Tử chết tiệt, tính chơi chết ta à?”
Bầy bạn hữu lập tức coi Huy Hoàng như thần nhân liền, rõ ràng bị kỹ năng màu kim tốc độ không nhanh nhưng uy lực cực mạnh như thế đánh trúng người, thế mà không những không chết, lại vẫn còn đầy cả máu lẫn pháp nữa.
“Huy Hoàng, coi chừng lát nữa ta bắt ngươi phải trả ta tám ngàn tiền lá bùa Lời Chú Của Bồ Tát đó.”
“Móa, không phải lúc trước nói là năm ngàn sao, sao lại tăng thêm ba ngàn nữa rồi?” Huy Hoàng nhớ tới một câu nói: chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi nhất. Tiểu nhân thì là bạn mình, còn nữ nhân thì là bạn gái của mình, từ vụ độ kiếp hôm nay mà suy, lẽ nào mệnh của mình phạm tới Khổng Tử à? Lẽ nào sớm hay muộn gì cũng sẽ phải chết ở trong tay hai loại người đó sao? Huy Hoàng thất thần mất rồi.
“Cừ từ từ chơi vui nhé, ta đi đây. Ta hy vọng đã lưu lại cho ngươi một vết thương tâm hồn vĩnh viễn không mờ phai đấy. Oa ha ha ha ha...” Đường Hoa vung khí đen một nhát, chớp mắt đã biến mất giữa Côn Lôn rồi.
* * * * * *
Tình hình hiện giờ của Sát Phá Lang rất bất lợi, điểm công đức của hắn chỉ còn cách mấy chục nữa thôi. Hắn có rất nhiều lựa chọn, chẳng hạn như xông ra ngoài, chẳng hạn như tự sát, chẳng hạn như mặc kệ người ta... Nhưng hắn lại lựa chọn lưu lại. Lưu lại để bảo vệ Mặc Tinh. Thực ra hắn cũng hiểu rõ rằng Mặc Tinh không cần được bảo vệ, bọn chúng mắng nhiều như vậy, cũng treo nhiều biểu ngữ như vậy, mục tiêu hoàn toàn chỉ là mình mà thôi, sau chuyện này Mặc Tinh sẽ được phần bồi thường nên có, dù sao người ta cũng có bạn bè mà... Nhưng mình thì sao? Những người mà mình cho là bạn - đám Mông Mông, thế mà đã bị bầy nòng cốt lâu đời của Thần Chi Lĩnh Vực xui khiến, bỏ rơi mình mất rồi.
Sát Phá Lang không trách những người đang vây quanh nhục mạ hắn. Đi ra ngoài lăn lộn, cũng phải tới lúc trả nợ thôi, đừng nên oán trời, mà cũng đừng nên trách đất. Sát Phá Lang bình thản lắm, hắn biết nếu mình không cướp những con BOSS kia thì đã không nuôi nổi thanh Ma Kiếm cứ mỗi cấp lại cần một thanh tiên kiếm kia rồi. Tuy hắn biết rõ ràng đây là một cái bẫy, nhưng cho dù bản thân hắn có hàng trăm ngàn khuyết điểm đi nữa, thì cái dũng khí bảo vệ cho ích lợi của nữ nhân của mình hắn vẫn còn có, cho dù là có vạn kiếp bất phục đi nữa... Trách nhiệm, hai từ này có khi rất là hư ảo, nhưng vẫn tồn tại ở trong lòng một ít người.
Mặc Tinh đã đến được một thời gian rồi, nhưng nàng lại phát hiện ra mình không làm được cái gì cả. Tuy có rất nhiều người nhắn tin cho nàng biết rằng họ không phải đang nhắm vào nàng, tuy nàng cũng đã kéo Sát Phá Lang định thoát khỏi thành đô, nhưng chuyện này dường như đã thoát khỏi phạm trù của trò chơi, nên cho dù có dũng khí bạt ngàn của một người lớn lên trong quân doanh bộ binh, nàng vẫn cảm thấy bất lực lắm. Mọi chuyện đang hướng theo hướng tồi tệ nhất mà phát triển.
“Sát Phá Lang, cướp BOSS của ta, coi coi ngươi chạy hướng nào?” Giữa không trung đột nhiên dâng lên sát khí đằng đằng, Sát Phá Lang còn chưa kịp ngẩng đầu lên xem là ai thì đã bị một con mãnh hổ do khí đen nện trên đất biến thành nhào tới nuốt chửng. Dính phải chiêu này, hắn kinh hãi cực kỳ, đồng thời cũng lập tức biết người mới tới là ai ngay.
Hắn kinh là vì với Ma Kiếm hộ thân, thế mà chiêu này vẫn xử được tới ba phần ống máu của mình luôn, mà trong trò chơi này, kẻ có lực công kích như thế hắn chỉ biết duy nhất có một người, chính là tên Đông Phương Gia Tử khốn kiếp kia. Vì sao lại là khốn kiếp? Vì Sát Phá Lang bất bình lắm, lần nào mà ông không bị ngươi cướp chớ, có lần nào ông cướp được của ngươi đâu?
Nhưng hắn không có cơ hội mở miệng, vì Đường Hoa đã từ bộ tổ hợp kỹ năng nhỏ liên tục của Phá Toái lĩnh ngộ được cảnh giới thiên nhân hợp nhất rồi... Tức là đại chiêu tổ hợp hết thảy không gián đoạn, dùng mãi cho đến khi nào toàn bộ pháp lực trống không mới thôi. Đầu tiên là Vô Địch Vũ Trụ, sau đó là sóng Dâm Đãng, rồi chơi một cái Thần Quang bảo tháp, tiếp đó là Vô Địch Ngân Hà, cuối cùng chơi thêm một chiêu Hậu Nghệ Xạ Nhật cung bằng một thanh phi kiếm thất giai màu lam... Không ai có thể sống sót được dưới đợt oanh tạc này. Đối mặt với lực công kích siêu cường của Đường Hoa, các cao thủ đều biết là nhất định phải liều chết mới chọi được. Nhưng dưới tình huống bị đánh lén bằng một đại chiêu liên tù tì thế này, mặc cho ngươi có là đầu đồng tay thép cũng phải bị tạc thành bột phấn thôi.
Bởi vậy Sát Phá Lang đã chết rồi... Đường Hoa đảo cặp mắt trắng dã rồi rống giận: “Sát Phá Lang, lăn ra đây cho ông!” Bầy người xem đều cảm thấy tên này như có mối thù cướp vợ với Sát Phá Lang vậy. Lẽ nào lời đồn Mặc Tinh vốn là vợ hắn mà dạo này giang hồ đồn là thật à? Chắc là thật rồi. Bầy người xem nhìn cảnh Mặc Tinh bay lên giữa không trung, đỡ Đường Hoa đang bị mù xuống dưới đất mà mặt chảy đầy lệ thì đều nhận định chắc chắn nàng đang rối rắm vì mối quan hệ tay ba nên mới khóc đây.
“Ta còn cho rằng ngươi... ngươi sẽ không đến chứ.” Mặc Tinh quệt quệt nước mắt: “Ta biết thế nào ngươi cũng sẽ đến mà.”
“Rốt cục là ngươi biết ta sẽ đến hay không đến chứ?” Đường Hoa buồn bực ghê, cái lối nói của con bé này sắp vượt cả mấy ông thiền sư tám mươi tuổi rồi đấy. Thâm, thật là thâm lắm.
“Dù sao ta cũng biết là sẽ tới!” Mặc Tinh cười một cái, rồi nói: “Ngươi tốt với ta nhất.”
“Ây, ta có lão bà rồi! Đừng có châm ngòi như vậy à.”
“Ngươi biết ý ta mà.”
Hai người vừa đáp xuống đất, lập tức đã có hơn chục người vây qua, thần sắc đều có vẻ tức tối lắm. Kẻ cầm đầu thế mà là người mà Đường Hoa biết luôn... Nhưng tên gì ấy nhỉ? Hình như là một tên nòng cốt của Thần Chi Lĩnh Vực đấy. Kẻ-mà-ai-cũng-chẳng-biết-là-ai này tức giận bừng bừng quát: “Đông Phương Gia Tử, ngươi làm ra chuyện hay rồi đấy. Ta đệt...”
Một chiêu đánh hắn thành ánh trắng, xong Đường Hoa móc móc lỗ tai: “Dư nghiệt của Sát Phá Lang thì đừng có mà lớn tiếng với ca. Mọi người nghe đây, Đông Phương Gia Tử ta không đội trời chung với Sát Phá Lang, lần sau có ai trông thấy ta giết hắn thì đừng có mà cằn nhằn đấy. Nếu muốn đệt điếc gì đấy, đừng trách ta ác tay.”
Một anh bạn rơi lệ đầy mặt: “Gia Tử ca, bọn này không hề có bất cứ ý gì ngăn ca giết hắn cả.”
“Cảm ơn, huynh đệ.” Đường Hoa bắt tay với tên này: “Coi bộ huynh đệ cũng là người bị tên dã súc kia hại. Về sau có tin về tên này thì cứ nhắn ta nhé, ta gặp lần nào giết lần đó.”
“Bọn ta là...”
“Không cần phải nói gì cả. Sau này chỉ cần là chuyện giữa mọi người với Sát Phá Lang thì cũng là chuyện của Đông Phương Gia Tử ta.” Đường Hoa múa tay một cái, một luồng khí đen ngút trời bốc lên, hóa thành một tấm biển lớn, trên viết bốn chữ to: Vì dân trừ hại. “Đây là tôn chỉ làm người của bổn nhân... Bằng hữu Huy Hoàng của ta vẫn còn đang độ kiếp, sau này mới mời mọi người uống trà được, chào mọi người nhé!”
“Ta...” Anh bạn kia còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Đường Hoa đã giống như một tia chớp, biến mất tiêu rồi, chỉ còn lưu lại tấm biển kia bồng bềnh trong gió mà thôi.
“Đừng có nói nữa, coi chừng hắn coi ngươi là đồng đảng của Sát Phá Lang rồi nhắm vào bang hội của ngươi đó. Tên này bản lĩnh cao như vậy, ngươi đâu thể nào mỗi ngày cho ngàn người canh giữ đá Kiếm Tiên của bang hội đâu phải không?” Một chị gái kia mang lòng tốt đến khuyên bảo anh bạn không cam tâm này.
“Đa tạ mỹ nữ đã nhắc nhở, còn chưa thỉnh giáo...”
“Thi Thi, Thi của thi ca.” Mỹ nữ này chìa danh thiếp ra.
“Giám đốc công ty Quan hệ xã hội Song Kiếm Hoàn Cầu?”
“Bất kể là giết người hay là phóng hỏa, hay là cứu người chữa bệnh, chỉ cần có tiền thì không có chuyện gì là chúng ta không làm được.”
* * * * * *
“Ta nói với ngươi này, ngươi bảo Sát Phá Lang cẩn thận một chút đi, đừng ở không nhắm nơi nào nhiều người mà tới đó. Mẹ của hắn không dạy hắn là nơi nào nhiều người đừng đi sao? Mặt khác, nhớ nhắc hắn con chó sống lâu được là nhờ biết kẹp cái đuôi đó.”
Mặc Tinh trả lời tin nhắn: “Ta biết rồi. Hôm nay thực cám ơn ngươi lắm, nếu không có ngươi thì ta không biết phải làm sao nữa.”
“Cảm ơn cái gì, bạn bè cả mà. Nếu họ không lợi dụng tên của ngươi thì ta chẳng thèm đến đâu. Thực ra Đạo gia có câu nói này hay lắm: việc mà làm tận thì duyên cũng sẽ tận. Ngươi bảo dã súc tự đề tỉnh bản thân đi.” Đường Hoa nói khoác mà không biết ngượng miệng, dạy dỗ người ta xong thì đóng bản tin. Đề tỉnh cái gì chứ, lẽ nào Hitler thường xuyên đỡ mấy bà cụ già qua đường là có thể thắng được chiến tranh thế giới thứ hai à? Lẽ nào Từ Hi thường xuyên mang Lý Liên Anh đi ngắm cá vàng là sẽ không bị đào mộ sao? Nếu người vừa nãy giết Sát Phá Lang là một người khác thì đã sớm bị quần chúng phân thây rồi. Quỷ cũng sợ ác nhân, câu nói này tuy không phải sáng sủa cho lắm, nhưng lại phản ánh một sự thực rất là bất đắc dĩ trên đời, đặc biệt là khi ác nhân cũng có nhân quyền.
* * * * * *
Trên ngọn XX của núi Côn Lôn vang lên đầy trời tiếng hoan hô, cuối cùng Huy Hoàng cũng đã lết qua được mười hai tiếng đồng hồ rồi. Mười hai tiếng đồng hồ này quả thật là kinh hãi tới tấp, trong lòng Huy Hoàng vẫn còn dư chút khiếp sợ. Nhưng phải nói là thiên kiếp cũng không phải là thứ đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người. Từ khi tên Gia Tử chết tiệt kia rời khỏi, mình không còn dính phải bất cứ trúc trắc gì nữa.
“Gia Tử có việc phải trễ một chút mới tới, đây là quà huynh ấy đưa cho ngươi.” Sương Vũ chìa chiếc hộp màu hồng đào kia ra.
Thực ra... Gia Tử đúng là bạn tốt đấy, trong cả đám người cũng chỉ có mình hắn tặng quà mà thôi. Huy Hoàng thầm cảm thán một câu rồi mở hộp ra. “Ầm” một tiếng, một nắm đấm gắn lò xo từ bên trong chiếc hộp bật ra chuẩn xác nện trúng mũi Huy Hoàng. Trên nắm đấm này còn có mực nước với đủ thứ thuốc nhuộm nữa. Huy Hoàng với Sương Vũ cùng khóc cười không được mà mắng Đường Hoa. Còn Quàng Khăn Đỏ thì lại quên rằng đây là trò chơi, sẽ nảy mới, cho nên tức tốc móc một chiếc khăn tay ra lau cho Huy Hoàng liền.
Còn có thư nữa này. Phá Toái nhặt lá thư rớt trên mặt đất lên rồi đọc: “Huy Hoàng ca, đầu tiên xin chúc mừng ngài đã độ kiếp thành công rực rỡ ánh vàng. Bổn Gia Tử đã chuẩn bị cho ngài một trò vừa mừng vừa kinh đây. Sau trò vừa mừng vừa kinh này nếu có muội muội đưa khăn tay cho ngài thì không những chứng tỏ rằng nàng là đồ ngốc xít, mà còn chứng tỏ rằng nàng có ý với ngài nữa. Còn nếu nàng lau mặt luôn cho ngài, thì không những chứng tỏ rằng nàng vô cùng ngu dốt, mà còn chứng tỏ rằng bọn này sắp phải uống rượu mừng rồi đây. Một đấm mà có được mỹ nhân, công khai được cái tình trạng lén lút bấy lâu nay, thế là đã hoàn thành xong tâm nguyện của ngài rồi nhé. Khỏi cần cảm tạ ta nhiều. Gia Tử, ngày X tháng X năm X.”
“Thượng Đế ơi, xin đừng để cho hắn biết là con vừa mới mắng hắn nhé.” Sương Vũ cầu nguyện.