Song Kiếm
“Cứu mạng với!”
“Cứu cái mạng gì?” Đường Hoa - đang xông Đông giết Tây, đầu óc nóng ran, nhiệt huyết sôi trào - rất nghi hoặc gửi tin nhắn hỏi lại.
Phá Toái khóc lóc trả lời: “Đại ca, ta tìm ngài tới là để bảo vệ ta đừng có rớt cấp, chớ không phải là để giết thêm mấy con quái báo thù cho ta.”
“A? Ngươi còn sống à? Ở đâu thế?” Đường Hoa toát mồ hôi.
“Đỉnh núi XX, mấy chục người đang bị đám rồng cổ xưa cộng với mắt khổng lồ bao vây này.”
“Điểm kinh nghiệm của rồng cổ xưa cao lắm à.”
“Ngươi còn nói nữa, quân đoàn Quỷ Hút Máu cũng tới rồi kìa, kíu với!”
“Đến ngay đê!”
“Ta bị hóa đá rồi, năm giây. Quân đoàn Mụ Rắn cũng tới rồi nè, chân thành hy vọng ngươi không phải là tới để nhặt xác cho ta nha.”
* * * * * *
Trên đỉnh núi XX, đoàn ngắm cảnh học tập khoảng 20 người của phân đường Phá Toái đang bị mấy trăm con yêu ma bao vây, đồng thời đám yêu ma còn lại sau khi thanh lý sạch sẽ đám người chung quanh xong cũng đang hướng đỉnh núi mà tiến. Đoàn học tập lấy Phá Toái làm trung tâm đang gian nan chống đỡ. Sinh mệnh là đáng quý, cho dù là 5% kinh nghiệm thì cũng có thể khiến mọi người bứt nút đấy.
Phải nói thực lực của tổ này quả thật không tệ, có một nửa người có tiên kiếm luôn. Nhưng đám rồng cổ xưa thật là da dày thịt béo lắm, một chiêu kiếm nộ lục giai bắn xuống cũng có khả năng còn được một chút xíu máu luôn. Đây còn may chỉ là rồng cổ xưa, chỉ cần bồi thêm mấy cái kỹ năng nhỏ là được rồi. Nếu là rồng quỷ của quân đoàn Địa Ngục, vậy lực khôi phục của chúng khiếp lắm, không phải là dạng mà dùng kỹ năng nhỏ là có thể dẹp được.
Thứ đáng ghét nhất chẳng gì bằng mấy mụ rắn medusa, một luồng cầu vồng vận tốc ánh sáng không gây thương tổn vừa quét qua, là 40% số người bị đánh trúng bị hóa đá liền. Có điều bị hóa đá cũng có cái hay, đó là có được trạng thái miễn nhiễm đối với các kỹ năng tấn công vật lý. Có điều là người ta lại còn có cả vu sư, đám này chơi pháp thuật hệ độc phạm vi lớn, một khi trúng độc mà không giải, vậy trong vòng 10 giây sẽ bị rớt máu dựa trên tỷ lệ máu tối đa của bản thân, khoảng 10 giây là sẽ bị rớt mất nửa ống máu.
Đường Hoa chạy tới nhìn thử, thấy AI của đám quái vật này quả thật cao lắm. Vu sư với medusa đều tránh ở sau lưng đám rồng cổ xưa xe tăng mà chờ thời cơ đánh lén. Phi kiếm với pháp thuật bọn người chơi đánh về phía chúng hầu hết đều bị lũ rồng cổ xưa đỡ cả, người chơi tấn công bất thành. Bầy quỷ hút máu thì bám trên thân của rồng cổ xưa, chờ cho người chơi lướt qua rồng cổ xưa thì bám vào.
Đường Hoa gia nhập vào chiến trường, chiến cuộc lập tức thay đổi ngay. Mọi pháp thuật khống chế đều bị miễn dịch, pháp thuật thi oanh tạc trên diện rộng, tuy không đủ khiến lũ rồng cổ xưa phải mất mạng, nhưng bầy dơi với vu sư, medusa không trốn là chết ngay. Cái duy nhất cần phải cẩn thận là vụ tự nổ tung của đám mắt khổng lồ, tuy phạm vi không rộng lắm, nhưng mà lực sát thương quả thật kinh người.
“Phản kích, phá vây!” Phá Toái la lên một tiếng, sau đó vừa chạy trốn vừa viết lại những điều tâm đắc đã học được: cái lợi hại nhất của yêu ma phương Tây là kỹ năng khống chế, người chơi nhị kiếp và đệ tử Huyễn Nguyệt am là tối trọng.
* * * * * *
Hoàng Sơn, Phá Toái nhìn lại bảng thời gian của hệ thống, lại nhìn tới phòng nghị sự không một bóng người mà nghi hoặc: “Không phải là đã đến thời gian mở hội nghị rồi sao? Sao chẳng có ai cả, lẽ nào ta nhớ lầm rồi à?”
“Toàn thể đã chết trận rồi, đang ngồi ngáp dưới địa ngục ấy.” Tinh Tinh bước vào trong phòng nghị sự: “Cũng sắp đi lên rồi.”
“Vậy ngươi...”
“Ta chết sớm nhất, cho nên đi lên sớm nhất.” Tinh Tinh “hừ” một tiếng, nói: “Bà đây đào địa đạo tới mười tiếng đồng hồ, kết quả là đào trúng một khối nham thạch... Ơ? Phá Toái, nhân mã của ngươi chỉnh tề lắm, có phải là lười lên chui vào đâu uống rượu rồi phải không?”
Phá Toái vỗ một nhát vào bả vai Đường Hoa: “Có quả cà phương Đông ở đây, làm gì phải sợ yêu ma phương Tây chớ?”
Đường Hoa hất một sợi tóc rủ xuống trán, khiêm tốn nói: “Công nhấc tay mà thôi, hà tất gì phải treo trên hàm răng chớ.”
“Chảnh chọe.” Tinh Tinh nói: “Biết Huy Hoàng không? Người ta một mình bị yêu ma bao vây sáu tiếng đồng hồ, đến giờ vẫn sừng sững không ngã kìa. Nghe nói người ta đã đánh đến 20% kinh nghiệm của cấp 60 rồi đấy, lại còn lượm được một thanh ma kiếm thất giai nhị phẩm nữa.”
“Ma kiếm?” Phá Toái với Đường Hoa đồng thanh hỏi.
“Đúng vậy!” Tinh Tinh lấy ra tờ đặc san mới nhất, chỉ chỉ lên mặt bìa, nói: “Hỗn Độn Chi Tinh, nghe nói là kiếm tùy thân của một thiên sứ nào đó nơi phương Tây, tăng cường 10% thương tổn đối với các quái vật không phải là người. Uy lực của bản thân nó không thua bất cứ tiên kiếm nào cùng giai, cũng có cả kiếm nộ nữa. Một khi kiếm nộ của người ta xuất ra ngoài thì tuy diện tích không lớn, nhưng cho dù là rồng cổ xưa cũng bị dẹp một mảng luôn.”
“Đậu xanh rau má!” Đường Hoa cả giận: “Ông đây tốt xấu gì cũng đánh tới mấy tiếng đồng hồ, cũng từng xử lý một con BOSS nhỏ đây này, sao cả cọng lông cũng không có chứ?”
Phá Toái hỏi: “Sau khi ngươi lấy được trang bị rồi thì làm sao với nó?”
“Gom lại với nhau, sau đó chơi một cái đạn Dâm Đãng...” Nháy mắt, mặt của Đường Hoa không còn chút máu: “Không phải chứ... Lẽ nào ta đã bất cẩn... Chẳng trách có một lần ta đột nhiên cảm thấy sóng Dâm Đãng đột nhiên trâu bò quá, ta còn tưởng mình đã biến thành Super Saiyan rồi đó chứ... Không phải là thật chứ?” Đường Hoa gào khóc, cái hàng này bây giờ là mặt hàng siêu cấp vô địch hiếm lạ đó, bán ra thì sẽ được khối tiền đó. Mà cái chết nhất là mình không biết mình đã từng lượm được nó hay chưa nữa, cái vụ này càng khiến cho người ta khắc khoải hơn là biết mình đã đem ma kiếm ra chơi sóng Dâm Đãng nhiều.
Phá Toái chỉ vào Đường Hoa, nói với Tinh Tinh: “Cái này là kết cục của việc quá vô địch đấy.”
“Bi kịch!”
“Ừ ừ!”
* * * * * *
Ba tiếng đồng hồ sau, nhân viên cần để mở hội nghị trên cơ bản đều đã đến đầy đủ. Đầu tiên Sương Vũ tổng kết lại kinh nghiệm, cái khiến người chơi chịu thiệt nhất chính là mấy kỹ năng khống chế của địch nhân. Nhân viên nhị kiếp và đệ tử Huyễn Nguyệt am là không thể thiếu được, hòa thượng đầu trọc cũng có thể xài tạm. Nhưng số nhân viên nhị kiếp lại quá ít, như muối bỏ biển thôi, trước mắt tên nhân viên nhị kiếp duy nhất mà Song Sư nắm giữ lại thuộc dạng nhân tố vô cùng không ổn định: Đường Hoa, bởi vậy không ai dám đặt hy vọng quá lớn. Tiếp theo là đệ tử Huyễn Nguyệt am, đệ tử trong môn phái này khi qua cấp 50 sẽ có thể học được kỹ năng Nhật Nguyệt Vô Hạ, khi sử dụng với một cá thể sẽ miễn dịch mọi pháp thuật khống chế trong vòng 1 phút, thời gian làm mát là 2 phút. Cũng tức là nói nhất định phải cần hai đệ tử Huyễn Nguyệt am để chiếu cố cho một pháp sư hoặc là một kiếm thủ mới được, điều kiện đầu tiên là các nàng đừng có bị trúng chiêu. Đám đầu trọc thì có kỹ năng môn phái có thể miễn dịch mọi kỹ năng, pháp thuật khống chế, thời gian làm mát và thời gian hữu hiệu xêm xêm nhau, nhưng khuyết điểm duy nhất là chỉ có thể sử dụng cho bản thân mình. Mặt khác, tài nguyên đầu trọc hiện giờ quá sức thưa thớt, lực công kích của bản thân lại yếu, cho nên tác dụng không được bao nhiêu.
Hội nghị định ra mục tiêu: thu thập hòa thượng đầu trọc và phật kiếm, cái đầu là để dùng thân thể ngăn cản pháp thuật khống chế, cái thứ hai là để phụ trách cưỡng chế đánh chết mấy nghề nghiệp khống chế máu ít da mỏng như bầy dơi, vu sư với medusa. Lực phòng ngự bản thân của đám hòa thượng đầu trọc được xếp hạng chót đỉnh trong số các môn phái trong Song Kiếm, bởi vậy cho dù có bị tấn công vật lý cũng không can hệ bao nhiêu. Cái khó duy nhất là cần phải thu thập phật kiếm, mà còn là phật kiếm tốt nữa, để thông qua trang bị mà cưỡng chế tăng lên năng lực chiến đấu của họ.
Ngoài ra còn phải thu thập bí tịch Tố Nữ Chu Thiên quyết nữa. Bí tịch này là hàng chuyên dụng của đệ tử Huyễn Nguyệt am, tác dụng chỉ có một, đó là có thể ẩn thân, trong thời gian ẩn thân thì mọi trang bị mất đi hiệu quả, cho dù có bay, cũng chỉ bay bằng vận tốc như con ốc sên mà thôi, đồng thời còn có thể bị pháp thuật hoặc kỹ năng phạm vi rộng đánh trúng nữa. Nhưng cái ưu điểm của nó là sau khi ẩn thân sẽ không bị yêu ma liệt vào mục tiêu tấn công, không còn bất cứ giá trị cừu hận nào cả. Bí tịch này rất là đắt khách, nơi sản xuất là các BOSS phổ thông cấp 50+, nhưng xác suất rớt rất là thấp, là hàng có giá mà không gặp trên thị trường.
Tiếp theo là phải tập hợp mọi tài nguyên hiện có, chọn lựa ra các bang chúng có các kỹ năng hoặc pháp bảo đặc thù, phân ra theo chức năng.
Tổng lại mà nói, đệ tử phật môn đóng vai trò rất là quan trọng trong lần yêu ma xâm lấn này. Phật môn vốn thật lâu ít được lưu ý nay đột nhiên náo nhiệt lên. Cho dù là mấy tên đầu đà - hòa thượng rởm còn mang tóc - kia, bởi vì có kỹ năng miễn dịch một số kỹ năng khống chế, cũng bị lôi ra tập hợp thành bộ đội tinh nhuệ nốt.
Đương nhiên những kiếm thủ như Phá Toái vẫn còn có thị trường rất lớn, hai mươi mấy người mà có thể kiên trì hơn nửa tiếng đồng hồ bị đánh hội đồng, lại chưa chết một ai, cũng có thể thấy được tính trọng yếu của việc phối hợp và năng lực sinh tồn của các kiếm thủ rồi.
Pháp sư cũng không thể thiếu được, lực công kích dũng mãnh, phạm vi rộng khắp, cũng là một công cụ để giết địch cự ly xa.
Cứ tính toán như thế, thì trong Song Kiếm hình như chẳng có cái nghề nghiệp nào là phế thải cả.
* * * * * *
Phá Toái nói với Đường Hoa: “Sương Vũ nói nàng sẽ dốc toàn lực gom góp một bộ trang bị giúp ta, nên ta phải gấp gấp càn quét nhiệm vụ công đức suốt ba ngày mới được.”
“Ừ ừ.” Đường Hoa nâng cả hai chân lên tán thành. Nếu hiện giờ mà Phá Toái không tranh thủ thời gian đi độ kiếp, vậy phải đợi đến hai tháng sau cơ. Có khi còn phải là ba tháng hay là bốn tháng nữa kìa, bởi vì hắn còn phải bổ sung lại cho những thiệt hại khi tử vong trong hai tháng này. “Chờ ngươi qua được rồi thì ngươi, ta với Huy Hoàng sẽ đến giếng Thần Ma kiếm ít trang bị về bán cho mọi người.”
“Không thể đưa cho Huy Hoàng đi bán được, nếu không mất cả vốn luôn đó.” Phá Toái lo lắng nói.
“Ừ ừ.” Đường Hoa vô cùng đồng ý với cái ý này của Phá Toái.
“Hiện giờ ngươi định đi đâu đấy?”
“Đi ghi lại nửa kỳ Vô Biên đặc san, sẵn tiện nghỉ ngơi một chút.”
* * * * * *
“Tên Ốc Vít này hắc ám thật nha.” Tôn Minh rót đầy trà cho Đường Hoa, rồi nói: “Chơi như vậy thì cơ sở hạ tầng của mọi bang hội đều sẽ bị hủy hết mất, mấy anh đại bang hội sẽ phát điên lên mất thôi.”
“Phát điên à?”
“Đúng vậy!” Tôn Minh giải thích: “Ngươi nói xem hai tháng sau có nên quăng tiền vào xây dựng lại không nào? Quăng tiền ra xây đến quy mô như ban đầu thì ít nhất cũng phải cần non nửa năm, nhưng rủi đâu chẳng bao lâu nữa sẽ đến được hành tinh M rồi thì sao đây? Hệ thống cũng không đổi cơ sở hạ tầng cho ngươi, nó chỉ đổi tiền thôi.”
“Ừ, có lý.”
“Còn có một chuyện này khiến ta hơi thắc mắc. Ngươi nói xem, sau khi chúng ta tới hành tinh M rồi, cảnh sát sẽ sẵn có, mà phần lớn các cương vị công chức cũng đều đã có cả rồi. Nhưng ngươi có phát hiện rằng có một cương vị kia tuyệt đối chưa ai được chọn cả không?”
“Cương vị nào thế?” Đường Hoa nghi hoặc lắm, ở đây hình như mọi nghề nghiệp đều có cả rồi mà? Giáo sư này, bác sĩ này, quan thuế vụ này, quan tòa này...
“Dốt! Lãnh đạo đó.” Tôn Minh nhỏ giọng: “Ngươi thấy các lãnh đạo cao cấp trên Trái Đất đấy, có ai mà không vượt qua 35 tuổi đâu? Có lẽ sẽ có, nhưng số lượng ít lắm... Bởi vậy ta vẫn cứ thắc mắc là mấy chỗ trống dành cho lãnh đạo này sẽ làm sao đấy. Với lại, sau khi tới hành tinh M rồi, có cần đến quan ngoại giao hay không đây? Trước kia thì chính phủ Liên Bang sẽ trực tiếp phái người tới liên hệ với người ngoài hành tinh, hoặc là đóng quân nơi lãnh sự quán ở hành tinh khác. Nhưng hiện giờ họ đều lưu lại Trái Đất hết rồi.”
“Đúng vậy! Đúng là còn có rất nhiều cương vị còn trống nhỉ.”
“Bởi vậy, nếu ta đoán không sai thì trong mấy trăm vạn người chơi này có một bộ phận khi tới hành tinh M rồi sẽ được căn cứ theo biểu hiện trong trò chơi mà sắp đặt vào các cương vị đặc định đấy.”
“Không phải đó chứ?” Đường Hoa toát mồ hôi, hỏi: “Vậy ngục giam có ghế trống nào không?” Tưởng tượng cảnh đến hành tinh M rồi, Ốc Vít xét duyệt hồ sơ của mình xong là tuyên bố: giết người vô tội N lần, gạt người N lần, ức hiếp Sát Phá Lang N lần, người này là tai họa lớn, hành vi phạm tội chồng chất, lại không biết hối cải, phán xử tù chung thân. Thế thì... Oai phong không thấy đâu, đường dài bôn ba mất vài năm đến hành tinh M là lãnh cơm tù thẳng rồi...
“Ngươi nghĩ đi đâu thế?” Tôn Minh quất một nhát lên đầu Đường Hoa: “Ý ta nói là, nếu có khả năng, thì chỉ sợ Thư Sinh, Hạo Nhiên, với lại lão bà nhà ngươi đều đã có vị trí trên hành tinh M hết rồi đó.”
“Vậy không có sao cả.” Đường Hoa thở ra một hơi: “Lão bà là bí thư thị ủy, lẽ nào lão công còn có thể đi quấy xi-măng sao? Ít nhất thì cũng phải cho thời gian cho bọn ta sinh đứa con chứ có phải không?”
“Ta chỉ đoán mò thôi.” Tôn Minh nói: “Đừng bảo ta không nhắc ngươi đó nhé, một khi người ta thực sự nhận chức rồi, vậy có còn thèm ngươi hay không là một cái vấn đề lớn đó.”
“Ha, nàng không thèm lẽ nào ngươi cũng bỏ mặc ta à?” Đường Hoa nói: “Nhãi con ngươi chắc chắn cũng có vị trí mà. Đi nhà ngươi ăn chực chẳng phải là được rồi hay sao?”
“Được, ngươi nghĩ thoáng đấy.” Tôn Minh lắc đầu, vốn hắn định khuyên Đường Hoa phải biểu hiện tốt một chút trong sự kiện lần này, ít nhất thì cũng tỏ ra chút khí phách anh hùng cho Ốc Vít xem, nhưng Đường Hoa nói như thế, Tôn Minh bỗng nhiên thấy mâu thuẫn liền. Nếu dự tính của mình đúng, vậy mình đây là ông chủ của tòa soạn lớn nhất chắc chắn sẽ phải có vị trí, mà mình có vị trí rồi, lẽ nào còn không thể kiếm được một chỗ cho Đường Hoa sao? Trừ đi cái tình cảm nhiều năm qua, thì đặc san nhà mình có thể ăn nên làm ra như thế này, sự cống hiến của Đường Hoa tuyệt đối phải ở hàng đầu.