Chương 8

Sương Mi Như Khói Mong Manh

Huyện phủ mừng thọ Lão thái thái, người vào người ra tấp nập, phía trước tiền viện chủ nhân vừa chào hỏi vừa tiếp khách, phía sau hậu viện phòng bếp tấp nập kẻ ra người vào.

Y Nhã mặt mày hồng hào đang phụ giúp Tứ thẩm lấy bánh nướng từ trong bếp để lên bàn đợi nha hoàn đến mang đi, hôm nay cũng đã tròn một năm kể từ khi Y Nhã bị bán đến làm nha hoàn, từ một hài tử mặt mày đen đuốc hốc hác, đã dần dần có da có thịt, mỗi ngày thức ăn của chủ nhân ăn không hết đều vào bụng của cô, dinh dưỡng đầy đủ khiến cô trở nên bụ bẫm hơn, trắng trẻo hơn.

Ngoài ra cô cũng thường hay dùng nước vo gạo để rửa mặt, dùng chanh muối để uống thải khí độc.

Cô luôn tâm niệm có những người khi sinh ra đã thừa hưởng gen di truyền đẹp sẵn nhưng nếu không biết cách chăm sóc thời gian sẽ làm phai mòn dung nhan, nhưng cũng có những người từ nhỏ chăm sóc bản thân tốt sẽ trở nên đẹp hơn.

“ Tiểu Nhã đem bưng đồ ăn này để lên bàn luôn”

“Vâng, đại thúc”

“Tiểu Nhã, chén bát vừa bưng xuống, đem đi rửa sạch,”

“Vâng ạ“

Y Nhã chạy làm thăn thoắt không hết việc, mấy tháng nay cô làm phụ bếp quen việc, cộng với tay chân nhanh nhẹn, không hề hà bất cứ việc gì, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên rất được lòng các thúc thúc, thẩm thẩm. Thỉnh thoảng có công chuyện gì họ sẽ đem theo cô đi cùng ra phố huyện.

Cô cũng len lén dùng toàn bộ gia tài của mình mua một cây bút lông và nghiêng mực, định trong thời gian rảnh rỗi sẽ luyện chữ, nhưng cô không có sách để luyện nên nghiêng mực và bút lông tạm thời vẫn để trong rương đồ.

Lúc này nhà chính Huyện phủ xa hoa lộng lẫy, đèn lồng đỏ giăng đầy lối đi, kẻ vào người ra, hạ nhân chạy tới chạy lui, giữa viện là Huyện lệnh và phu nhân cùng các công tử, tiểu thư đứng tiếp khách.

Nổi bật nhất là hình ảnh tuấn tú nho nhã Nhị công tử,

Nhị công tử nổi tiếng trong Huyện là một thiếu niên nho nhã, lễ độ, đẹp tựa như ngọc nhưng tính tính băng lãnh, khó gần, đúng như người ta thường nói càng khó gần thì càng làm người khác muốn chinh phục, vì thế các tiểu thư cùng độ tuổi rất thích Nhị công tử. Ngoài ra Đại công tử cũng là một nam nhân tuấn lãng.

Hai công tử hai tình cách, một ôn nhu nho nhã, một hào sảng nghĩa khí càng làm cho huyện lệnh càng tự hào.

Bên ngoài Thái thú cùng với nữ nhi bước vào phòng, ánh mắt hướng về Huyện lệnh cúi đầu vấn an vừa cười vừa nói

“Haha...Đại nhân!Năm nay đúng là năm long phượng trời sinh, lễ vật nhỏ mừng sinh thần lão thái thái, mong đại nhân chớ chê cười!” tiếp tục nói

“ Đây là nhân sâm trăm năm, mọc ở u cốc Vực Lửa, hấp thụ linh khí của trời, ăn vào sẽ dưỡng thân, bài trừ khí độc…”

Tức thì một nô tài phía sau bước lên, tay mở hộp, phía trong là rễ nhân sâm vàng óng, nhìn rất đẹp mắt.

Ánh mắt Huyện lệnh sáng lên, nét mặt mang theo ý cười nói

“Đa tạ Thái thú đại nhân, tặng lễ vật lớn như vậy, e là ta khó lòng nhận được”

“Kìa…Đại nhân đừng khách khí, lễ vật ta cũng đang mang đến rồi, mong đại nhân nhận lấy”

Huyện lệnh kẽ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Thái thú đáp “ Vậy thì, cung kính không bằng tuân lệnh, mời đại nhân vào sảnh cùng dự yến tiệc”

Mai tiểu thư ánh mắt nhìn về phía Nhị công tử đang chào hỏi quan lại khác, lén lút kéo tay phụ thân mình kẽ giọng nói “ Tiểu nữ đi đến chào hỏi Nhị công tử một chút”

Tức thì nàng tiến đến Nhị công tử, ánh mắt e lệ, thẹn thùng, cúi đầu vấn an

“Trang Hy, dạo này huynh lại cao hơn…”

“Ta khỏe, muộn cũng xinh hơn nhiều…!” Nhị công tử ánh mắt ung dung nhìn thẳng vào thiếu nữ đang ngượng ngùng trước mặt.

Thiếu nữ liếc mắt nhìn xung quanh thấy không có ai để ý, liền lấy từ trong người ra một chiếc khăn nhỏ, trên khăn thêu hình hai con thiên nga đang bơi giữa hồ nói

“Đây là khăn tự tay muội thêu, huynh xem có đẹp không”

Ánh mắt như trẻ con mong chờ người lớn cổ vũ “Muội tặng nó cho huynh, được không?” giọng điệu như cầu xin thiếu niên trước mặt này.

Thiêu niên ánh mắt thâm trầm, như nhìn xoáy vào nội tâm người thiếu nữ này, cười nói “Đôi thiên nga này nương cũng thêu cho ta một cái rồi”

“Vậy…vậy…huynh thích hình thêu gì” Thiếu nữ ánh mắt long lanh nhìn Nhị công tử

“Gió thầm,Mây lặng, Dáng thu xa”

Thiếu ngữ ngập ngừng hỏi nhỏ “Cái đó là gì, muội chưa thấy bao giờ…”

Thiêu niên ánh mắt ôn nhu cười đáp “Nghĩ ra thì muội sẽ thêu được…”

Thế là vì một câu nói của Nhị công tử, Mai tiểu thư của phủ Thái thú ngày đêm ăn không ngon, ngủ không yên, hết hỏi thầy đồ lại kêu hạ nhân cũng không ai biết được thêu ““Gió thầm,Mây lặng, Dáng thu xa” là như thế nào?

Năm này sau Huyện phủ sẽ đi lễ cúng chùa hai ngày, một nữa hạ nhân trong phủ đi cùng, Y Nhã viện cớ bị cảm nên được Lưu tổng quản cho ở lại.

Thực ra nếu không có kế hoạch thì cô cũng muốn đi cùng xem lễ hội như thế nào.

Sau khi một khắc chủ nhân rời đi cô đi theo lối phía sau hậu viên, ngang qua con đường nhỏ, đi đến phía Nam tiền viện, đó là phòng sách của Huyện lệnh, thư viện này được trông coi bởi một lão Phùng hơn 50 tuổi.

Khi chủ nhân cần sách gì chỉ cần báo hạ nhân đên, lão sẽ đi lấy sách cho chủ nhân, cũng có khi chủ nhân trực tiếp đến lấy.

Y Nhã đến làm quen với lão Phùng, ngụ ý rằng mình đi lạc vào đây, hai người trò chuyện vui vẻ, lão Phùng dẫn cô đi xem phòng sách.

Phòng sách ở đây được xếp từng kệ, ngăn nắp gọn gàng, sách ở đây có rất nhiều loại, từ lịch sử của từng triều đại, đến địa lý, phong tục… hội họa, thư pháp… thậm chí có đông cung đồ…

Sách ở đây so với thư viện ở trường cô lúc trước là quá ít, nhưng cũng đủ cho cô từ từ đọc rồi, Y Nhã nghĩ thầm

“Sao sách ở đây nhiều vậy ạ?” Y nhã nhìn kệ sách cao gấp đôi cô hỏi

“Sách là từ nhiều đời để lại, lão gia cũng thường hay sưu tầm, ta tuy không biết chữ, nhưng nhìn quyển sách nào là ta biết nó là gì” Lão Phùng nói ánh mắt toát lên vẻ kiêu ngạo.

Y Nhã thấy thế ánh mắt tươi cười tiếp lời

“Tiểu nữ cũng không biết chữ, nhưng rất thích sách, lão có thể để tiểu nữ đến đây giúp lão quét dọn phòng sách này được không?”-----------------------------

Nhấn Mở Bình Luận