Sương Mi Như Khói Mong Manh
Ngay sau đó một tên lính cưỡi ngựa đi vào, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, lập tức thúc ngựa đi báo cáo, ngay lập tức một tốp lính khác tiến vào, đi đầu là một Thị vệ Giáp trông cơ bắp lực lưỡng.
“Xét trên người có gì không?”
“Thưa không, ngoài bánh bao bị hư, còn lại không thấy gì” thị vệ Ất vừa khám xét vừa nói
“Có thấy ai khả nghi quanh quẩn đây không”
“ Thuộc hạ đến đây đã không thấy ai”
Ánh mắt thị về liếc xung quanh, khi liếc về khóm hoa, Y Nhã vô thức hai tay siết ôm lấy hông, đầu vùi vào trong ngực thiếu niên.
Cơ Trang Hy cả người chững lại, nhìn hài tử nhỏ bé ôn nhu nói “Đừng nhúc nhích” xong ánh mắt quét về phía đội ngũ thị vệ kia.
Ta sẽ về báo lại với Tuần phủ đại nhân “Hài tử này trên người không có gì nhận thân, chết vì lạnh, vô danh an táng, tất cả nghe rõ cả chưa”
“Đi thôi”
Thị vệ bế thi hài trên mặt đất, nhảy lên ngựa, cùng nhau đi ra hẻm nhỏ.
Cơ Trang Hy nhìn hài tử trong lòng, bế cô nhảy khỏi nơi trốn, xong buông cô ra nhẹ nhàng lên tiếng “Nhà muội ở đâu, ta đưa muội về”
Y Nhã vội vàng lên tiếng “ Đa tạ huynh giúp đỡ, nhà muội gần đây, huynh không cần đưa muội về, tự muội về được”
Xong ngước mắt để nhìn rõ dung nhan người thiếu niên này, nhưng vì ngõ tối, đêm khuya nên cô nhìn không rõ, chắc người kia cũng vậy.
“Được, muội cẩn thận” Cơ Trang Hy xoay người nhảy lên tường, ngoảnh đầu nói với cô “ Đừng đi một mình vào ban đêm” rồi lẫn mình trong bóng đêm.
Mùi hoa nhài nhẹ nhanh quanh quẩn trong đầu cô, Y Nhã ngẩn ngơ một lát, xong chạy một mạch hướng ra ngõ chạy nhanh về cổng sau của phủ Huyện, lúc này tiếng nổ pháo hoa vang lên bầu trời yên tĩnh.
Pháo hoa bị tán lá cây che khuất, chỉ còn nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời đen, tuyết dần dần rơi xuống, buổi đêm càng ngày càng lạnh hơn.
Y Nhã trở về phòng mình, ánh trăng rọi vào ô cửa sổ, xuyên thẳng đến đôi bàn tay cô, giữa lòng bàn tay là lệnh vị của hài tử ban nãy.
Hài tử này năm nay bước sang tuổi 13, lớn hơn cô hai tuổi, tên là Diệp Huyên.
Y Nhã nắm chặt lệnh vị, trong tim tràn nỗi xót xa, cô là một người nhạy cảm, thấy một hài tử giữa trời đông giá rét, nằm phơi thây ngoài đường, cô không cách nào kiềm chế được bản thân muốn đi xem hài tử đó còn sông hay đã chết, không ngờ lại vô tình nhặt được lệnh vị này khiến cho hài tử bị an táng vô danh, cô nhảy xuống giường, mở rương, bỏ lệnh vị vào túi dây rút màu xanh, để ngay ngắn dưới đáy rương đã phai màu.
Cô thắp lên ngọn đèn lên, nhìn vào những quyển sách trước mặt, lấy một quyển sách đang còn đọc dỡ, lần lượt từng câu chữ truyền vào đại não, làm cô tĩnh tâm lại quên đi chuyện vừa qua.
Trong một căn phòng của nhà nghỉ, nằm trên con phố ít người đi đến, là hai thân ảnh đang quấn chặt vào nhau, nữ nhân phía dưới rêи ɾỉ không ngừng, hai chân quấn lấy eo nam nhân giữ chặt, ưỡn người lên để nam nhân phía trên nhấp vào sâu hơn, hai thân ảnh chìm đắm trong giục vọng.
“A..a..nhanh lên một chút...” Lan tỷ ánh mắt mơ màng vô thức nói
“Thoải mái sao...” Đại công tử nắm lấy eo nhỏ, điên cuồng ra vào
Lan tỷ đạt đến cao trào, hét lớn rồi ngất đi. Nam nhân ở phía trên sau khi phun cỗ chất lỏng từ trong người ra, đứng dậy mặc quần áo, nhìn nữ nhân trên không mảnh vải trên giường, nhấc nhẹ tay lấy chăn mỏng đắp lên, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Thị vệ đứng gác cửa nói nhỏ
“Bẩm, Huyện lệnh đang ở tửu lầu, đại thiếu gia có muốn qua đó không ạ?”
“Không cần, ngươi qua báo với Huyện lệnh, phát hiện một hài tử chết lạnh, đêm nay ta sẽ tuần tra trong xung quanh thành, xem có vấn đề gì nữa không”
Sau đó bổ sung thêm “Ngày kia ta sẽ về phủ”
“Chúng ta đi”
Pháo hoa bắn xong, mọi người đều dần dần tản về, lúc này phía trên xe ngựa Mai tiểu thư thẩn thờ nhìn vệ đường, nàng hi vọng hôm nay đến sẽ gặp được Nhị công tử, cùng huynh ấy ngắm pháo hoa đón tết, nhưng mấy lần nàng qua diện kiến đều không thấy.
Mấy tháng này nàng đều đi hỏi khắp nơi, rốt cuộc Nhị công tử muốn thêu cái gì, cũng có người khuyên này thêu hình đám mây, hay ngọn gió, hay phong cảnh, nhưng tất cả đều không đoán ra ý của Nhị công tử.
Mai thái thú nhìn nữ nhi trong lòng thầm nghĩ Mai Viên và Trang Hy cũng coi như thanh mai trúc mã, Trang Hy thành danh tuổi lúc còn nhỏ, sớm lọt vào mắt của Hoàng đế, sau này đường công danh rộng mở, người ta nói “gần vua như gần hổ”, không biết phúc hay họa, nữ nhi nhà mình coi như không có vị trí chính thất, nhưng nếu làm thiếp không có chổ dựa sẽ chịu nhiều ủy khuất.
Tam công tử của phủ Doãn năm trước tham gia khoa cử, dừng lại danh Cống sĩ, được Huyện lệnh ban cho chức quan nhỏ trong Huyện, lại ở trong huyện này tiếng tăm cũng được, có lẽ đợi hai năm nữa, nữ nhi nhà mình đến tuổi cập kê nhờ bà mối đến đánh tiếng xem sao.