Chương 12

Sương Mi Như Khói Mong Manh

Thời gian dần dần trôi qua, chớp mắt cũng đã đến mùa Hạ, thời tiết trở nên nóng bức và oi ả, cả bầu trời trong vắt không một gợn mây, ánh nắng vàng ruộm như mỡ gà chiếu sáng vạn vật

Khung cảnh phố huyện tấp nập, kẻ mua người bán, trẻ con từng tốp nô đùa vui chơi, các tửu lầu quán xá kẻ đến người đi, ra vào nhộn nhịp.

Huyện Gia Đình là một trong những huyện sầm uất nhất trong triều đại Bắc Ngụy, là cửa ngõ giao thương giữa Bắc Ngụy và Tây Ngụy, thương nhân các nước đổ về đây mua bán trao đổi hàng hóa, quân đội được nhà Hoàng đế tập trung vào đây nhiều nhất.

Đại công tử và Nhị công tử từ nhỏ được Huyện lệnh cho vào doanh trại rèn luyện nên đối với võ nghệ am hiểu sâu sắc

Trang Kỳ đối với văn thơ không có nhiều hứng thú, thi mấy năm cũng dừng lại danh Cống sĩ, được phụ thân bổ nhiệm chức quan Tuần phủ, nhưng bù lại võ nghệ cao cường, còn Trang Hy văn chương thiên phú, tài hoa hơn người, võ nghệ cũng không kém đại huynh là bao nhiêu.

Thiếu niên thon dài luyện kiếm dưới ánh nắng của buổi sớm mai, y phục màu trắng phấp phớp uốn lượn theo từng đường kiếm bén nhọn chém thẳng vào không trung, từng làn gió vờn nhẹ qua làn tóc say mê quấn quýt buông đùa, từng tốp nha hoàn đi ngang qua, đều cố gắng bước chậm lại để ngắm nhìn hình ảnh say đắm lòng người này.

Y Nhã lúc này bận tối mắt, chỉ có cô và Tứ thẩm ở phòng bếp, Đại thúc hôm nay cùng Lưu tổng quản đi công chuyện.

Tứ thẩm một tay đặt tô cháo lên bàn vừa nói với cô là Lưu tổng quản đã cho phép cô tự do đi ra phố, thì Hoa tỷ thân hình hơi mũm mĩn tiến vào, vừa cười vừa nói.

Tứ thẩm biết không “Cuối thu sẽ tổ chức thi Hương, hôm trước ta nghe nói hơn hai trăm người báo danh rồi”

“Năm nay sao nhiều vậy hả” Tứ thẩm vừa lau mồ hôi hỏi lại

“À...Năm nay Nhị công tử là quan chủ khảo, mọi người đều cũng muốn thưởng thức tài năng của Nhị công tử”

Quan chủ khảo sẽ ra đề thí, chấm thi nên trên toàn Huyện ai ai cũng háo hức, mặc dù sĩ tữ đông hơn năm ngoái, nhưng chất lượng đại trà, chủ yếu nhiều sĩ tử báo danh chỉ để tham gia náo nhiệt, Huyện lệnh cũng không được phép hạn chế số lượng nên sĩ tử tham gia đều trải dần các độ tuổi, kẻ đã ngoài 50 cũng có, hài tử 10 tuổi cũng có.

“Vậy, nha hoàn như chúng ta có được tham gia không tỷ” Y Nhã ngồi bên cạnh bếp lò xem vào hỏi nhỏ

Hoa tỷ vừa mỉm cười, tiến lại gần xoa đầu Y Nhã bảo

“Muội ngốc, bán mình đều do chủ nhân quết định, hơn nữa chúng ta cũng đâu biết chữ”

Nói xong bàn quay bàn bưng tô cháo rời đi.

Y Nhã chưa từng thấy qua chủ nhân ở phủ này, cô chỉ làm công việc phòng bếp, cơ hội diện kiến chủ nhân cũng không có, đối với Nhị công tử này cô lại càng thêm tò mò hơn.

Lan tỷ ngày càng ít về phòng, thường ở lại phòng Hà di nương hầu hạ, điều đó lại làm cho Y Nhã có nhiều cơ hội đọc sách.

Ở đây không có hình thức giải trí nào, nên cô lấy đọc sách làm niềm vui, từ kiến thức lúc trước và tri thức dạo này, cô càng hiểu về cuộc sống, văn hóa nơi đây.

Lại nói về nét đẹp nam nhân, nữ nhân nơi đầy được ví như

Quan quan thư cưu

Tại hà chi châu

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu

(Chim Thư cư cất tiếng kêu quan quan

Ở trên cồn bãi sông

Người con gái hiền thục

Bậc quân tử mong muốn được sánh duyên)

Nữ nhân đẹp phải có cử chỉ dịu dàng đoan trang. Nam nhân thì bãn lĩnh, can đảm

Tay Y Nhã vừa cầm sách vừa học theo dáng diệu của nữ nhân mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt long lanh rạng ngời, ngoài kia ánh nắng len lỏi vào mái ngói, rặng cây, trên cả từng khóm hoa dán lên mặt đường hóa thành nhiều hình dạng, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ hắt lên khuôn mặt bầu bĩnh, hai má đỏ hồng, làn môi chúm chím

Sau khi luyện kiếm xong, Cơ Trang Hy trở về phòng, nô tài chuẩn bị nước tắm giặt, ngâm mình trong làn nước mắt, nét mặt từ từ thả lỏng nghĩ ngợi

Chuyện trêu hoa nghẹo nguyệt của Đại huynh hắn không quản, nhưng chuyện xảy ra gần đây lại khác, mấy ngày trước trong thành lại xuất hiện thêm mấy thi thể, Đại huynh tra xét qua loa, bắt lấy một tên ăn mày, ép cung nhận tội, chuyện của Đại huynh phụ thân mắt nhắm mắt mở nên hắn cũng không tiện xen vào.

Từ khi thi đậu thám hoa, phụ thân yêu cầu ngày càng cao đối với hắn, hi vọng hắn gánh vác gia tộc, áp lực vô hình đặt nặng trên vai hắn, dù gì hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi, tính cách ngày càng thâm trầm hơn.

Nhấn Mở Bình Luận