Sương Mi Như Khói Mong Manh
Đứng trước Đình viện là tầm chín, mười người có trẻ nhỏ lẫn người già.
Từng giọt mồ hôi của ông cụ chừng hơn năm mươi tuổi đang tí tách chảy xuống, cụ ngồi một cái bàn nhỏ bên cạnh Đình viện, điền tên các sĩ tử báo danh.
Một tên thị vệ vai u thịt bắp đứng phía sau hét to.
“Tất cả đứng ngay ngắn lại, không được ồn ào...”
Tức thì một đám sĩ tử liền im lặng, xếp hàng ngay ngắn chờ đến lượt mình báo danh, Đứng trước Y Nhã là một đôi phu thê tầm hai mươi ba tuổi, lúc này nam nhân quay lại cười hề hề nói với phụ nhân của mình.
“Nàng yên tâm, lần này nhất định ta sẽ đậu”
“Gớm... năm nào mà chàng chả nói vậy” rồi véo một cái vào hông trượng phu mình nói tiếp.
“Chàng tưởng có chút tiền thì không cần công danh nữa sao, chàng xem đến cả hài tử cũng đi thi nữa kìa” liếc mắt nhìn về phía Y Nhã nói
“Đệ tham gia để rèn dũa thôi ạ” cô lễ phép đáp lại.
Sau khi trò chuyện thì biết đôi phu thê kia có một quán nhỏ bán đậu phụ, mấy năm nay phát đạt hơn một chút, nhưng vì không biết chữ nên khách coi thường, để cho trượng phu đi học thi lấy cái danh, nhưng chung quy mấy năm này đều rớt.
Lại nói mỗi năm thi ước chừng hơn hai trăm người, mỗi huyện lấy ba mươi người là Hương cống, Hương cống nếu không đậu được Cống sĩ thì cũng có danh tiếng ở trong Huyện, có thể xưng làm thầy đồ dạy trẻ.
Sĩ tử lần lượt báo danh, đến lượt Y Nhã, tên thị vệ phía sau ánh mắt híp híp nhìn cô hỏi “Đưa lệnh vị ra đây?”
Trong lòng hồi hộp lo lắng, tay run run đưa cho tên thị vệ. Ánh mắt tên thị vệ nhìn cô, xong nhìn lệnh vị đọc lớn cho ông cụ ghi tên vào danh sách.
“Sĩ tử số 375 Diệp Huyên, 13 tuổi, thôn Gia Hội báo danh”
Sau khi nhận lấy lệnh vị từ tay tên thị vệ Y Nhã tay chân lạnh toát chạy thẳng ra khỏi định viện, cô cũng không quên liếc qua giấy dán thông cáo ngày thi.
Quả là làm việc khuất tất nên sinh ra cảm giác không an toàn và lo sợ.
Vui vẻ nhảy nhót tung tăng trên đường, cô ngang qua sạp giấy mua ít giấy, giấy ở đây gọi là giấy Xuyến chỉ, được làm tử vỏ cây Thanh Đàn, sờ tay lên bề mặt thì thấy còn sần sùi, màu trắng đục, gập không gãy, khó bị mục nát tất cả, cô biết được điều này đề do đọc được trong sách. Y Nhã mua một xập giấy dày, giấy ở đây cũng khá rẻ.
“Tiểu thư, người xem bức tranh này, thấy đẹp không...”
Giọng nói lanh lảnh vang vào tai cô, Y Nhã liếc nhìn sạp bán tranh bên cạnh.
Hai thiếu nữ từ từ tiến gần lại sạp tranh, nhìn qua cũng biết một là nha hoàn, một là tiểu thư.
“Cũng bình thôi” Mai Viên tiểu thư khẽ nhỏ giọng đánh giá.
“Tiểu thư nhìn xem, bức tranh có núi có mây có người, không phải cái chúng ta cần là gì, tiểu thư về thêu một cái như thế là được”
Y Nhã định quay người bước đi, nhưng Mai Viên thở dài đáp “Sợ không phải cái Nhị công tử muốn” thì bước chân cô dừng lại.
“Nhị công tử Huyện phủ nổi tiếng tài hoa và thẳng thắn, sao tỷ không hỏi thẳng huynh ấy” Y Nhã lúc này miệng nhanh hơn não bỗng nhiên thốt ra
“Ai cho ngươi xen vào chuyện tiểu thư nhà ta hả” Nha hoàn phía sau giong đanh đảnh vang lên.
“Tiểu Hoa, im miệng...” Mai Viên liếc nhìn nha hoàn, xong dịu dàng nhìn Y Nhã nhẹ nhàng giải thích.
“Ta muốn thêu tặng cho huynh ấy một chiếc khăn tay”
“Thế sao tỷ còn phải tìm tranh?”
Mai Viên nắm chặt lấy khăn thêu trong tay ngập ngừng nói “Ta muốn tìm hình để thêu, vì huynh ấy nói một câu mà...mà...ta chưa nghĩ chưa ra”
“Câu gì ạ” Y Nhã nóng lòng muốn biết.
Mai Viên ngượng ngùng thốt lên “Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa”
“Ồ... Tỷ muốn tặng khăn tay cho huynh ấy, huynh ấy không từ chối, còn nói câu này với tỷ, chắc chắn huynh ấy có ý với tỷ, tỷ cứ từ từ tìm kiếm không phải vội.”
“Thật...thật.. không.” Mai Viên ánh mắt rạng rỡ nhìn tiểu đệ đen nhẻm trước mặt
“Có một muội muội thích đệ, muội ấy tặng cho đệ túi thơm, đệ bảo đệ thích khăn thêu, là muốn muội ấy vì đệ suy nghĩ, nếu đệ nhận túi thơm kia rồi, muội ấy còn nghĩ đến đệ nữa không, Tỷ nghĩ xem... ”
Nét mặt Mai Viên nhìn cô vui mừng, rạng rỡ giống như ánh mặt trời rọi giữa màn đêm, vội vàng nói.
“Hóa ra...hóa ra...là như vậy...Tỷ rất vui...cảm ơn đệ” xong kêu nha hoàn lấy xâu tiền xu đưa cho Y Nhã.
Sau khi hai vị cô nương kia rời đi, Y Nhã khoái trá cười tít mắt “Haha...miệng mình dùng càng tốt thế này, đúng là đọc sách nhiều vẫn hơn” sau đó tung tăng chạy về Huyện phủ.