Quyển 1 – Chương 8

Sword Art Online

Không khí trên con đường mòn trong khu rừng thật ấm áp. Bầu không khí lạnh lẽo tối tăm tại đây tối qua dường như chỉ còn là ảo ảnh. Ánh sáng ban ngày chiếu qua tán cây, tạo nên những vệt sáng cùng với những cánh bướm dập dờn bay qua. Tiếc thay, những con bướm đó chỉ là hiệu ứng hình ảnh, vì thế bạn sẽ không thể bắt được chúng dù có cố đuổi theo thế nào đi nữa.

Vừa luồn lách qua những bụi cây thấp, Asuna lên tiếng trêu tôi.

- Cậu chỉ mặc mỗi bộ đồ đó thôi à.

À.

Tôi nhìn lại người mình: chiếc áo khoác da đen chùng, quần dài và áo sơ-mi cũng màu đen nốt. Chẳng hề có lấy một mảnh giáp kim loại nào cả.

- Có sao đâu? Nếu cậu có đủ tiền để mua sắm quần áo thì tốt hơn hết là nên mua cái gì đó để ăn…

- Có lí do thực tế nào khiến cậu lúc nào cũng mặc đồ đen không? Hay chỉ là để thể hiện tính cách của bản thân?

- T-Thế còn cậu? Cậu lúc nào cũng mặc bồ đồ màu trắng và đỏ đấy thôi…

Vừa nói, tôi vừa quan sát xung quanh theo thói quen. Không có quái vật ở gần đây. Nhưng–

- Tớ đâu làm khác được. Đây là đồng phục của gui…hả? Sao vậy?

- Đợi đã…

Tôi giơ tay lên cắt ngang lời nói của Asuna. Có người chơi ở rìa ngoài của khu vực quan sát. Khi tôi tập trung quan sát khu vực phía sau, nhiều con trỏ màu xanh bắt đầu nhấp nháy, cho biết rằng có khá nhiều người chơi ở khu vực đó.

Đó không thể nào là một nhóm cướp được. Bọn cướp luôn săn tìm người chơi yếu hơn họ, vì thế rất hiếm khi thấy chúng lảng vảng quanh tiền tuyến, nơi tập trung toàn những người chơi mạnh nhất. Quan trọng hơn, khi người chơi phạm tội, con trỏ của họ sẽ chuyển sang màu cam và không chuyển về xanh lá cây trong một khoảng thời gian dài. Điều tôi lo lắng là số lượng của nhóm người này.

Tôi mở bản đồ từ menu và chỉnh sang chế độ hiển thị để cho Asuna cũng có thể nhìn thấy. Bản đồ khu vực được bổ sung thông tin từ kỹ năng quan sát của tôi và cho thấy những con trỏ màu xanh. Có tất cả mười hai người.

- Nhiều thật đấy…

Tôi gật đầu đồng ý với ý kiến của Asuna. Thường thì, khi có quá nhiều người chơi trong nhóm, phối hợp chiến đấu sẽ rất khó khăn, vì thế đa phần người chơi đều chỉ đi theo nhóm năm hoặc sáu người.

- Nhìn đội hình của họ kìa.

Nhóm người đó đang tiến nhanh về phía này, xếp thành hai hàng rất quy củ. Cảnh này thường chỉ bắt gặp được ở trong các ngục tối nguy hiểm, chứ ở khu vực bên ngoài như thế này thì đúng là hiếm hoi.

Nếu như chúng tôi có thể thấy level của họ, chúng tôi có thể đoán được họ đang làm gì, nhưng với những người mà mới gặp lần đầu thì đến tên của họ tôi cũng không thể biết được. Đây là thiết lập mặc định từ hệ thống để ngăn chặn việc người chơi thực hiện PK – Player Killing quá thoải mái, tức là người chơi chém giết lẫn nhau. Nhưng đồng thời nó cũng khiến cho chúng tôi chỉ có thể đoán level của người khác thông qua trang bị của họ.

Tôi đóng bản đồ lại và nhìn Asuna.

- Chúng ta nên quan sát họ thử xem sao. Hãy nấp sau những cái cây này cho tới khi họ đi qua.

- Ừ, cậu nói đúng.

Asuna gật đầu, nét mặt căng thẳng. Chúng tôi leo lên một gò đất nhỏ và nấp sau một bụi cây cao ngang tầm người chúng tôi. Vị trí này rất tốt để quan sát nhóm người đó khi họ đi qua.

- A…

Asuna bỗng nhìn vào trang phục của cô ấy. Bộ đồng phục màu trắng và đỏ quá nổi bật khi đặt cạnh những tán cây xanh.

- Làm sao đây? Tớ không có trang phục khác…

Những chấm sáng càng lúc càng tiến lại gần. Họ đang tiến đến khoảng cách quan sát được.

- Cho phép tớ nhé.

Tôi kéo áo khoác ra và che lấy Asuna. Asuna nhìn tôi một chút nhưng rồi cũng để tôi che lấy cô ấy. Chiếc áo khoác không đẹp cho lắm, nhưng nó lại rất có ích trong việc ngụy trang. Sẽ rất khó để nhận ra chúng tôi nếu không có kỹ năng quan sát cao.

- Nó nhìn không đẹp lắm nhưng rất hữu ích phải không?

- Tớ không biết nữa! …suỵtt, họ đến rồi!

Asuna thì thầm và đưa ngón tay lên môi. Tôi cúi xuống thấp, thế rồi tiếng dậm chân vang đến tai tôi.

Cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy nhóm người đi trên đường mòn.

SAO_Viet_-_Page_132

Tất cả đều là chiến binh. Họ đều mặc một bộ giáp đen giống nhau và quân phục màu xanh. Trang bị của họ đều được thiết kế theo hướng thực dụng và không màu mè chút nào, trừ biểu tượng lâu đài trên mỗi chiếc khiên.

Sáu người đứng trước cầm kiếm một tay, và sáu người đằng sau cầm kích. Tất cả bọn họ đều che mặt nên chúng tôi không thể thấy được nét mặt của họ. Họ hành quân thẳng hàng tới mức tôi bắt đầu nghĩ họ hẳn là một nhóm NPC.

Bây giờ tôi biết chắc chắn rằng họ chính là thành viên của nhóm người đông đảo đã biến tầng một thành trụ sở của họ: «Quân đoàn».

Tôi thậm chí còn có thể cảm thấy Asuna đang nín thở.

Họ không phải là kẻ địch đối với những người chơi bình thường.Thật ra họ được coi là nhóm bỏ ra nhiều công sức nhất trong việc ngăn chặn việc phạm tội trên chiến trường.

Nhưng phương pháp của họ có hơi cứng nhắc, và người ta nói rằng «Quân đoàn» tấn công tất cả người chơi màu cam – họ bị gọi thế vì màu sắc của con trỏ – ngay khi nhìn thấy mà không thèm hỏi câu nào. Rồi họ tước sạch trang bị của người chơi màu cam và nhốt họ trong ngục ở dưới thành Hắc Thiết. Có tin đồn là cách «Quân đoàn» xử lí những kẻ không chịu đầu hàng và rồi vượt ngục thất bại rất đáng sợ.

Họ cũng nổi tiếng vì luôn đi theo party lớn và chiếm quyền kiểm soát toàn bộ khu săn quái, vì thế có một quy tắc giữa những người chơi là “không nên lại gần «Quân đoàn»”. Mà, thường thì họ chỉ hoạt động từ tầng 50 trở xuống, tìm cách tăng cường thực lực của mình và giữ gìn trật tự, vì thế hiếm khi được thấy họ ở trên tiền tuyến.

Trong khi hai người chúng tôi vẫn lặng lẽ quan sát, mười hai chiến binh trang bị trọng giáp đã biến mất vào trong rừng, tiếng kêu leng keng của áo giáp và ủng của họ vẫn vang vọng lại phía sau.

Nói tới việc tất cả những người chơi hiện giờ đều đã cất công đi tìm mua trò chơi này, thì hiển nhiên bạn có thể nói là tất cả những người đang mắc kẹt trong SAO đều là những người mê game, và họ hoàn toàn chả có chút gì quan tâm tới từ «Kỉ luật» cả. Nhưng sự tổ chức bài bản chặt chẽ như vừa rồi thì đúng là khó tin nổi. Họ có lẽ là nhóm quân mạnh nhất trong «Quân đoàn».

Sau khi chắc chắn rằng họ đã xa khỏi tầm nhìn trên bản đồ, Asuna và tôi thở dài nhẹ nhõm

- …vậy ra tin đồn đó, là thật…

Tôi thì thầm hỏi Asuna, trong khi vẫn lấy áo khoác che cho cô ấy.

- Tin đồn?

- Ừ. Tớ nghe ở cuộc họp của guild rằng «Quân đoàn» đang thay đổi cách phương thức hoạt động và đã bắt đầu xuất hiện trên các tầng cao hơn. Họ đã từng là nhóm cố gắng để hoàn thành trò chơi này, đúng không? Nhưng sau tổn thất mà họ gặp phải khi chiến đấu với con boss ở tầng 25, họ bắt đầu tập trung vào việc tăng cường sức mạnh của mình và ngừng chiến đấy trên chiến tuyến. – Vì thế, thay vì đi vào trong mê cung với số lượng lớn và gây ra náo động, họ đã quyết định cử những đơn vị nhỏ, tinh nhuệ hơn đi vào và cho thấy rằng họ vẫn đang cố gắng hoàn thành game. Báo cáo dự đoán rằng nhóm quân đầu tiên sẽ sớm xuất hiện.

- Vậy ra là họ đang biểu dương thanh thế. Nhưng cứ thế mà lao vào khu vực chưa được khám phá liệu có ổn không…? Nhìn thì có vẻ họ có level khá cao đấy, nhưng…

- Có lẽ…họ đang cố gắng đánh bại con boss…

Bên trong mỗi mê cung, có một con boss đứng canh giữ lối đi tới tầng tiếp theo. Chúng không hồi sinh lại và rất mạnh, nhưng danh tiếng và sự ngưỡng mộ với người đã hạ được chúng thì lại rất lớn. Dùng cách này để quảng bá thì đúng là sẽ rất hiệu quả.

- Vì thế họ tập hợp lại…? Nhưng như thế vẫn thật quá ngu ngốc. Chưa có ai nhìn thấy con boss ở tầng 74. Thường thì mọi người cử những nhóm trinh sát để phân tích sức mạnh và lối đánh của nó.

- Ừ thì, đến cả các guild cũng hợp tác với nhau để đánh bại các con boss. Có lẽ họ cũng định làm thế…?

- Tớ không biết… Mà thôi, họ cũng nên biết là cứ thế đối đầu với con boss như vậy là vô ích. Chúng mình nên đi nhanh lên. Hi vọng là chúng ta không gặp phải bọn họ trong đó.

Tôi đứng dậy, hơi thất vọng vì phải để Asuna đi. Asuna run mình khi đứng dậy.

- Sắp đến mùa đông rồi nhỉ… Có lẽ tớ nên mua áo khoác nữa. Cậu mua cái áo này ở đâu vậy?

- Hừm…tớ nghĩ là một cửa hàng của người chơi nào đó ở phía tây Algade.

- Vậy cậu đưa tớ đến đó sau khi xong việc khám phá nhé.

Nói rồi, Asuna nhẹ nhàng nhảy xuống con đường mòn. Tôi theo sau. Nhờ có hệ thống hỗ trợ, độ cao không thành vấn đề với tôi.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Asuna và tôi vừa nhanh chóng đi trên con đường mòn vừa để ý tới xung quanh.

May mắn thay, chúng tôi ra khỏi cánh rừng mà không gặp phải một con quái nào, và một cánh đồng đầy những bông hoa màu xanh lam hiện ra trước mắt chúng tôi. Con đường tiếp tục đi xuyên qua cánh đồng, và ở phía cuối của nó là Mê cung đứng sừng sững.

Ở nơi cao nhất của tòa tháp này, sẽ có một căn phòng khổng lồ và một con boss đứng canh gác cầu thang tới tầng tiếp theo – trong trường hợp này thì là tầng 75. Nếu như con boss bị đánh bại và có ai đó đến được khu vực sinh sống ở tầng tiếp theo rồi kích hoạt cổng dịch chuyển thì tầng này sẽ được coi là đã vượt qua được.

Lễ «Khánh thành thành phố» sẽ được tổ chức bởi những người từ tầng dưới đến thăm quan thành phố mới, và toàn bộ nơi đó sẽ trở nên tươi vui như thể có lễ hội. Ngay lúc này, đã là chín ngày sau khi mọi người bắt đầu hăng hái khám phá tầng 74. Chắc cũng sắp đến lúc ai đó phát hiện ra con boss rồi.

Tòa tháp có kiến trúc hình trụ làm từ đá vôi màu đỏ gạch. Asuna và tôi đã đến đây vô số lần, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bị đe dọa từ cái kích thước khổng lồ của nó. Vậy mà kích thước này mới chỉ là một phần một trăm của Aincrad. Tôi biết đây là mơ ước viển vông, nhưng thật lòng mà nói, tôi muốn nhìn thấy tòa thành khổng lồ này từ bên ngoài.

Chúng tôi không nhìn thấy nhóm quân thuộc «Quân đoàn» nữa. Họ có lẽ đã đi vào trong rồi.Chúng tôi đi về phía lối vào, vô thức bước chân nhanh hơn.

Nhấn Mở Bình Luận