Chương 19: Chương 19

Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không

Cho nên trong khoảng thời gian đó, mọi người cũng quên đi việc tìm hiểu lai lịch của Hoa Ly, chỉ một lòng xem y như là một tồn tại yếu đuối.

Thẳng đến ngày lễ hội hoa, Hoa Ly một mình dọa lui một đám yêu vật.

Mọi người mới bỗng dưng nhớ tới, Hoa Ly là bị đóng băng từ trong Thanh Vụ Động mà tỉnh lại.

Lúc trước vì sao y bị đóng băng, đã làm những chuyện gì, người nào mới có thể bị đóng băng lâu như vậy mà còn sống sót tỉnh lại, những thứ này bọn họ đều không nghĩ ra nguyên nhân.

Nhưng sau chuyện này, tốt xấu bọn họ gì cũng bắt đầu có những suy nghĩ khác nhau.

Cho nên thời gian này, Cố Nhàn Ảnh phát hiện vẻ mặt các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông khi nhìn Hoa Ly luôn mang theo chút cổ quái.

Loại cổ quái này đồng thời kéo dài đến trên người nàng, cũng may Bạch Vũ Kiếm Tông thái sư thúc tổ da mặt dày tính tình điềm đạm, ngược lại cũng không sợ bị người nhìn chằm chằm.

Hoa Ly đến tột cùng là thân phận gì, mấy ngày nay không thiếu người mang vẻ mặt thần bí đến hỏi Cố Nhàn Ảnh, nhưng đều bị Cố Nhàn Ảnh thuận miệng lừa gạt qua.

Trên thực tế đối với vấn đề này, ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng không rõ ràng lắm.

Nàng từ trước đã biết Hoa Ly là người cá, nhưng trong biển sâu và vùng đồng bằng này là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, Cố Nhàn Ảnh nếu muốn hỏi, Hoa Ly tự nhiên sẽ không giấu diếm nàng, nhưng Hoa Ly từng bị giam cầm ở cung điện biển sâu không được ra ngoài, nghĩ đến chuyện của biển sâu đối với Hoa Ly chắc cũng không phải là hồi ức thú vị gì.

Vậy thì thôi.

Chỉ cần Hoa Ly hiện giờ ở bên cạnh nàng, vậy là đủ rồi.

Nhưng dạo gần đây Hoa Ly lại có chút không thích hợp, điểm này không riêng gì Cố Nhàn Ảnh, ngay cả các đệ tử Kiếm Các cũng nhìn ra.

Cố Nhàn Ảnh mỗi ngày đều sẽ đi Kiếm Các, đám đệ tử này người bên ngoài quản không được, có thể làm cho bọn họ thành thật yên tĩnh chỉ có Cố Nhàn Ảnh, cho nên cho dù là Hoa Ly vất vả lắm mới tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh cũng không có cách nào buông bỏ hết những đệ tử kia mà đi theo Hoa Ly cả ngày được, nếu không đừng nói là Kiếm Các, ngay cả toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông cũng sẽ bị bọn họ làm ầm ĩ lên.

Đương nhiên mỗi lần Cố Nhàn Ảnh đi Kiếm Các dạy đám đệ tử kia, Hoa Ly đều sẽ đi theo bên cạnh nàng.

Cố Nhàn Ảnh giáo huấn đệ tử, Hoa Ly liền ở bên cạnh canh giữ, có đôi khi thậm chí còn cùng các đệ tử nghe cố Nhàn Ảnh giáo huấn, thần sắc so với những người khác còn nghiêm túc hơn, điều này đã làm thay đổi giọng điệu dạy dỗ của Cố Nhàn Ảnh, sợ nói nặng lời lại dọa đến Hoa Ly, nhưng nói không uy thì lại không đủ cảnh cáo đám đệ tử.

Nàng thậm chí cảm thấy từ khi Hoa Ly tới, lực uy hiếp của nàng đã không còn như trước, rất nhanh sẽ không quản được đám tiểu tử này.

Thời điểm các đệ tử chép sách, Hoa Ly cũng sẽ ở bên cạnh lật sách trên giá, sách trong Kiếm Các phần lớn là kinh thánh, Cố Nhàn Ảnh cũng biết không thú vị, nhưng không ngờ Hoa Ly lại có thể nhìn đến say sưa, Cố Nhàn Ảnh từ kinh ngạc chuyển sang thoáng yên tâm một chút, ít nhất mỗi lần nàng đến dạy dỗ đệ tử, Hoa Ly cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì làm.

Sự kỳ lạ của Hoa Ly cũng vì vậy mà có.

Gần đây y đi Kiếm Các cũng không đọc sách, chỉ ngồi ở trong góc, có đôi khi nhìn Cố Nhàn Ảnh đến ngẩn người, có đôi khi lại dứt khoát dựa vào góc ngủ thiếp đi, thoạt nhìn luôn buồn ngủ, sắc mặt tái nhợt đến mức khiến người ta đau lòng.

Nhưng mỗi lần Cố Nhàn Ảnh muốn Hoa Ly trở về nghỉ ngơi, Hoa Ly lại cố gắng lấy lại tinh thần lắc đầu cười cười với nàng, nói là không cần phải nghỉ ngơi.

Cố Nhàn Ảnh nhận ra sự kỳ lạ này, đương nhiên sẽ không cho rằng Hoa Ly thật sự không có việc gì, chỉ là Hoa Ly không chịu nói, nàng cũng không tiện, chỉ có thể khổ sở truy vấn, chỉ có thể nói bóng nói gió đi đoán.

Cũng may vài ngày sau, Cố Nhàn Ảnh rốt cục cũng biết được chân tướng.

Từ sau khi Hoa Ly tỉnh lại, nàng mỗi ngày đều sẽ dậy sớm đi tới phòng của Hoa Ly chờ đợi, chờ sáng sớm y ra ngoài, liền có thể liếc mắt một cái nhìn thấy đối phương.

Nhưng mà hôm nay Cố Nhàn Ảnh chờ đợi hồi lâu, lại không thấy Hoa Ly từ trong phòng đi ra.

Thời tiết trong núi không tệ, dần dần có chút vị mát lạnh của mùa hè, mặt trời sáng sớm cũng mang theo chút ấm áp.

Cố Nhàn Ảnh đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu, rốt cục không nhịn được tiến lên gõ cửa phòng Hoa Ly nói: "Tỉnh chưa? ”Trong phòng tựa hồ có tiếng gì đó bị va chạm, vang lên một cái rồi thôi, giống như bị người phát hiện thì liền nhanh chóng biến mất.

Cố Nhàn Ảnh tất nhiên sẽ không coi đây là ảo giác, trong lòng nàng vừa nghi hoặc vừa bắt đầu lo lắng, tiếp theo nhẹ giọng lại hỏi: "Hoa Ly?”Lần này Cố Nhàn Ảnh không phải đợi lâu nữa, trong phòng rất nhanh truyền đến thanh âm cố ra vẻ bình tĩnh để che dấu gì đó của Hoa Ly: "A Nhàn, không có việc gì, nàng chờ ta một chút! "Nhưng mà thanh âm của Hoa Ly rất chậm, nghe ra một chút kinh hoảng trong đó, Cố Nhàn Ảnh đã không chút do dự đẩy cửa phòng đi vào.

.

Nhấn Mở Bình Luận