Chương 3

Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Sau khi Trúc Tâm Nhã cùng Lê Hanh mặt đối mặt ăn xong bữa trưa 'lãng mạn', Lê Hanh đề nghị đi xem phim.

Hôm nay là thứ bảy, không có tiết ở trường, Trúc Tâm Nhã nhất thời không tìm thấy cớ thích hợp để cự tuyệt hắn, chỉ có thể cùng hắn đi lên rạp chiếu phim trên tầng. . đam mỹ hài

Lê Hanh đi mua vé, hỏi Trúc Tâm Nhã có muốn bắp rang với coca hay không, Trúc Tâm Nhã lắc đầu mềm mại nói: "Không cần, em không thích mấy cái đồ ăn đó" Mới là lạ!

Tưởng tượng lát nữa chính mình sẽ dựa gần Lê Hanh cùng nhau xem phim, Trúc Tâm Nhã hứng thú ăn uống gì cũng không có.

Bữa trưa vừa rồi phong phú như vậy, nàng cũng chỉ miễn cưỡng ăn một ít salad.

Trúc Tâm Nhã dùng túi xách che trước người, một tay khác xoa xoa dạ dày không thoải mái của mình. Hiện tại nàng siêu cấp đói, siêu muốn ăn hamburger khoai tây chiên coca. Đều tại tên tra nam Lê Hanh này, vì cái gì lại đề nghị đi xem phim a!

Bản thân đường đường là con gái của nhà giàu số một, còn phải sợ một tổng giám đốc công ty nhỏ như hắn, ngẫm lại liền cảm thấy chua xót.

Lê Hanh mua vé xong trở về, thời điểm Trúc Tâm Nhã vừa định lấy cớ đi toilet để trốn hắn trong chốc lát, di dộng trong túi xách đột nhiên vang lên.

Ánh mắt Trúc Tâm Nhã sáng lên, nhanh chóng lấy ra di động, thấy trên màn hình hiển thị ba chữ "Lục Mộng Nhu", đôi mắt càng sáng.

Nàng nỗ lực áp chế hưng phấn, nói với Lê Hanh: "Mộng Nhu gọi điện cho em, có thể là trường học có việc."

Lục Mộng Nhu là bạn cùng phòng với Trúc Tâm Nhã, gia thế hai người tương đương, chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, cả đại học đều đăng ký cùng một trường cùng một ngành, bởi vì không muốn bị tách ra, nên tìm người trong nhà dùng quan hệ đem hai người phân vô chung một phòng ký túc xá.

Trúc Tâm Nhã bước qua bên cạnh hai bước, bắt máy.

"Alo, Mộng Nhu, cậu tìm tớ có chuyện gì không?" Trúc Tâm Nhã dùng âm điệu ngọt ngào hỏi.

Bên kia điện thoại Lục Mộng Nhu đáp: "A, cũng không có chuyện gì quan trọng. Hôm nay không phải cậu đi hẹn hò với Lê Hanh sao? Tiến triển thế nào? Các cậu có hôn môi hay không? Hắc hắc hắc ~"

Trúc Tâm Nhã do dự mà liếc mắt nhìn Lê Hanh một cái, khó xử nói: "A? Chủ nhiệm tìm tớ có việc? Nhưng tớ đang chuẩn bị xem phim cùng Lê Hanh. Ngày mai đi lên trường không được sao?"

Lục Mộng Nhu hoang mang: "Nhã Nhã, cậu đang nói chuyện với ai? Chủ nhiệm đã sắp sinh tìm cậu làm gì, kêu cậu đỡ đẻ à???"

"Nhất thiết phải đi? Rất quan trọng?" Thanh âm Trúc Tâm Nhã rõ ràng thấp xuống, "Được rồi, tớ nói với Lê Hanh một chút, lập tức đi trường học. Ân, nửa giờ sau cậu chờ tớ ở cổng nam trường học đi, được, tạm biệt Mộng Nhu."

"Không phải...." Lục Mộng Nhu còn chưa có phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trúc Tâm Nhã tự mình nói xong liền cúp điện thoại.

"Này, Nhã Nhã? Nhã Nhã?" Lục Mọng nhu nhíu mày nhìn di động, Trúc Tâm Nhã là để nàng nửa giờ sau đến cổng trường phía nam chờ nàng đi, nhưng hiện tại nàng còn đang trên giường ở nhà mà!

Chạy gấp!

Lục Mộng Nhu bên kia vội vội vàng vàng thu thập rời giường mà phóng tới trường, sau khi Trúc Tâm Nhã ngắt điện thoại, một lần nữa đi về bên người Lê Hanh, chỉ là nhíu mày lại, trong mắt thủy nhuận chứa đầy do dự.

Lê Hanh thân là vị hôn phu đầy săn sóc, tự nhiên là chủ động dò hỏi.

"Nhã Nhã, Lục Mộng Nhu gọi điện cho em có chuyện gì, có cần anh hỗ trợ hay không?"

Mười ngón tay Trúc Tâm Nhã quấn quanh một chỗ, hơi cúi đầu, sợi tóc mềm mại che khuất gương mặt tuyết trắng, môi hồng hơi mím: "Mộng Nhu nói có chuyện quan trọng tìm em, để em lập tức đi trường học một chuyến." Vừa rồi nghe xong Lục Mộng Nhu nói Trúc Tâm Nhã mới nhớ tới chủ nhiệm bây giờ đang ở nhà chờ sinh, cho nên lập tức sửa lại lý do thoái thác, đổi thành Lục Mộng Nhu tìm nàng có việc.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo bịt kín một tầng sương, mất mát nói: "Thực xin lỗi Lê Hanh, em phải đi qua trường học gấp, không thể cùng anh xem phim."

Lê Hanh cười khẽ: "Phim khi nào cũng có thể xem. Anh đưa em đi trường học."

Trúc Tâm Nhã nói: "Có phiền anh quá hay không?"

Lê Hanh thở dài, cúi đầu tới gần Trúc Tâm Nhã, Trúc Tâm Nhã sợ tới mức vội vàng lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đụng vào người phía sau.

"Nhã Nhã?" Lê Hanh duy trì động tác cúi người, nhíu mày, "Em sợ anh?"

Trúc Tâm Nhã lắc đầu, sắc mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn Lê Hanh một cái, lập tức quay đầu đi nói: "Ở đây quá nhiều người...."

Thì ra là bởi vì thẹn thùng.

Lê Hanh khôi phục tươi cười lần nữa, không cho từ chối mà nắm tay Trúc Tâm Nhã, nói: "Anh là vị hôn phu của em, là chồng tương lai của em, cho dù xung quanh có nhiều người đi nữa cũng không cần thẹn thùng. Anh đưa em đi đại học Long Thành, không được cự tuyệt anh."

Nam nhân ôn nhu ngày thường đột nhiên bày ra một mặt bá đạo, nếu là "Trúc Tâm Nhã" khi xưa, giờ phút này nhất định sẽ bị Lê Hanh làm mê đắm, nhưng hiện tại Trúc Tâm Nhã chỉ cảm thấy quá mức tra nam, tương lai của chính mình thật khó khăn.

Cuối cùng, Lê Hanh chở Trúc Tâm Nhã đến cổng nam đại học Long Thành.

Trúc Tâm Nhã không đợi Lê Hanh xuống xe mở cửa cho mình, tự mình lưu loát cởi bỏ đai an toàn, chạy đến trước mặt Lục Mộng Nhu đang chờ mình, một bên nháy mắt ra hiệu cho nàng một bên giữ chặt tay nàng nói: "Mộng Nhu, thực xin lỗi đã để cậu đợi lâu, chúng ta lập tức đi vào thôi."

Lục Mộng Nhu không biết Trúc Tâm Nhã suy tính cái gì, bất quá nàng không ngại phối hợp diễn xuất cùng Trúc Tâm Nhã.

Thời điểm Lê Hanh đi tới, Lục Mộng Nhu vẻ mặt nôn nóng nói với Trúc Tâm Nhã: "Cậu đến trễ một chút nữa là thật sự không kịp."

Diễn thật hay!

Trong lòng Trúc Tâm Nhã cho Lục Mộng Nhu một tràng vỗ tay.

"Lê tổng em cùng Nhã Nhã đi vào trước, cảm ơn anh đã chở Nhã Nhã lại đây, có cơ hội thì mời anh ăn cơm." Lục Mộng Nhu vẫy vẫy tay với Lê Hanh, kéo tay Trúc Tâm Nhã liền chạy vô trường học, căn bản không cho Lê Hanh cơ hội nói chuyện.

Trời ạ, đây là cái khuê mật thần tiên gì, quá hiểu chính mình đi!

Hai người chạy đến nơi Lê Hanh không nhìn thấy, Lục Mộng Nhu quay đầu lại xác nhận Lê Hanh không có theo kịp, lôi kéo Trúc Tâm Nhã đứng dưới bóng râm.

"Cậu và Lê Hanh phát sinh chuyện gì? Vì cái gì muốn trốn tránh hắn?" Lục Mộng Nhu hơi thở hơi gấp, buông tay Trúc Tâm Nhã ra vỗ vỗ ngực hỏi.

Trúc Tâm Nhã vì chạy mặt có chút hồng, nghe vậy chớp chớp đôi mắt thanh nhuận, "Tớ không có trốn hắn....."

"A! Cậu không trốn hắn thì tớ đổi sang họ của cậu!' Lục Mộng Nhu một chữ cũng không tin, "Cậu thích Lê Hanh như vậy, hận không thể thời thời khắc khắc dính ở bên hắn. Lúc nãy cậu đang ở cùng với Lê Hanh, gọi điện không trả lời câu hỏi mà lại nói bậy một hồi, hiện tại còn ném Lê Hanh xuống tới tìm tớ......" Lục Mộng Nhu vẻ mặt chắc chắn nhìn chằm chằm Trúc Tâm Nhã, "Nói đi, Lê Hanh làm chuyện gì có lỗi với cậu phải không?"

Trúc Tâm Nhã nghe xong lời Lục Mộng Nhu nói, nghĩ đến cái gì, nhanh chóng cúi đầu không cho Lục Mộng Nhu nhìn thấy đôi mắt chính mình lấp lánh sáng lên.

Bả vai Trúc Tâm Nhã run nhè nhẹ, nỗ lực làm hốc mắt của mình nghẹn đỏ, ngẩng đầu buồn khổ nói: "Lê Hanh có người hắn yêu, hắn căn bản không yêu tớ. Hắn không yêu tớ vì sao muốn theo đuổi tớ, vì sao muốn đính hôn với tớ, tớ yêu hắn như vậy, nhưng trong lòng hắn chỉ có nữ nhân kia....." Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

"Nhã Nhã cậu đừng khóc mà. Nữ nhân kia là ai? Nàng có biết Lê Hanh là vị hôn phu của cậu hay không?" Lục Mộng Nhu sốt ruột hỏi.

Trúc Tâm Nhã khụt khịt nói: "Cô ấy tên, Khuyết Hàn Phù...."

Khuyết Hàn Phù vừa vặn đi ngang qua nghe thấy có người gọi tên của mình, dừng bước chân lại, ánh mắt thanh lãnh như tuyết, dừng ở trên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng của Trúc Tâm Nhã.

Tác giả có lời muốn nói:

Khuyết Hàn Phù: Em gọi tôi?

Trúc Tâm Nhã:!!! Không có! Không phải em!

Nhấn Mở Bình Luận