Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ
Trúc Tâm Nhã hạ quyết tâm muốn cứu vớt Khuyết Hàn Phù, bất quá đạo lý kết giao nhớ lấy giao thiển ngôn thâm, nếu muốn làm cho Khuyết Hàn Phù tin tưởng lời nói của nàng, đầu tiên nàng phải trở thành bạn tốt của Khuyết Hàn Phù mới được.
Vì thế Trúc Tâm Nhã hỏi thăm hết chương trình lên lớp của Khuyết Hàn Phù, còn có những hạng mục thực nghiệm mà cô chỉ đạo tham dự.
Buổi sáng thứ hai sau khi ăn sáng cùng Lục Mộng Nhu ở nhà xong, Trúc Tâm Nhã đeo một balo sách nặng trĩu, tay đặt trên vai Lục Mộng Nhu, trịnh trọng nói: "Lần này đi không biết khi nào có thể chiến thắng trở về, bài ghi lớp học chuyên ngành của chúng ta giao cho cậu!"
Trúc Tâm Nhã nói như thật, Lục Mộng Nhu bị nàng cảm nhiễm, cũng bắt đầu nghiêm túc lên, "Cậu yên tâm đi, tớ nhất định không phụ kỳ vọng!"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười nhạo, Trúc Tâm Nhã cùng Lục Mộng Nhu căm tức nhìn qua, một đám người rất cao, làn da thực trắng, nam nhân trẻ tuổi một đầu tóc vàng nhìn thẳng các nàng, hiện rõ là đang trào phúng các nàng.
Trúc Tâm Nhã đi qua một tay nắm cổ áo hắn: "Này! Anh cười cái gì?"
Nam nhân trẻ tuổi quét mắt nhìn những ngón tay nhỏ nhắn nắm cổ áo mình, thu lại tươi cười, tay đút vào túi, cà lơ phất phơ nói: "Nơi này không phải đại học Long Thành sao? Như thế nào trong trường còn có ngôi sao? Người không biết nhìn thấy hai cô diễn vừa rồi còn tưởng rằng đây là học viện điện ảnh Long Thành đấy."
Nam nhân trẻ tuổi cúi người, một ngón tay để trên trán bị tóc mái hơi mỏng che đậy, "Tôi cười cái gì, đương nhiên là cười kỹ thuật diễn của các cô quá xấu hổ nha."
Trúc Tâm Nhã ghét nhất người khác đụng vào đầu tóc của mình, mặt trợn tròn, dùng sức đem ngón tay nam nhân ở trên trán mình ném xuống, vừa định nói cái gì, đã bị Lục Mộng Nhu từ phía sau đột nhiên chạy tới kéo qua một bên.
Trong mặt Lục Mộng Nhu giờ phút này lập lòe vô số ngôi sao, đôi tay nắm chặt đặt ở trước người, trên mặt bay một mạt hồng nhạt ngượng ngùng, "Anh, anh là Kỳ Chu sao? Em là fan của anh, em rất thích anh!"
Trúc Tâm Nhã: "???"
Kỳ Chu? Tên này nghe có chút quen tai a.
"Lúc trước anh diễn "Tiểu bảo mẫu của bá đạo thiếu gia", "Đầu quả tim sủng của bá đạo tổng tài", "Bác sĩ bá đạo cưỡng chế yêu", "Thiếu niên sói bá đạo" em đều xem nhiều lần, anh diễn bá đạo thiếu gia, bá đạo tổng tài, bá đạo bác sĩ, bá đạo lang thiếu niên thật sự siêu cấp bá đạo siêu cấp soái, em là Cháo Gạo của anh!"
"Phốc! Cháo Gạo?" Trúc Tâm Nhã nhớ được Kỳ Chu là ai.
Ở trong bộ tiểu thuyết "Tổng tài hắc hóa cưỡng chế yêu" này, người thích Khuyết Hàn Phù ngoại trừ Lê Hanh, còn có một nam phụ vô cùng si tình, tên Kỳ Chu.
Kỳ Chu là hàng xóm của Khuyết Hàn Phù, lớn hơn Khuyết Hàn Phù một tuổi, hai người có thể coi là thanh mai trúc mã, thời điểm tình đậu sơ khai Kỳ Chu bắt đầu yêu thầm Khuyết Hàn Phù, yêu thầm tám năm cùng không dám thổ lộ với Khuyết Hàn Phù.
Về sau Khuyết Hàn Phù từ trên mây ngã xuống, Kỳ Chu phát hiện hết thảy đều là Lê Hanh làm, muốn vạch trần Lê Hanh trước mặt Khuyết Hàn Phù, lại bị Lê Hanh hãm hại, gièm pha quấn thân, ốc còn không mang nổi mình ốc, cuối cùng bị người của Lê Hanh dụ dỗ, bởi vì hút ma túy quá liều mà bỏ mình.
Kỳ Chu vừa mới ở trước mặt Lục Mộng Nhu bưng lên cái giá minh tinh, nghe thấy Trúc Tâm Nhã cười nhạo không chút nào che giấu, không vui mà liếc mắt nhìn nàng: "Như thế nào, cô có ý kiến với tên fan của tôi?"
Trúc Tâm Nhã nghĩ thầm kẻ thù của kẻ thù là bạn, chính mình muốn lật đổ Lê Hanh có chút khó, nàng có thể đi ra bên ngoài phát triển.
Kỳ Chu trước mắt còn không phải là người thích hợp tuyển chọn?
Trúc Tâm Nhã lập tức chuyển cười nhạo trên mặt thành mỉm cười thân thiết, hai tay nhỏ lắc lắc trước người: "Không ý kiến không ý kiến, tên Cháo Gạo này quá đáng yêu, em thực thích. Vừa rồi em còn đang suy nghĩ ai có thể nghĩ ra cái tên đáng yêu như vậy, thì ra là Kỳ Chu anh! Em quyết định, từ giờ em cũng là Cháo Gạo của anh!"
Kỳ Chu lăn lộn ở giới giải trí hai ba năm, diễn đều là một ít phim thần tượng không có trình độ, hơn nữa nhân vật trong mỗi bộ phim thần tượng đều không sai biệt lắm, người xem đều phát mệt với thẩm mỹ của hắn.
Điều này cũng làm cho hắn vẫn luôn bồi hồi ở tầm trung, mãi không thể tiến lên được một bước. Kỳ Chu chỉ ở ba năm trước đây dựa vào "Tiểu bảo mẫu của bá đạo thiếu gia" một phát nổi tiếng, về sau ngày càng sa sút, nếu không phải hắn vẫn luôn có hoạt động, chỉ sợ Cháo Gạo đều giải tán.
Đã thật lâu hắn không được nghe thể loại khen tặng khiến thâm tâm dung sướng, trong khoảng thời gian ngắn không thể duy trì được mặt lạnh, cười đến lộ ra cả răng hàm, vốn là đôi mắt thon dài càng thêm híp lại thành một đường, "Coi như hai cô cũng tinh mắt." Hắn hừ nhẹ nói.
Trúc Tâm Nhã thấy Kỳ Chu dễ dụ như vậy, ánh mắt sáng lên, tiếp tục lừa gạt cái thiếu nam ngây thơ yêu thầm Khuyết Hàn Phù tám năm cũng chưa dám thổ lộ này, "Kỳ đại minh tinh, anh không phải ở học viện điện ảnh Long Thành sao? Tới đại học Long Thành làm cái gì nha? Em ở đại học Long Thành học ba năm, rất quen thuộc!" Trúc Tâm Nhã vỗ vỗ ngực mình nói, "Anh có yêu cầu hỗ trợ gì, cứ việc nói với em, làm một Cháo Gạo em khẳng định sẽ giúp anh!"
Lục Mộng Nhu bên cạnh cũng gật đầu theo: "Em cũng có thể giúp anh!"
Được hai tiểu mỹ nữ khen tặng như thế, Kỳ Chu thiếu chút nữa bay lên mây, quên mất mục đích chuyến này của mình.
May mắn lý trí kịp thời kéo hắn về, Kỳ Chu khụ một tiếng, nói: "Tôi có việc tư, không cần các cô hỗ trợ."
"Các cô sắp đến thời gian vô học đi? Muốn ký tên hay chụp ảnh chung?" Kỳ Chu duỗi tay phất qua tóc vàng kiểu Tây của mình.
Lục Mộng Nhu cẩn thận nhấc tay nói: "Cả hai luôn có được không?"
Kỳ Chu đầu tiên là khó xử, sau đó nhìn thoáng qua Trúc Tâm Nhã, một bộ dáng cố gắng làm nói: "Cô cũng muốn cả hai đi, không cần ngượng ngùng. Được rồi, lần này liền chiều ý các cô, bất quá lần sau không có được chuyện tốt như vậy đâu."
Trúc Tâm Nhã: "......." Ai muốn ký tên chụp ảnh chung cùng tiểu minh tinh tầm trung như ngươi a, nhưng vì Khuyết Hàn Phù, nàng nhịn!
Kỳ Chu đại phát từ bi mà ký tên cho, lại cùng Lục Mộng Nhu thật vui vẻ và Trúc Tâm Nhã giả vui vẻ chụp ảnh chung, cảm thấy mỹ mãn mà xua xua tay, "Đi đây, có duyên gặp lại." Bóng dáng quả nhiên là tiêu sái, lộ ra cỗ soái khí của bá đạo tổng tài.
"A a a a bóng dáng Kỳ Chu thật soái a! Quả thực soái hệt với nhân vật trong "Đầu quả tim sủng của bá đạo tổng tài"!!!" Thiếu nữ theo đuổi minh tinh Lục Mộng Nhu che lại gương mặt hồng hồng kích động mà dậm chân.
Trúc Tâm Nhã sao có thể nhìn Kỳ Chu cứ vậy rời đi, nàng còn phải thống nhất mặt trận với hắn đây!
"Mộng Nhu cậu đừng có hoa si mau đi học đi, tớ đi đây." Trúc Tâm Nhã nói xong liền chạy chậm đuổi theo Kỳ Chu.
Vừa vặn hướng Kỳ Chu đi cũng là hướng khu dạy học A mà lát nữa Khuyết Hàn Phù sẽ dạy.
Tốc độ Kỳ Chu đi không nhanh nhưng không so được với người ta chân dài, Trúc Tâm Nhã thở hồng hộc chạy rốt cuộc ở trước khu dạy học A đuổi kịp hắn, "Kỳ, Kỳ đại minh tinh, từ từ."
Kỳ Chu nghe thấy thanh âm Trúc Tâm Nhã liền quay đầu lại, thấy nàng trừng đôi mắt, thân thể không tự chủ được lui về sau hai bước, hoài nghi mà nhìn Trúc Tâm Nhã: "Cô không phải là fan cuồng của tôi đi? Cô nếu dây dưa với tôi tôi sẽ báo bảo vệ."