Thái Hậu Mười Lăm Tuổi
Edit: Eirlys
“Thập lục hoàng tử!”
Đám người lập tức bỏ qua hoàng đế mới mất, chạy xuống phía dưới.
Lại là một trận náo loạn, tiếng khóc tiếng kêu không dứt bên tai.
Một người vừa mới chết, bây giờ thêm một người té xỉu? Trời ạ! Còn muốn thêm gì nữa?
Nam Cung Xuân Yến đau cả đầu.
“A a a a a a —”
Khóc đi! Kêu đi! Còn ai nữa không? Có bản lĩnh lại đây hết đi, đối phó một lần cho xong! Trong lòng nàng đang phiền muốn chết!
Nhờ nàng một tiếng la lên, vừa rồi Phượng Cung còn xôn xao, thoáng chốc yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía thiếu nữ gần như đang phát điên.
Rốt cục cũng dẹp yên đám đông huyên náo, cũng tạm thời trút đủ rồi bất mãn, Nam Cung Xuân Yến dừng lại, tức giận, trợn mắt nhìn hết thảy, lạnh lùng nói: “Các ngươi ở chỗ này kêu la làm cái gì? Nghi ngờ hiện tại tình hình còn chưa đủ loạn có phải hay không? Hoàng thượng băng hà, tân đế hôn mê, các ngươi cho là chỉ cần kêu la thì tất cả sẽ khôi phục như lúc ban đầu sao?”
Đám người kia bị nói xong, xấu hổ nhao nhao cúi đầu.
Ôi! Một người đã chết, một người hôn mê, hai người có quyền lực nhất đều không thể nói được, xem ra lúc này, tại đây người có tiếng nói cao nhất, chỉ còn lại có nàng.
Nam Cung Xuân yến thở dài một hơi, ngẩng cao đầu, thẳng lưng lên, chậm rãi nhìn kỹ tất cả người bên dưới, trầm giọng nói: “Tả thừa tướng, đám tang của hoàng thượng giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, Hữu thừa tướng, nước không thể một ngày không vua, tân hoàng – đăng cơ đại điển đều dựa vào ngươi, phiền ngươi chọn ngày lành tháng tốt mau chóng cử hành”
“Thần tuân chỉ” Tả hữu – thừa tướng không khỏi thần phục ánh mắt kiên nghị, quyết đoán của nàng, nhận lệnh rời đi.
Những người khác cũng không nhúc nhích – đứng tại chỗ, yên lặng đợi mệnh lệnh của nàng
Nam Cung Xuân Yến nghĩ mà bực. Bọn họ là con rối sao? chẳng lẽ còn muốn nàng ra lệnh mới biết mà làm à!
“Những người khác còn đứng đó sững sờ làm chi? Một số mau lại giúp hoàng thượng thay y phục sạch sẽ, còn lại dìu Thập lục hoàng tử lên giường, nhanh chóng mời thái y lại xem!” nàng lớn tiếng kêu lên, la đến cổ họng đều đau.
Bọn họ lúc này mới nghe lệnh bắt đầu di chuyển.
Còn nàng, nàng nên làm gì đây?
Đẩy ra Lục Ngọc, Thu Dung, Nam Cung Xuân Yến loạng choạng lui về phía sau vài bước, sau đó hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất.
Lục Ngọc, Thu Dung định quỳ xuống, lại bị nàng ngăn cản.
“Các ngươi để bổn cung yên tĩnh một lát” Nàng ngồi dưới đất, buồn bã nói.
Lục Ngọc, Thu Dung lui ra phía sau vài bước, cung kính nói “Vâng”
Cả không gian đều yên tĩnh. Nam Cung Xuân Yến cảm giác từng đợt sóng bất lực dâng lên trong lòng, đau như kim châm, nàng không biết nên khóc hay cười.
Đã chết, rốt cục lão bất tử kia cũng chết. Thế nhưng, tại sao đến cuối cùng hắn cũng không buông tha nàng?
Đây là ông trời đang trêu nàng sao? Vốn tưởng rằng ngày hôm nay liền có thể được tự do, không nghĩ tới, hắn trước khi chết còn không giữ lời. Xem ra từ bây giờ, bản thân cùng với vương quyền này ràng buộc càng sâu thêm.
Quay đầu lại, ánh mắt oán hận nhìn trên long sàng, lão già kia dường như chỉ đang ngủ say, nàng nắm bàn tay lại, siết thật chặt. Phượng huyền, tử lão đầu… Xem như ngươi lợi hại!
Ngẩng đầu lên, lại thấy thiếu niên kia đã được người khiêng vào, đặt lên cái giường nhỏ trước mắt nàng. Hai mắt hắn nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.
“Cứ hôn mê đi! Tốt nhất cứ mê man không bao giờ…. tỉnh lại, đã chết thì ta không cần lo nữa!”
Nàng không kiềm lòng nổi, độc ác nghĩ.