Chương 7: Rốt Cuộc Là Đứa Con Rể Nào Đây Chứ?

Thần Y Siêu Cấp

Rốt cuộc lúc này, Thẩm Thanh Du mới thật sự được thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Bất kể là chiếm được bao nhiêu đơn đặt hàng của Tống thị hay là vừa mới tức giận một lúc với Lý Du Du cũng đều làm cho tâm tình u ám của cô lập tức trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Chỉ là cái câu nói cuối cùng của ông nội ít nhiều gì cũng làm cho cô cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Cô thật sự không thích Giang Tiểu Bắc, thậm chí còn muốn ly hôn với Tiểu Bắc rồi đuổi hắn đi.

Nhưng mà ông nội không cho mình đưa Tiểu Bắc qua đó, còn nói nếu dẫn theo Giang Tiểu Bắc sẽ làm cho Tống Văn Cường cảm thấy anh ta rất không được xem trọng.

Điều này làm cho Thẩm Thanh Du có hơi khó chịu, dù như thế nào đi nữa thì Giang Tiểu Bắc cũng là người đàn ông của mình, cô có thể không thích hắn, nhưng nếu người khác mà không thích hắn thì cô sẽ thấy không vui.

Ngồi suy nghĩ một chút mới cầm lấy điện thoại gọi cho Giang Tiểu Bắc: “Bây giờ hắn đang làm gì?” Thẩm Thanh Du hỏi.

“Đang nấu cơm” Giang Tiểu Bắc đáp lời: “Trưa hôm nay có nấu món sườn kho, lát nữa tôi sẽ kêu người đưa đến công ty cho em”

“Buổi sáng Trần Thuật đã gọi anh đến cứu một người, người đó còn phải là Tống Văn Khoa không?”

“Không biết” Giang Tiểu Bắc nghĩ lại một chút mới nói: “Nhưng mà anh nghe nói hình như mọi người ở trong bệnh viện gọi người đó là ông Tống.”

“Vậy thì đúng rồi, buổi trưa không cần nấu cơm nữa, bây giờ anh đến công ty tôi, đi giữa trưa chúng ta cùng về nhà cũ một lúc.” Thẩm Thanh Du nói.

“Được” Giang Tiểu Bắc cũng không hỏi gì nhiều, nếu Thẩm Thanh Du đã nói như vậy thì hắn cứ đồng ý là được rồi.

Bên trong nhà cũ của nhà họ Thẩm, ngoại trừ Thẩm Thanh Du và Giang Tiểu Bắc còn chưa tới thì những người khác trong nhà họ Thẩm đều đã có mặt đúng giờ.

Mặc dù một cái đơn đặt hàng cũng không quá đến mức khiến cho mọi người trong nhà họ Thẩm vội vã trở về. Nhưng mà, nếu Tống gia đã muốn đích thân đến nhà nói lời cảm ơn thì nhà họ Thẩm cũng phải thể hiện sự tôn trọng một chút.

“Trần Thuật, hôm nay cháu đã cho nhà họ Thẩm một cái đại ân đó nha!” Ông cụ Thẩm nhìn Trần Thuật vừa cười vừa nói.

Tuy rằng trong điện thoại Tống Văn Cường chỉ nói con rể của nhà họ Thẩm ở bệnh viện nhân dân hàng đầu Nam Xuyên đã cứu ông Tống, mặc dù không có nói đó là Trần Thuật nhưng mà cả nhà họ Thẩm chỉ có một mình Trần Thuật làm bác sĩ, hơn nữa còn đang công tác ở bệnh viện nhân dân hàng đầu Nam Xuyên.

Chủ yếu là nhà họ Thẩm có tất cả hai chàng rể, Giang Tiểu Bắc là một người không làm được việc gì, như vậy ngoại trừ Trần Thuật cũng không còn người nào khác.

Cho nên mọi người trong nhà họ Thẩm đều biến Trần Thuật trở thành một người có công lớn nhất lúc này.

“Đúng vậy!” Mẹ vợ Trần Thuật, tên là Hà Linh Linh nhất thời phấn khích nói: “Trần Thuật nhà chúng tôi có tay nghề xuất sắc, cứu người thật ra rất dễ dàng, với lại Trần Thuật cũng là người của nhà họ Thẩm chúng ta, giúp nhà họ Thẩm một tay cũng là chuyện thường tình mà thôi.”

Ngày hôm qua Giang Tiểu Bắc làm như vậy khiến cho Hà Linh Linh mất hết mặt mũi.

Không ngờ được sáng hôm nay chính con rể của mình đã giúp bà lấy lại thể diện.

Trần Thuật ngồi ở đó một lời cũng không lên tiếng, hắn ta rất muốn tự nhận lấy công lao này của mình, nhưng nghĩ đến cảnh Tống Văn Cường kiên quyết tự mình đến đây nói lời cảm ơn, sự can đảm của hắn ta cũng biến đâu hết rồi.

Nghe thấy những người họ hàng khen nấy khen để mà trong lòng Trần Thuật đau như bị dao cứa.

Những lời khen của mọi người lúc này lọt vào tai hắn ta đã không còn là khen ngợi nữa mà giống như một con dao nhỏ đào khoét trong tim hắn ta.

Bởi vì bây giờ ca ngợi khoa trương như thế, nhưng lát nữa lúc Tống Văn Cường đến đây thì hắn ta sẽ rất thê thảm.

Nghiêm trọng hơn nữa là lúc hắn ta nói mấy câu như công lao này không phải của mình thì tất cả mọi người đều đang nghĩ hắn ta khiêm tốn cho nên đã khen rồi còn muốn khen nhiều hơn.

Ngay lúc này Thẩm Thanh Du đi cùng Giang Tiểu Bắc, hai người vào bên trong nhà cũ.

Trong thoáng chốc khi nhìn thấy Giang Tiểu Bắc nét mặt của mọi người ở nhà họ Thẩm đều thay đổi.

Nhất là ông cụ Thẩm, khuôn mặt của ông ta càng lúc càng trở nên khó coi.

“Thanh Du, không phải ông đã nói với cháu là không cần đưa người kia theo sao, cháu như thế nào lại cùng cậu ta đến đây?” Ông cụ Thẩm quở trách: “Giang Tiểu Bắc là kẻ bất lực trong chuyện tình cảm vợ chồng, cả cái Nam Xuyên này có người nào mà không biết? Lát nữa Văn Cường đến mà nhìn thấy cậu ta còn tưởng rằng chúng ta không tôn trọng cậu ấy nữa, bây giờ lập tức bảo cậu ta đi về đi”

“Đúng vậy đó!” Hà Linh Linh lập tức hét lớn: “Đi tới làm gì, tới để ăn mắng sao? Thẩm Thanh Du, tôi nói cho cô biết, đơn đặt hàng này của nhà chúng ta là do Trần Thuật lấy được chứ không phải do cô, tiếp đó cô còn phải chia cho Trần Thuật nhà chúng tôi một số tiền thì mới được, dù sao người ta cũng đã có công nhiều như vậy mà.”

Thẩm Thanh Du nghe vậy thì nhướng mày nói: “Là Trần Thuật cứu ông Tống sao?”

“Nếu không thì còn ai? Cô cho là Giang Tiểu Bắc làm ư?” Hà Linh Linh tức giận nói: “Mặc dù Tống Văn Cường nói đó là con rể của nhà họ Thẩm chúng ta, mà nhà họ Thẩm có mấy người con rể? Chỉ có mỗi hai người mà Giang Tiểu Bắc nhà cô là đồ bỏ đi suốt ngày chỉ biết tiêu tiền, ngoại trừ Trần Thuật thì còn có thể là ai nữa?”

Lúc này ông cụ Thẩm cũng mở miệng nói: “Giang Tiểu Bắc, cậu cũng đã đến đây rồi nhân cơ hội Tống Văn Cường còn chưa tới tôi muốn nói với cậu mấy câu. Cậu xem Trần Thuật người ta có một tương lai đầy hứa hẹn, mặc dù đang làm trong bệnh viện nhưng vẫn biết giúp đỡ nhà họ Thẩm chúng ta, còn cậu thì sao? Cậu có thể làm được cái gì đây? Nếu có thời gian thì hãy học hỏi Trần Thuật cho tốt, chúng ta không đặt quá nhiều kỳ vọng vào cậu… nhưng mà cũng đừng có hèn nhát như vậy nữa. Bây giờ tôi đi ra ngoài đường, mỗi lần người ta nói đến Giang Tiểu Bắc cậu thì tôi đều rất mất mặt.”

Trương Mai mẹ của Thẩm Thanh Du cũng nháy mắt với cô, nhỏ giọng nói: “Thanh Du, con làm cái gì vậy? Ông nội đã dặn là không cần đưa kẻ bất lực này tới đây mà con còn đi cùng với cậu ta là sao? Con không thấy mất mặt hay xấu hố hả?”

Thẩm Thanh Du lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, cũng không bảo Giang Tiểu Bắc rời đi, mà cô lại ngồi xuống nhìn Trần Thuật hỏi: “Trần Thuật, bệnh tình của ông Tống hôm nay là do cậu cứu chữa sao?”

“Thẩm Thanh Du, cô như vậy có ý gì đây?” Hà Linh Linh nghe thấy thế thì đứng bật dậy quát lớn: “Không phải là Trần Thuật thì là ai? Cô nói rõ ràng cho tôi, cô hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì thế hả?”

Ngay lúc này một người giúp việc chạy tới nói: “Lão gia, cậu Tống Văn Cường của Tống gia đã tới trước cửa rồi.”

“Được rồi, các người đừng có ầm ĩ nữa” Ông cụ Thẩm quát lớn một tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi đón tiếp Tống Văn Cường.”

Nói xong ông cụ Thẩm dẫn đầu đứng lên đi ra bên ngoài.

Đi hai bước mới quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Bắc nói: “Lát nữa cậu tốt nhất là nên ngậm miệng lại, đừng có nói chuyện cũng đừng làm người khác mất mặt!”

Ông cụ Thẩm vừa nói dứt lời, nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Người của nhà họ Thẩm cũng rất nhanh đi ra theo ông.

Vừa đi ra phòng khách cũng đúng lúc nhìn thấy Tống Văn Cường đi tới.

“Văn Cường à, đã mấy ngày rồi không gặp cháu!” Vừa thấy Tống Văn Cường, ông cụ Thẩm đã cười ha hả phóng khoáng bước đến, vươn tay muốn bắt tay với Tống Văn Cường.

“Chú Thẩm, nếu chú nói như vậy thì chỉ trách tội cháu đã không tới thăm chú rồi” Tống Văn Cường vừa cười vừa nói.

“Vậy sau này hãy đến thăm lão già ta nhiều một chút” Ông cụ Thẩm cười nói.

“Sau này cháu nhất định sẽ đến thường xuyên” Tống Văn Cường cười nói: “Chỉ có điều, chú Thẩm, hôm nay cháu đến là thật sự muốn cảm ơn con rể nhà mọi người, nếu không có cậu ấy thì ông cụ nhà cháu có thể phiền phức rồi”

“Trần Thuật, lại đây!” Ông cụ Thẩm lập tức quay đầu vẫy tay về phía Trần Thuật.

Nhấn Mở Bình Luận