Chương 6: Vấn đề sinh tồn [1]

Thanh Dương Khê Ca

Thời điểm Tiêu Dực và Diệp Khê đến giặt quần áo ước chừng là buổi sáng khoảng mười giờ, lúc
giặt xong quần áo và giày của mình đã qua giữa trưa. Tiêu Dực nhìn trời, đoán ước chừng hơn hai giờ chiều, ánh mặt trời vừa vặn lên cao. Đem
quần áo giặt sạch chuyển về nhà, không có sào trúc, Tiêu Dực tìm vài
thanh gậy gỗ thô dựng thành vài cái giá ba chân đặt ở trong phòng, lại
treo gậy gỗ sạch sẽ lên biến thành sào phơi khô quần áo giản dị, đem
quần áo của mình đều treo lên, đoán có thể đến tối mới khô.

Tiêu
Dực đi lên ván giường nằm nghĩ ngơi, giặt quần áo thật sự là một chuyện
mệt mỏi người. Tiêu Dực trước thân mình không đủ khỏe mạnh, ngày hôm qua lại bị chúng đánh một chút, hôm nay lại xoay người cúi đầu giặt sạch
quần áo vài giờ, hai cánh tay cùng bả vai của cô càng thêm đau nhức.
Tiêu Dực đấm đấm bả vai, Diệp Khê lập tức ngồi xổm đến bên cạnh nàng nắm tay lại thành nắm đấm nhỏ thay nàng đấm.

Tiêu Dực mở tay ra bao lấy nắm đấm nhỏ của hắn, kéo hắn ngồi ở bên cạnh mình: “Mệt mỏi không? Nghỉ ngơi một chút đi.”

Diệp Khê lắc đầu: “Ta không phiền lụy, ta giúp thê chủ mát xa cánh tay.”

“Làm sao có thể không phiền lụy, ngay cả ta đều mệt mỏi.” Tiêu Dực lôi kéo
cánh tay hắn nhẹ nhàng xoa, mát xa xong lại đổi một mặt khác. Diệp Khê
có chút hoảng loạn, rõ ràng là hắn giúp nàng mát xa, thế nào biến thành
nàng giúp hắn xoa nhẹ…

“Đói bụng không?” Giọng nói của Tiêu Dực
đem Diệp Khê kéo trở về. “Lại nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi nấu mì sợi ăn, có còn mì sợi không?”

“Còn.” Diệp Khê vội vàng gật đầu, đứng lên đi nhóm lửa. Sau khi Diệp Khê đi, Tiêu Dực cũng đứng lên bắt đầu
lục tung. Tiêu Dực vốn định lật ngược lên xem Tiêu Dực trước có lưu lại
một chút tiền nào không, kết quả ngược lại thấy một tờ giấy nợ. Tiêu Dực nhìn một chút, đếm mấy chục tiền đồng đến mấy trăm tiền đồng, thiếu
tổng cộng ba mươi tám người, tất cả là ba ngàn không trăm năm mươi bảy
đồng tiền.

Dựa vào cái gì mà thiếu
nhiều tiền như vậy, một đồng tiền rốt cuộc tương đương bao nhiêu tiền?
Nhưng đừng nợ một cái liền mấy ngàn chứ, cô lấy cái gì sống đây!

“Thê chủ, mì nấu xong rồi.” Diệp Khê cẩn thận mà bưng mì tiến vào, đem chén mì thả lên trên bàn liền đứng ở một bên chờ nàng.

Tiêu Dực đem tờ giấy nợ kia nhét vào trong cuốn sách ở trên bàn, quay đầu
nhìn trên bàn chỉ có một cái chén. Tiêu Dực đi đến bên cạnh bàn, vừa
thấy trong chén kia chỉ có hơn phân nửa mì. Tiêu Dực hiểu được, đây là
đồ ăn cuối cùng.

“Khê Nhi, ngồi nơi này.” Tiêu Dực vỗ vỗ bên
cạnh, Diệp Khê ngoan ngoãn ngồi xuống. Tiêu Dực cầm một đôi đũa gắp ít
mì tới bên miệng hắn: “Há miệng.”

Diệp Khê ngẩng đầu lên nói: “Ta… ta... ta không đói bụng, thê chủ ăn đi.”

Tiêu Dực một tay ôm eo hắn: “Ngoan, há miệng, chúng ta cùng nhau ăn.”

Diệp Khê lắc lắc đầu: “Ta… ta thật sự không đói bụng, ta chờ chút uống nước nóng rửa mặt là được rồi.”

Tiêu Dực hơi hơi xụ mặt: “Khê Nhi không nghe lời, ta sẽ mất hứng.”

“Không… không phải, ta… ta nghe lời, ta ăn, ta ăn…” Diệp Khê gấp đến độ nghẹn
ngào đứng lên, vội vàng đoạt đôi đũa ăn một miếng, lại đem đôi đũa trả
lại vào tay nàng, rưng rưng nước mắt sợ hãi nhìn nàng.

Tiêu Dực ở trong lòng thở dài, cô không phải là muốn dọa hắn. Tiêu Dực sờ sờ đầu
Diệp Khê, nét mặt biểu hiện tươi cười: “Khê Nhi thật ngoan, chúng ta
cùng nhau ăn.” Tiêu Dực tự mình ăn một miếng, lại đút Diệp Khê một
miếng. Diệp Khê ngoan ngoãn ăn, luôn luôn sợ hãi mà nhìn nàng, nước mắt
trong hốc mắt chuyển qua chuyển lại nhưng là không rơi xuống.

Tiêu Dực nhìn thấy không đành lòng, lại dịu dàng dỗ hắn: “Đừng khóc, ta
không phải cố ý muốn dọa ngươi, ngươi nghĩ, ngươi là phu lang của ta, ta thế nào có thể cho ngươi bị đói đây? Đúng hay không? Cho dù ăn không
nhiều lắm, chúng ta cũng có thể mỗi người ăn một chút, phải ăn mới có
khí lực mà sống, mới có khí lực mà kiếm tiền, không có tiền về sau sẽ
không có gì ăn, đúng hay không? Nhà này rất nghèo, muốn đứng lên thật
tốt, ngươi cũng phải giúp ta nha, không ăn gì hết làm sao có khí lực
giúp ta? Đúng hay không?”

Diệp Khê cúi đầu nuốt một miếng mì,
Tiêu Dực lại đút hắn một miếng. Diệp Khê không cự tuyệt, há miệng ăn,
Tiêu Dực đút hắn, chính mình cũng theo ăn một miếng.

Mỗi người ăn một miếng, Tiêu Dực ở trong lòng nghĩ bữa tối làm sao bây giờ, thật sự
không được chỉ có thể đi qua nhà Đàm Chương Nguyệt mượn, chính là nhà
Đàm Chương Nguyệt thoạt nhìn cũng mượn không được mấy bữa của nàng. Cô
nghĩ một ít biện pháp làm một chút lương thực mới được, nhưng là có thể
đi chỗ nào làm đây? Tiêu Dực một bên lo lắng, một bên cố gắng làm cho
trên gương mặt mình vẫn duy trì nụ cười, đây thật đúng là một chuyện làm người sống mệt mỏi, mặt đều cứng đờ.

Tuy rằng Tiêu Dực lo lắng
không biểu hiện trên mặt, nhưng Diệp Khê vẫn nhìn ra trong mắt nàng,
Diệp Khê kéo kéo góc áo của nàng, nhỏ giọng nói: “Thê chủ, chờ một chút
ta đi ra ngoài hái ít rau dại trở về, buổi tối còn có cái ăn.”

Rau dại? Tiêu Dực chân chính nở nụ cười: “Tiểu Khê Nhi, ta và ngươi cùng đi hái.” Thoáng thở ra nhẹ nhàng, cơm tối tạm thời có thể giải quyết rồi.

“Đúng rồi, Tiêu Khê Nhi, một cái tiền đồng có thể mua được một cái bánh bao
hay không?” Cô muốn tính thử xem cô rốt cuộc thiếu nợ bao nhiêu.

Diệp Khê lắc đầu: “Ta không biết, ta không đi qua trong thành.”

Tiêu Dực lại đút vào miệng cho hắn một miếng: “Vậy ngươi biết nhà của một người một tháng phải dùng bao nhiêu bạc không?”

Diệp Khê vẫn là lắc đầu, đại phụ thân sẽ không nói cho hắn biết loại chuyện
này, y chỉ biết gọi hắn làm việc. Tiêu Dực đem một miếng mì cuối cùng
đến đút vào trong miệng hắn, cười nói: “Hết mì rồi, chúng ta uống nước
nóng rửa mặt đi.”

***

Buổi chiều, thu dọn trong nhà xong, Diệp Khê dự tính đi hái rau dại. Trong nhà ngay cả cái giỏ đeo trên lưng
đựng đồ đều không có, Tiêu Dực chỉ có thể mang thùng đi theo Diệp Khê.
Diệp Khê mang cô đến chân núi sau lưng thôn, ở trong bụi cỏ tìm kiếm rau dại. Rau dại không ít, nhưng thật nhiều loại vừa đắng lại chát không dễ ăn. Diệp Khê cong eo, cẩn thận mà tìm loại không có vị chua xót.

Tiêu Dực nhìn hắn hái được một ít, cũng tìm hái giúp hắn được hai ba loại
kia. Đây là rau dại sinh trưởng ở trên núi đều là không có người hái,
chỉ trong chốc lát hai người liền hái được hơn phân nửa thùng.

Trong bụi cỏ có tiếng ‘tấc tác’, Tiêu Dực ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một
con thỏ xám nhảy qua. Tiêu Dực nhảy dựng lên liền đuổi theo, con thỏ kia chạy nhanh như bay. Tiêu Dực đuổi theo một đoạn liền thở hổn hển không
thể đi tiếp, thân thể này trước kia đại khái không được rèn luyện, nền
tảng không tốt. Tiêu Dực nhìn con thỏ biến mất sau bụi cây cối, sau lưng là tiếng Diệp Khê vội vàng khóc: “Thê chủ… thê chủ….”

Tiêu Dực quay thân lại, vừa vặn nhìn thấy Diệp Khê té trên đất, Tiêu Dực gấp đến độ hô to: “Diệp Khê---”

Diệp Khê ngẩng đầu thấy nàng chạy về, bận chống tay chân ốm yếu muốn đứng
lên. Tiêu Dực chạy đến bên cạnh hắn đưa tay ôm lấy hắn đặt ngồi trên mặt đất, vội hỏi: “Té đau tới chỗ nào rồi?”

Diệp Khê gắt gao nắm ống tay áo của nàng, khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy: “Thê chủ….”

“Ta đây, ta đây, đau nơi nào? Nói cho ta, đau nơi nào?” Tiêu Dực vừa hỏi
vừa đi vén ống quần của hắn xem có phải đụng đến đầu gối hay không, kéo
ống quần lên, trên đùi Diệp Khê tràn đầy vết thương, vết thương cũ mới
chồng lên nhau, lại không phải vừa vặn tạo nên đi. Tiêu Dực càng vén lên cao, cơn tức trong lòng càng lớn, cô không dám đi tưởng tượng Diệp Khê
trước kia sống qua mấy ngày thế nào.

Nhà họ Diệp kia, tốt nhất về sau không nên rơi vào tay cô!

Diêp Khê không chú ý nàng đang nhìn đùi hắn, hắn chỉ run rẩy lớn mật nhích
tới gần nàng, khóc cầu xin: “Thê chủ không nên đi vào trong núi, không
nên bỏ lại Khê Nhi….”

Tiêu Dực buông ống quần của hắn đưa tay ôm
hắn vào trong lòng, vuốt lưng hắn trấn an, dịu dàng nói: “Ta sẽ không bỏ lại Khê Nhi, Khê Nhi yên tâm.”

“Ô---“ Diệp Khê tựa như được cổ
vũ ôm lấy nàng khóc, khóc có chút không kịp thở, trong miệng không ngừng hô: “Thê chủ… thê chủ… thê chủ…..” Thê chủ là người duy nhất đối xử tốt với hắn, nếu thê chủ xảy ra chuyện gì, hắn làm sao sống bây giờ?

“Khê Nhi không khóc, ta chỉ muốn đuổi theo con thỏ, không có muốn bỏ lại
ngươi.” Tiêu Dực sợ hắn khóc bị thương thân mình, nâng đầu hắn lên lấy
tay áo của mình lau nước mắt cho hắn. Diệp Khê chậm rãi ngừng khóc,
thỉnh thoảng khóc thút thít một chút, tay nhỏ bé còn gắt gao níu chặt
góc áo của Tiêu Dực. Tiêu Dực đưa tay hắn cầm ở trong tay, nhìn nhìn về
phía trong rừng.

“Thê chủ, không thể đi.” Diệp Khê kinh hoảng nhỏ giọng khẩn cầu.

“Làm sao vậy? Núi rừng này là của nhà người nào sao?”

“Không phải.”

“Vậy vì sao không thể đi?”

Trong mắt Diệp Khê lộ ra sợ hãi: “Trong núi có sói.”

Sói? Tiêu Dực cười cười, thấy hắn sợ hãi cũng không miễn cưỡng. Tuy rằng cô
không biết là sói thật sự sẽ chạy tới gần chân núi đến thôn này. “Vậy
không đi vào, rau dại cũng hái đủ rồi, chúng ta trở về đi.”

***

Tiêu Dực và Diệp Khê còn cách nhà thật xa thì thấy Đàm Chương Nguyệt đang ở
trước nhà cô mà phá cửa, trong tay còn cầm hai bó rau cải trắng. Đàm
Chương Nguyệt ở rất xa thấy Tiêu Dực liền hô to: “Tiêu Dực, ngươi chạy
đi đâu? Không phải ta đã nói ngươi đi lên trấn trên tìm ta lấy tiền xem
đại phu hay sao? Ta nghe An Vụ nói ngươi còn đi giặt quần áo, ngươi
không sợ làm ảnh hưởng tới miệng vết thương hả? Nếu nhiễm trùng có thể
sẽ chết đó!”

Giọng Đàm Chương Nguyệt đủ lớn, hai ba nhà liền nhau đều mở cửa ra bên ngoài xem xét, có một nhà nam nhân thấy cô mang theo
rau dại còn trêu ghẹo nói: “Tiêu tú tài đây là đi lấy rau dại?”

Tiêu Dực rộng rãi cười trả lời: “Đúng vậy.” Lại quay qua nói với Đàm Chương
Nguyệt: “Ta không sao, miệng vết thương đã kết vảy, không cần xem đại
phu.” Đàm Chương Nguyệt lấy tro rơm rạ kia hiệu quả thật là tốt, dường
như còn tốt hơn Vân Nam bạch dược*.

(*là thuốc có tác dụng hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng và giảm đau, giải độc.)

Đàm Chương Nguyệt đi đến bên cạnh nàng nhìn chằm chằm vào vết thương của
nàng một lúc lâu, nhìn thấy quả thật đã kết vẩy mới yên tâm, còn không
nhịn được lao vào lải nhải lẩm bẩm: “Vậy ngươi cũng không cần vội vã đi
giặt quần áo chứ? Dính nước vào sẽ không tốt lắm.”

Tiêu Dực có
chút cảm động quan tâm của nàng, Tiêu Dực trước lưu lại gì đó cũng chỉ
có người bạn này là tốt, hơ, đương nhiên tiểu phu lang cũng là tốt. Kiếp trước Tiêu Dực sinh sống ở trong gia đình to như vậy, anh chị em rất
nhiều nhưng toàn bộ mọi người đều chỉ vì lợi ích của chính mình mà tính
kế. Không có ai sẽ chân chính đi quan tâm người khác, ngay cả bạn bè và
tình nhân của mình đều tồn tại vì lợi ích. Tiêu Dực áp chế cảm động
trong lòng, một bên đón tiếp nàng vào trong nhà, một bên trêu ghẹo nói:
“Lo lắng cái gì, giặt quần áo lại không phải cần cắm đầu ở trong nước.”

“Nói ngươi hai câu ngươi còn không thích nghe!” Đàm Chương Nguyệt hai mắt
trợn trắng, cầm rau cải trắng trong tay đưa cho Diệp Khê: “Muội phu lấy
cái này cất đi, ta cũng không có cái thứ gì tốt, chỉ có rau cải trắng
này.”

“Ngươi thế nào lại gọi hắn là muội phu?”

Đàm Chương
Nguyệt lại trợn trắng nhìn nàng: “Ta lớn hơn ngươi ba tháng, đương nhiên gọi hắn là muội phu!” Đàm Chương Nguyệt gọi Diệp Khê là muội phu cũng
không có ý tứ gì, nữ nhân nơi này đều gọi tỷ muội tương xứng, nàng lớn
hơn Tiêu Dực, tự nhiên là xưng hô với Diệp Khê là muội phu.

Diệp
Khê nhìn Tiêu Dực, thấy Tiêu Dực cười gật đầu mới nhỏ giọng nói cảm ơn,
nhận cải trắng cùng rau dại vừa mới hái để chung một chỗ.

Tiêu Dực dẫn Đàm Chương Nguyệt vào nhà, một bên hỏi nàng: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Gần mười chín. Ngươi cũng gần mười chín, ta là sinh tháng tám, ngươi là
sinh rằm mười một.” Đàm Chương Nguyệt biết nàng muốn hỏi cái gì, nói rõ
ràng toàn bộ.

Tiêu Dực cười cười, hai người cùng ngồi xuống bên
cạnh bàn. Đàm Chương Nguyệt vung tay áo quạt ra gió, một đôi mắt không
ngừng đảo quanh trên người Tiêu Dực. Tiêu Dực bị nàng nhìn có chút không chịu nổi, cười nói: “Làm gì cười hề hề như trộm vậy?”

Đàm Chương Nguyệt nói: “Ta đang nhìn ngươi đây, Tiêu Dực, ngươi thế nào dường như thay đổi thành người khác?”

Nhấn Mở Bình Luận