Chương 43: Xuân cung đồ [2]

Thanh Dương Khê Ca

Phương án thứ nhất
thất bại, chỉ có thể khởi động phương án thứ hai, xuống tay từ Diệp Khê
bên này. Xuống tay từ Diệp Khê bên này, tự nhiên là An Vụ ra quân thì
tiện một chút.

An Vụ gõ cửa một hồi, gõ đến có chút nổi giận mới
nghe được giọng nói của Diệp Khê bên trong: “Đến đây đến đây.” Sau đó
lại đợi một lúc lâu cửa mới được mở ra, Diệp Khê ôm một tiểu bạch thỏ
cười hì hì gọi hắn: “An ca ca, ngươi mau đến xem con thỏ nhỏ của ta.”

“Ngươi đang làm cái gì thế?”

“Chơi đùa với con thỏ nhỏ.”

“Chơi đùa?” Cảm xúc của dựng phu* dễ dàng kích động, hơn nữa tính tình An Vụ
vốn là nóng nảy, vừa nghe hắn nói đang đùa liền cơn giận không đánh mà
đến: “Ngươi còn có thể ở đây mà chơi đùa sao? Ngươi không muốn sinh đứa
nhỏ hả?”

(*Dựng phu: người chồng đang mang thai.)

Đứa nhỏ à, Diệp Khê gật đầu: “Muốn.”

“Vậy ngươi như thế nào không suy nghĩ ra biện pháp? Thủ cung sa kia của ngươi còn ở trên cánh tay đấy, ngươi đã quên sao?”

Diệp Khê ôm con thỏ nhỏ có chút không biết làm sao: “Đó, là ngươi nói làm
cho Đàm tiểu thư xem xem đi thả gió với thê chủ rồi nói sau.”

......! An Vụ bị nghẹn lại. Rất ít ai có thể làm cho hắn nghẹn lại, An Vụ lần đầu phát hiện thì ra Diệp Khê cũng biết giận dỗi.

Diệp Khê đối với chuyện mình chọc tức người khác không hề tự giác, con thỏ
nhỏ trong lòng giật giật. Lực chú ý của Diệp Khê lại bị kéo qua: “An ca
ca, ngươi mau đến xem con thỏ nhỏ của ta, thật đáng yêu đấy, ngươi có
muốn ôm nó không?”

Đi chơi con thỏ nhỏ quỷ của hắn! Phu thê bọn
họ ở đây giúp cho bọn hắn, như thế nào hai nhân vật chính này cũng không lo nghĩ một chút? Một người là lại ngốc nghếch Xuân cung đồ cũng xem
không hiểu, một người khác là như lọt vào trong sương mù cũng không biết sốt ruột, thật sự là làm người tức chết! An Vụ tức giận không nhịn được mắng hắn: “Chơi đùa, đều là lúc nào rồi mà còn ở chơi đùa!”

Diệp Khê ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Bây giờ đi nấu cơm còn sớm mà.” Thê chủ sẽ không về sớm như vậy.

......! An Vụ lại bị nghẹn.

An Vụ sờ sờ bụng của mình, dựng phu không thể tức giận, hắn có nên tức hay không. An Vụ đem quyển sách trong tay nhét vào trong lòng Diệp Khê một
cái: “Ngươi muốn sinh đứa nhỏ, trước đó phải làm mất cung sa đi. Muốn
làm mất thủ cung sa, sẽ làm chuyện như trên sách này, sinh đứa nhỏ cũng
phải làm chuyện như trên sách này.”

Sách thiếu chút nữa rơi xuống, Diệp Khê vội vàng vươn một tay chồm lên lấy: “Là chuyện gì?”

“Tự ngươi xem đi.” An Vụ dứt lời xoay người bước đi, đi vài bước lại quay
đầu, nói rõ lời thấm thía: “Diệp ca nhi, phu thê bình thường, đều phải
làm những chuyện như trong sách này, biết không?”

“A?” Người nào đó thật không rõ.

An Vụ thở dài: “Dù sao ngươi và thê chủ ngươi dựa theo sách làm là được,
làm loại chuyện này, mới xem như là phu thê chân chính, cũng mới có đứa
nhỏ.”

Diệp Khê nghiêng đầu nhìn y đi xa, thì ra hắn luôn luôn
không có mang cục cưng, là vì hắn và thê chủ có một số việc không có làm sao? Rốt cuộc là chuyện gì thế? Diệp Khê còn nhớ rõ phải đóng cửa lại,
sau đó vừa đi vừa cầm lấy sách: “Xuân.... cái gì đồ, đây là chữ gì?”

Con thỏ nhỏ giật giật, Diệp Khê cười hì hì cười: “Tiểu Viên, ngươi cũng
muốn học chữ sao? Nhưng ngươi là con thỏ nhỏ, ngươi học chữ không được.
Chờ lúc thê chủ trở về, phải hỏi nàng đây là chữ gì.”

Diệp Khê
vào tiền sảnh, trước buông con thỏ nhỏ xuống để cho chúng nó tự mình
chơi, lại tìm đến giấy bút dựa vào chữ “cung” kia viết xuống đặt ở một
bên, sau đó mới chậm rì rì mở sách ra.

Đây... là.... cái gì? Đều
là nữ nhân và nam nhân không có mặc quần áo... ưm... thật sự là không
biết xấu hổ... làm sao có thể không mặc quần áo như thế... ưm... còn
có... bọn họ... đang làm... là chuyện gì thế? Thế nào... làm sao có thể
như vậy..... Diệp Khê lật một tờ lại một tờ xuống, nhìn xem mặt đỏ tim
đập, ưm, An ca ca nói tới cái gì? Hắn nói đây là chuyện giữa phu thê
phải làm? Làm như vậy mới xem như phu thê chân chính? Làm như vậy mới có cục cưng? Cho nên, hắn chăm sóc thân mình tốt nhưng vẫn chưa có cục
cưng, không phải bởi vì liên quan đến việc không có thắp hương, mà là
bởi vì hắn và thê chủ không có làm loại chuyện này? Như vậy, thê chủ vì
sao muốn gạt hắn nói là bởi vì hắn thân mình còn chưa đủ tốt mới có thể
vẫn chưa có cục cưng đây? Diệp Khê nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cuối
cùng ra kết luận là: Thê chủ cũng không biết phải làm loại chuyện này.

Cũng đúng thôi, chuyện tu nhân* như vậy, cũng chưa nghe người ta nói qua, làm sao mà ai cũng biết đến phải làm đâu?

(*Tu nhân: chế tạo người.)

Như vậy, hắn không phải là hẳn nói với thê chủ, bọn họ phải làm loại chuyện này mới có cục cưng?

Diệp Khê lật Xuân cung đồ xem vài lần, chờ lúc Tiêu Dực trở về liền thấy mặt bé đỏ hồng.

“Khê Nhi, ngươi làm sao vậy?” Tiêu Dực sờ sờ mặt hắn, có chút nóng: “Có phải sinh bệnh hay không? Chỗ nào không thoải mái?”

“Ưm......” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê lại đỏ vài phần, nhiệt độ cơ thể lại
bay lên mấy độ. Diệp Khê liền lùi lại vài bước: “Ta chơi đùa với con thỏ nhỏ, chạy mệt.”

Tiêu Dực vo vê đầu của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật là, chơi với con thỏ cũng có thể thành như vậy.”

“Thê chủ, ta đi nấu cơm.” Diệp Khê nhanh chóng chạy vào trong phòng bếp,
ngồi ở trước cửa bếp ôm ngực mình ngực thở dốc. Hắn là làm sao vậy, vừa
nhìn thấy thê chủ đã nghĩ đến tranh vẽ kia trong quyển sách, vừa nghĩ
đến hắn và thê chủ cũng muốn làm loại chuyện này, toàn thân hắn liền xấu hổ.

Nhưng mà, An ca ca nói phải làm loại chuyện này mới tính là
phu thê chân chính, mới có thể sinh cục cưng, như vậy, hắn không phải là hẳn nói với thê chủ, bọn họ cũng đến làm sao? Nhưng mà, chuyện tu nhân
như vậy hắn như thế nào không biết xấu hổ nói với thê chủ chứ? Diệp Khê
thật rối rắm, nói ra: hắn cũng không biết phải mở miệng như thế nào;
không nói ra: hắn lại rất muốn cùng thê chủ làm phu thê chân chính, sau
đó sinh cục cưng của hai người.

Cho đến giờ ngủ, Diệp Khê còn đang rối rắm việc này.

Lúc Tiêu Dực tắm sạch sẽ vào phòng, rất hiếm khi nhìn thấy Tiểu Khê Nhi nhà cô lại không có đến chơi đùa với con thỏ, mà là một mình ngồi ở trên
giường ngẩn người.

“Khê Nhi, làm sao vậy?”

Mặt Diệp Khê lại hồng lên, chạy nhanh lắc đầu.

Tiêu Dực nhấc mảnh khăn vải lau nước trên tóc, người cũng đi đến trên giường ngồi bên cạnh hắn, ôn hòa nói: “Khê Nhi hôm nay làm sao vậy? Có chút
không giống với bình thường nha, xảy ra chuyện gì? Không thể nói với thê chủ sao?”

“Không có... không phải....” Diệp Khê lắc đầu, nhấp hé miệng, rốt cuộc nâng cái đầu nhỏ đang cúi lên: “Thê chủ, chúng ta làm
phu thê chân chính có được không?”

Tiêu Dực cười: “Khê Nhi, chúng ta đã là phu thê chân chính rồi, ta đã cưới ngươi làm phu lang, ngươi cũng đã gả cho ta.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê lại đỏ thêm một tí, giọng nói nho nhỏ: “Thê
chủ, chúng ta còn phải làm một chuyện mới xem như phu thê.”

Tiêu Dực cũng học hắn nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Ưm... là một chuyện... chuyện thật tu nhân.” Diệp Khê càng nói càng xấu hổ,
đầu đều chôn xuống đến tận ngực. Tiêu Dực thấy bộ dạng này của hắn chỉ
cảm thấy buồn cười không thôi, nhíu mày cười xấu xa nói: “Khê Nhi biết?”

“Ưm, đúng vậy.... là......”

Tiêu Dực tựa đầu sát vào một chút, thật khiêm tốn thỉnh giáo: “Là cái gì?”

“Là.... là...... dù sao, là tu nhân......”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê hồng hồng, ấp a ấp úng giống phạm nhân bị bức cung đang dùng sức bịa đặt lấy cớ. Tiêu Dực rốt cuộc không nhịn được
cười ha ha, xoa nhẹ lên trên đỉnh đầu hắn vài cái: “Tiểu Khê Nhi, ngươi
đi chỗ nào nghe được mấy lời đồn đãi này? Nói cũng nói không rõ, ta xem
ngươi nha, cái gì cũng không biết. Tốt lắm tốt lắm, chuẩn bị ngủ đi.”
Tiêu Dực di chuyển đến đầu giường, đặt khăn vải lau ở trên tủ đầu
giường, cầm lấy một cốc nước lớn một bên uống một ngụm thật to.

Diệp Khê sau lưng Tiêu Dực bĩu môi, trên ngực thở phập phồng, thê chủ thế
nhưng nói hắn cái gì cũng không biết? Rất khinh thường hắn! Tức giận,
thật sự là rất tức giận! Diệp Khê tức giận đến bất chấp thẹn thùng, há
miệng liền lớn tiếng nói: “Ai nói ta không biết? Ta biết được, phải cởi
sạch hết đem chỗ đó dán chung một chỗ!”

“Phốc --!”

Trên tủ đầu giường của người nào đó, dính đầy nước.

Nhấn Mở Bình Luận