Thanh Dương Khê Ca
Được dẫn tới là người quen cũ của Tiêu Dực, cũng là người quen cũ của toàn bộ người dân thôn
Thanh Dương, đó là thôn trưởng đại nhân của các nàng. Đám người vây xem
ngoài cửa lại nói to nhỏ một hồi, Đàm Chương Nguyệt hiển nhiên còn tức
giận hơn Tiêu Dực, vừa nhìn thấy là thôn trưởng liền hét lớn nói: “Thì
ra là ngươi, ngươi vì sao muốn hãm hại Tiêu Dực?”
“Ba!” Béo đại nhân vỗ kinh đường mộc*: “Yên lặng!”
(*Kinh đường mộc: thanh gỗ dùng để gõ trên công đường.)
Hiện trường nháy mắt an tĩnh lại, thôn trưởng hành lễ với đại nhân béo: “Tiểu dân Triệu Nhất Hướng tham kiến đại nhân.”
“Đứng lên trả lời. Triệu Nhất Hướng, ngươi báo án Tiêu Dực chế tạo vũ khí
cung tiễn giết người, nhưng Tiêu Dực nói nàng chế tạo cung tiễn là dùng
để săn thú. Ngươi nói Tiêu Dực làm người bị thương, nàng lại nói không
có. Hai người các ngươi bên nào cũng cho là mình đúng, Tiêu Dực yêu cầu
cùng ngươi ngay thẳng đối chất, ngươi có dám đối chất với nàng không?”
Thôn trưởng đảo mắt khắp nơi: “Ta đương nhiên dám. Bẩm đại nhân, Tiêu Dực
chế tạo mũi tên kia thật là bén nhọn, da heo rừng đều bị đâm thủng, muốn đâm người bị thương thật sự là rất đơn giản, đồ vật sắc bén nguy hiểm
như thế, hẳn là nên thu về cấm sử dụng mới đúng.”
Người ngoài cửa phát ra tiếng bất mãn líu ríu, Đàm Chương Nguyệt lại hét lớn lên: “Cái
gì mà đả thương người không đơn giản? Tảng đá ven đường nhặt lên đập một cái lên trên đầu, một tảng đá là có thể đập chết người, có phải là cũng muốn giấu đi không thể dùng hay không?”
“Ba!” Kinh đường mộc lại vang, giọng nói của đại nhân béo rất là nghiêm túc: “Hạ nhân ngoài kia
không được tùy ý ồn ào.” Tiêu Dực cũng quay đầu trừng nàng, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng câm miệng.
Tiêu Dực quay đầu mới bắt đầu biện hộ:
“Đại nhân, nếu nói cung tiễn có thể dùng để đả thương người, ta đồng ý.
Nhưng là thế gian vạn vật, thứ không thể dùng để đả thương người thật sự quá ít, đao lớn côn gỗ có thể chém người đánh người, mảnh nhỏ chén có
thể cắt mạch máu, ngay cả dây lưng quần áo cũng có thể dùng để thắt cổ.
demcodon-lqd Vật vô tội, quan trọng xem dùng là người như thế nào. Mà
cung tiễn này ở trên tay ta chính là công cụ dùng để săn thú.”
Đại nhân béo gật gật đầu: “Ừ, lời này có lý.”
Thôn trưởng không nghĩ tới Tiêu Dực có thể nói ra nhiều ngụy biện như vậy,
thấy đại nhân béo vuốt cằm, vội hỏi: “Đại nhân, Tiêu Dực vô cùng gian
xảo, tuyệt đối không thể tin những lời nói bậy của nàng ta! Ai cũng biết đến, Tiêu Dực là kẻ bất lực, ở trong thôn chúng ta là không làm việc gì khác không thể sinh sản......”
“Ngươi nói cái gì?” Đàm Chương
Nguyệt lại thét to lên: “Tiêu Dực mới không phải kẻ bất lực đâu, nào có
người vu oan hãm hại như ngươi vậy? Ngươi mới là hang ổ vô dụng, cái gì
cũng sẽ không làm, chỉ biết ỷ thế hiếp người......”
“Ba!” Kinh đường mộc lại vang lên: “Đem hạ nhân ầm ĩ ngoài kia dẫn tới!”
Tiêu Dực kinh ngạc, vội hỏi: “Đại nhân khai ân, nàng chính là tức giận vì
thảo dân mà thôi, đại nhân nếu muốn trách tội, mời tính ở trên người ta
là được rồi.” Bên này Tiêu Dực đang vội vàng tạ lỗi, bên kia Đàm Chương
Nguyệt lại còn đang lớn tiếng ồn ào: “Không cần bỏ cho ta, lên công
đường thì lên công đường, ta sẽ tự mình đi!”
Tiêu Dực thấp giọng hét lên: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi câm miệng cho ta!”
Đàm Chương Nguyệt trợn tròn mắt: “Vì sao muốn ta câm miệng? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Chúng ta mang theo người trong thôn đi săn thú, mọi người
đều kiếm được tiền cuộc sống trôi qua tốt đẹp. Bà ta đỏ mắt, đến vu oan
hãm hại ngươi, nào có thôn trưởng nhìn không được cuộc sống của thôn dân trôi qua tốt đẹp hơn bà ta? Bà ta thật không xứng làm thôn trưởng!”
Tiêu Dực thật muốn bị nàng làm cho tức chết rồi, thôn trưởng cũng tức giận
đến chỉ chỉ một bàn tay vào nàng: “Đại nhân, ngài xem, các nàng ỷ vào
mình có vũ khí liền kiêu ngạo như vậy. Người trẻ tuổi trong thôn đều đi
theo các nàng hồ nháo, cũng không xem ai ra gì. Năm nay thu hoạch đều
không biết thất thu bao nhiêu, đợi đến lúc thu thuế còn không biết làm
sao bây giờ!”
“Lão nương có tiền nộp thuế, ngươi gấp cái gì chứ?
Ta biết, chính là bởi vì chúng ta không mang các ngươi cùng đi săn thú,
ngươi liền cố ý đến báo án vu oan hãm hại chúng ta......”
“Ba ba
ba ba!” Đại nhân béo liền chụp kinh đường mộc đập vài cái: “Trên công
đường các ngươi không được cãi nhau, thật sự là phản! Người đâu, đem
người tranh cãi ầm ĩ này đánh nặng hai mươi bản.”
“Đại nhân!”
Tiêu Dực vội la lên: “Chuyện có thứ tự trước sau, đại nhân có thể trước
đem chuyện của ta giải quyết, lại đến trách phạt Đàm Chương Nguyệt hay
không?”
Đàm Chương Nguyệt cuối cùng phát hiện chỗ này không phải
mình nói là tính, sờ sờ mông, nhanh chóng nhớ lại một chút tư vị nếm
trứng xào thịt, lúc này nịnh nọt nói: “Đúng đúng đúng, đại nhân trước
giải quyết chuyện của Tiêu Dực, giải quyết xong rồi lại đến phạt ta.”
Nói xong liền lui đi qua một bên, lần này thật sự không dám lại hé răng.
Tiêu Dực hẹp hòi trừng nàng vài lần, lại vội hỏi: “Đại nhân, thôn trưởng nói ta làm người bị thương, ta muốn hỏi bà ta một chút, có chứng cứ gì rõ
ràng không?”
“Có, đại nhân, hôm qua ta ở trên đường nhìn thấy
Tiêu Dực dùng tên bắn người bị thương. Mặc dù người nọ cách quá xa ta
nhìn không rõ là ai, nhưng tiểu dân xác định nàng là thật sự đã đả
thương người.”
Tiêu Dực nhíu mày: “Hôm qua? Thôn trưởng, ngài xác định là hôm qua? Không phải ngày hôm trước?”
“Đúng, đúng, chính là hôm qua, buổi sáng hôm qua.”
“Xin hỏi là lúc nào của buổi sáng?”
“Là... là... thời gian cơm trưa.”
“Đại nhân, hôm qua thời gian cơm trưa ta còn ở trên núi săn thú, có sáu người bằng hữu đi chung có thể làm chứng cho ta.”
“Ta nhớ lầm, là thời gian cơm tối.”
“Đại nhân, thời gian cơm tối ta còn ở trong thành, ta và Đàm Chương Nguyệt
đi mua gân bò, chủ quán bán thịt bò cũng có thể làm chứng.”
“Ta... ta nhớ lầm, là lúc hoàng hôn......” Thôn trưởng bắt đầu đổ mồ hôi.
Khóe miệng Tiêu Dực nhếch lên cười: “Thôn trưởng, ngài tốt nhất nên suy nghĩ lại, rốt cuộc là lúc hoàng hôn hay là nửa đêm? Lúc hoàng hôn ta và phu
lang đi hái rau dại cho con thỏ ở ven đường, có rất nhiều người nhìn
thấy. Còn nói đến nửa đêm, ta đang ngủ, thật sự là không có ai làm
chứng. Bất quá, hơn nửa đêm ngài cũng có thể nhìn thấy ta dùng tên bắn
người à? Ngài không ngủ được chạy đến làm gì? Sẽ không là đi ra ngoài
làm chuyện xấu gì chứ?”
“Ta... ta......” Thôn trưởng liên tục lau mồ hôi, đại nhân béo cũng tức giận không nhẹ, loại nói dối sứt sẹo này
dám lấy đến làm bừa bỡn cợt bà, nghĩ bà cả ngày không có việc gì làm
sao? Đại nhân béo tầng tầng tức giận hừ một tiếng: “Rốt cuộc là lúc
nào?”
“Đại... đại nhân......”
“Làm một thôn trưởng, ngươi
báo án nghe nói từ không rõ, người đâu, áp giải bà ta đi xuống để cho bà ta cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc là lúc nào. Nếu là có người dám can đảm
trêu đùa công đường không nhìn quan uy, bản quan nhất định không tha nhẹ nhàng tha cho nàng!”
“A? Đại nhân tha mạng.... đại nhân tha mạng......”
Thôn trưởng bị kéo dài đi xuống, Diệp Khê lúc này mới ngẩng đầu khẽ cười: “Thê chủ.”
“Ta đã nói với Khê Nhi là không có việc gì.”
“Tiêu Dực.” Đại nhân béo gọi nàng.
“Dạ, đại nhân.”
“Việc này bản quan nhất định sẽ làm rõ, nếu ngươi thật sự làm người bị thương, bản quan chắc chắn sẽ xử ngươi theo luật pháp.”
“Dạ, tạ đại nhân.”
Đại nhân béo gật gật đầu, ánh mắt quét về phía Đàm Chương Nguyệt một bên:
“Tiếp theo nhiễu loạn công đường, phạt nặng hai mươi đại bản.”
Đàm Chương Nguyệt một mặt ai oán, đại nhân như thế nào còn nhớ tới việc
này? Cầu cứu nhìn về phía Tiêu Dực, Tiêu Dực trừng mắt to nhìn nàng,
chuyển hướng nói với đại nhân béo: “Đại nhân, đều nói người không biết
vô tội. Đàm Chương Nguyệt chưa bao giờ lên công đường, không biết trong
đó có quy củ này, mời đại nhân khai ân, giảm đánh nàng mấy bản đi.”
“Mời đại nhân khai ân!” Ngoài cửa một loạt quỳ xuống.
Đại nhân béo vẫy vẫy tay: “Nể tình ngươi còn có chút nghĩa khí, liền phạt mười bản là được.”
“Tạ đại nhân, việc này do thảo dân dựng lên, thảo dân tự chịu năm bản, mời đại nhân cho phép.”
Đại nhân béo hẳn là mệt mỏi, lại vẫy vẫy tay nói: “Chuẩn chuẩn.”
Đàm Chương Nguyệt vừa nghe hai mươi bản biến thành năm bản, cao hứng ngẩng
đầu: “Đại nhân, có thể đem năm bản này cũng bỏ luôn hay không? Ngày mai
ta bắt chim trĩ, đưa ngài hai con, không cần tiền.”
Sắc mặt đại nhân béo cứng đờ: “Ở trên công đường, thế nhưng lại đút lót, cho nàng thêm năm bản răn đe! Bãi đường!”
* * *
Đánh xong năm bản, Tiêu Dực ôm mông đứng lên, nửa thân mình tựa vào người
Diệp Khê: “Đàm Chương Nguyệt chết tiệt, ngươi với thôn trưởng còn chán
ghét hơn!”
“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, là ngươi tự nguyện bị đánh, cũng không phải ta cho ngươi thay ta.”
Diệp Khê mím môi nước mắt rưng rưng trừng nàng: “Đều tại ngài, bằng không thê chủ sẽ không bị đánh.”
Tiêu Dực nhìn Đàm Chương Nguyệt, Đàm Chương Nguyệt còn thảm hơn cô so, được
hai người đỡ một trái một phải. Tiêu Dực thở dài: “Quên đi Khê Nhi, nể
tình nàng là đồ ngốc đừng so đo với nàng.”
Đàm Chương Nguyệt mất hứng: “Ai là đồ ngốc?”
Tiêu Dực cười cười không trả lời, Lí Tân đến nói vài câu: “Đồ ngốc không
phải là ngươi sao? Trên công đường ngươi cũng dám cãi nhau, ngươi làm
như đại nhân là thân thích nhà ngươi hả? Tiêu Dực đều giúp ngươi giảm
thành năm bản, ngươi lại nói chuyện lung tung.”
Đàm Chương Nguyệt thật oan ức: “Ta đây cũng là không muốn ai bị đánh thôi!”
Đoàn người còn chưa đi ra khỏi cửa lớn nha môn, một nha sai liền đến ngăn cản các nàng: “Các vị, đại nhân cho mời.”
Đàm Chương Nguyệt làm vẻ mặt cầu xin: “Sẽ không phải là còn muốn đánh nữa chứ?”
Nha sai kia không nhịn được nhếch khóe miệng cười: “Đại nhân không dặn dò lại đánh, nghĩ là sẽ không.”
Nha sai dẫn các nàng vào bên cạnh sân, đại nhân béo đang ngồi ở đình nhỏ
trong sân uống trà, thấy các nàng đến đây liền chỉ ghế ngồi, lại nhìn
mông Đàm Chương Nguyệt cũng không dám ngồi ở trên ghế nhân tiện nói:
“Đàm Chương Nguyệt, ngươi gọi là Đàm Chương Nguyệt phải không?”
Đàm Chương Nguyệt vội vàng từ ghế đứng lên: “Bẩm đại nhân, đúng vậy.”
Đại nhân gọi nha sai đứng một bên: “Trước mang nàng đi bôi thuốc đi.”
Mấy người nhìn lẫn nhau, cũng không hiểu được trong hồ lô đại nhân này muốn làm gì, đại nhân béo lại vẫy vẫy tay: “Đi đi.”
Đàm Chương Nguyệt không dám phản kháng, ai oán theo đi. Tiêu Dực nhìn một
mặt biểu cảm chịu chết kia của nàng liền cười, không nhịn được hỏi: “Xin hỏi đại nhân kêu bọn tiểu dân đến là có gì dặn dò?”
“Ta muốn nhìn lại cung tiễn kia của ngươi.”
“Dạ.”
Lí Tân một bên thay Tiêu Dực mang cung tiễn trên lưng xuống cho nàng, Tiêu Dực cầm trình lên cho đại nhân béo: “Đại nhân mời xem.”
Đại nhân béo kéo dây cung: “Cái bày dùng như thế nào?”
Tiêu Dực sờ sờ mông: “Tiểu dân hiện tại không tiện, có thể nhờ bằng hữu của
tiểu dân biểu thị một chút cho đại nhân xem được không?”
Đại nhân béo gật đầu, Tiêu Dực nói: “Triệu tỷ, phiền tỷ bắn mấy tên cho đại nhân nhìn xem.”
“Được.” Triệu A Lực cầm lấy một quả táo giữa bàn thả tới trên ngọn núi giả cách đó mười mét: “Liền bắn cái này đi.”
Cài tên kéo cung, một mũi tên bắn ra, chuẩn xác cắm ở trên quả táo, đại nhân béo ngây cả người, vỗ tay nói: “Tốt! Tốt!”
Nghe tiếng khen ngợi, mọi người đều tươi cười. Diệp Khê cũng khẽ mỉm cười
quay đầu nhìn Tiêu Dực, là thê chủ hắn làm ra cung tiễn đấy!
Đại
nhân béo cầm cung tiễn lại nhìn xem: “Đồ tốt nha, cung tiễn này dùng để
săn thú quả thật tuyệt, có nó mọi người có thể lên núi, không lại e ngại mãnh thú trong núi.”
“Đại nhân, cung này quả thật tuyệt, nhưng
tên này còn yếu cần phải thay đổi.” Tiêu Dực chỉ chỉ kiếm gỗ: “Mũi tên
này tuy rằng thật nhọn, nhưng gặp sài lang hổ báo lợn rừng da dày, muốn
nó bị thương nặng vẫn là thật khó khăn.”
“Vậy phải thay đổi như thế nào?”
“Mọi người chúng ta đã thương lượng qua, nếu là có thể lắp lên mũi tên sắt, xác nhận có thể có hiệu quả rất tốt, chính là......”
“Chính là cái gì? Cứ nói đừng ngại.”
Tiêu Dực lau mồ hôi trên trán, có chút bộ dáng nhát gan sợ phiền phức của
thôn dân nhỏ: “Chính là thôn trưởng đã nói đây là vũ khí sẽ làm người bị thương, không biết về sau chúng ta còn có thể dùng nó để săn thú hay
không?”
“Tự nhiên có thể, yên tâm dùng đi, chỉ cần không dùng để đả thương người là được.”
Được những lời này, mọi người đều cao hứng: “Cám ơn đại nhân!”
“Đúng rồi, chuyện này ta phải báo lên triều đình, cung tiễn này hẳn là phát
triển mạnh vận dụng cho săn bắn, ngươi lại làm một cung tiễn mới, đến
lúc đó ta mang đi báo lên trên.”
Rốt cuộc cũng làm cho triều đình chú ý, Tiêu Dực đã sớm biết đây là chuyện không thể tránh, demcodon-lqd lập tức cúi đầu trả lời: “Dạ, trong nhà còn có cái làm tốt, ngày mai
liền mang hai thanh lại đưa cho đại nhân.” Vừa vặn Đàm Chương Nguyệt bôi thuốc xong trở lại, Tiêu Dực nhân tiện nói: “Nếu là đại nhân không có
dặn dò khác, vậy bọn tiểu dân liền cáo từ.”
“Đi đi.” Đại nhân béo gật đầu nhìn theo các nàng đi ra ngoài, ngược lại nói với thuộc hạ bên
cạnh: “Triệu Nhất Hướng này, trong thôn có thứ tốt như vậy bà ta cũng
không tốt báo lên, còn nói là vũ khí gì đả thương người, nói chuyện thì
lời lẽ trước sau lại không như một, hay là bà ta và Tiêu Dực có thù
riêng gì?”
“Thuộc hạ sẽ tra rõ ràng, cũng sẽ biết Tiêu Dực thật sự có đả thương người hay không.”
“Tên Tiêu Dực trước đó ta cũng nghe nói qua, quản gia từng nhắc tới nàng săn thú rất lợi hại, mỗi ngày đều có thổ sản vùng núi tươi mới bán ra. Ta
lúc ấy cũng không để ý, nếu không lúc này đây, còn phát hiện không được
thứ tốt như vậy đâu.” Cung tiễn, dùng cho săn bắn có thể chiến thắng
mãnh thú, nếu là lại dùng cho quân sự, vậy tất là bách chiến bách thắng
đây!
“Lấy giấy bút đến, ta muốn viết công văn, đợi ngày mai cung tiễn đưa đến, nhất định phải ra roi thúc ngựa đưa đến Tri phủ.”