Thành Phố Tình Yêu
Tuy nhiên, Kiều Hủy không phải phiền muộn nhiều, vì chẳng bao lâu sau đó, cô đã thất nghiệp. Trước khi thất nghiệp, cô gặp lại Từ Chính Ngạn.
Mặt đối mặt, cô có thể nhìn anh kĩ hơn. Khuôn mặt điển trai, từ đầu đến chân, chi tiết nào cũng hoàn hảo, quả thật là một người đàn ông khiến người ta say mê, nếu như không nói chuyện lạnh lùng như thế này.
Hàng mi dày, đôi môi mỏng, nhìn thoáng qua đã thấy hoa đào rực rỡ, nhưng lại vô tình.
“Cô Kiều, rốt cuộc cô đã nói gì với Tịnh Ngôn?” Từ Chính Ngạn cau mày, lạnh lùng nhìn cô.
Đến giờ Kiều Hủy mới biết, tin đồn Từ Tịnh Ngôn muốn hủy hôn là sự thật. Chẳng lẽ muốn lấy cô làm vật hi sinh để đến giải thích với nhà họ Tống sao?
“Tôi chỉ nói qua với cô Từ về việc bố trí cho lễ cưới thôi, bên anh Tống cũng thế, không khác gì cả.” Kiều Hủy tỏ ra tự nhiên, không e dè trước ánh mắt sắc bén của anh.
Có điều, trong lòng cô lại thầm nghĩ, chẳng lẽ câu nói bất chợt kia của cô lại khiến tâm tình Từ Tịnh Ngôn sinh phản ứng hóa học? Chọn kiểu mình thích, bởi vì cô ấy không thích Tống Nghị nên đã đào hôn?
“Tốt nhất là như thế, nếu không, cô không gánh nổi trách nhiệm này đâu.” Từ Chính Ngạn nói ít mà ý nhiều, giọng nói lạnh lùng đến kinh người.
Kiều Hủy khép hờ mí mắt, cười như không, “Đa tạ đã chỉ giáo.”
Đáng tiếc, sau đó, Kiều Hủy đã phải chịu trách nhiệm. Công ty sợ hai nhà Từ Tống truy cứu, không cần biết có hiểu lầm hay không, cũng chẳng cần biết có phải do cô hay không đã sa thải cô, đưa thêm một tháng tiền lương. Nhưng chỉ cần như vậy, cô đã khó bước tiếp trong nghề này, người ngoài chỉ biết rằng, cô đã làm hỏng hôn lễ, nhà họ Từ không hài lòng về cô.
Thị phi nổi lên thì nhiều, nhưng với Kiều Hủy, chỉ đơn giản là vì cô không biết xấu hổ mà bò lên cao, lần này ngã xuống quá thảm, là báo ứng dành cho cô.
Kiều Hủy rất điềm tĩnh, cô nhớ lại câu nói của người thầy kia, họa phúc khôn lường, không phải chốn tốt lành.
Cô ôm cái hộp đựng đồ dùng trở lại phòng trọ, việc đầu tiên là ngủ nướng hai ngày. Đến thành phố này, ngày nào cũng đi sớm về muộn, vì bát cơm mà cả ngày nghỉ Chủ nhật cũng phải vắt óc suy nghĩ phương án, đã lâu rồi cô chưa được nghỉ ngơi tử tế.
Không có nụ cười giả dối, không có gương mặt trang điểm kĩ càng, không có đôi giày cao gót kinh khủng, lúc này, cô là Kiều Hủy, một Kiều Hủy chân thực. Bát cơm sinh tồn đã vỡ, cô bắt đầu lo đến việc phải đi tiếp, chỉ có điều, cô không biết mình còn chỗ nào để đi.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, chính là giọng nói dịu dàng ấm áp ấy: “Cô Kiều, tôi biết tin cô bị đuổi việc, xin lỗi, không biết…nên bồi thường cho cô thế nào mới phải?”
Gần đây, tin đồn về đám cưới hụt Tống Từ ngày càng nhiều, nhưng chỉ cần chưa có tin lễ cưới bị hủy, những tin đồn đó vẫn mãi chỉ là tin đồn.
“Chuyện tôi ra đi không liên quan đến cô đâu, cô đừng bận tâm. Cô Từ, thật ra, hôm đó tôi còn chưa nói hết. Có thể chọn thứ mình thích thì chắc chắn là tốt rồi, nhưng có đôi lúc, không được lựa chọn lại hạnh phúc hơn được lựa chọn, bởi vì ngộ nhỡ chọn sai.” Kiều Hủy thở dài một hơi, lại nói tiếp: “Hôm đó, anh Tống có nói với tôi, yêu cầu của cô chính là yêu cầu của anh ấy, anh ấy chỉ cần cô vui thôi.”
Có bao nhiêu người đàn ông có thể nói như vậy? Ít ra, người đó chưa từng nói.
Từ Tịnh Ngôn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói bốn chữ: “Xin lỗi, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, chuyện này đã không còn liên quan gì đến Kiều Hủy nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, bố mẹ Kiều Hủy gọi điện, giục cô về nhà xem mặt.
Bà Kiều khuyên bảo: “Thằng bé đấy trông cũng đứng đắn, là nhân viên ở cục thuế, gia đình giàu có, nhà cửa chuẩn bị xong xuôi hết rồi, có thắp đèn lồng cũng khó tìm được đấy…”
“Mẹ, điều kiện tốt như thế, làm gì đến lượt con?” Kiều Hủy đáp lại như lấy lệ, cô không hề thích chuyện lấy nhau mà không có tình cảm kiểu này.
“Vì một thằng như Trình Gia Hưng mà chạy đến một chỗ xa xôi, bây giờ mày còn định không lấy chồng vì nó à? Tình yêu có thể làm cơm ăn không? Mẹ nói cho mày biết, tháng sau Trình Gia Hưng lấy vợ rồi, mày nghĩ là nó cũng ngờ nghệch như mày à?” Bà Kiều càng nói càng nhỏ, sau đó là giọng hiền từ của ông Kiều: “Hủy Hủy, đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ lo lắng cho con thôi.”
“Bố, con sẽ sắp xếp thời gian về.” Giọng Kiều Hủy rất bình tĩnh, không hề có vẻ lạ thường.
Nhưng chỉ có cô mới biết, khi nghe tin Trình Gia Hưng sắp kết hôn, cô đã không còn suy nghĩ được gì nữa.
Cô thẫn thờ thay quần áo, xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới mua một lốc bia. Cô đi ngang qua một chiếc xe xa hoa không hợp với bầu không khí bình dân ở đây, chợt tiếng còi vang lên, đối phương hạ cửa kính xe xuống rồi lãnh đạm gọi một tiếng: “Cô Kiều.”
Một lúc sau, Kiều Hủy mới có phản ứng, đáp lại một cách không mặn không nhạt: “Anh Từ? Sao anh lại đến đây?”
“Tôi đến tìm cô, có tiện nói chuyện không?”
Kiều Hủy biết, người có thân phận như Từ Chính Ngạn mà nói ra câu nghi vấn thì chính là câu trần thuật.
Anh hỏi cô như vậy, chẳng qua chỉ là phép lịch sự, đừng hỏi cô vì sao, chỉ bởi cô cảm thấy thế.
Có điều, cô và anh không thân quen đến mức có thể mời anh lên nhà, cũng không muốn ngồi trong cái xe chật hẹp mà đầy cảm giác bất an, cô đành dẫn anh đến sân thể dục của một trường tiểu học ở gần đó.
Đang là kỳ nghỉ hè nên ở đây cũng không nhiều người lắm. Mặt trời chưa xuống núi, ngồi dưới tán cây mà vẫn thấy nóng. Kiều Hủy nắm chặt lon bia ướp lạnh trong tay, nhìn những vệt lốm đốm trên mặt đất và hỏi anh: “Anh Từ muốn nói chuyện gì?”
“Tịnh Ngôn về nhà rồi, lễ cưới vẫn tiến hành.” Một luồng sáng đâm vào mắt anh, anh chỉ liếc qua khóe mắt nhìn về phía cô. Mái tóc xoăn màu nâu được búi trên đỉnh đầu, cô đeo một cặp kính gọng đen, áo phông trắng mặc với quần yếm, so với hai lần gặp trước, dáng vẻ này của cô giống học sinh hơn.
Kiều Hủy khẽ cười: “Thế thì phải chúc mừng rồi.”
“Tôi hy vọng, lễ cưới đó vẫn do cô sắp xếp, Tịnh Ngôn rất tin tưởng vào cô.” Từ Chính Ngạn nói câu này với giọng rất chân thành, không hề tỏ ra cao ngạo, “Tôi cũng nghĩ là cô có khả năng, lần trước, tôi lỗ mãng quá.”
Kiều Hủy đoán, có lẽ, đây là lần đầu tiên Từ Chính Ngạn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, nhưng cô không bao giờ quay lại đường cũ, trước kia đã vậy, bây giờ cũng thế.
Cô lắc đầu, nhướng mắt lên, nghiêm túc nói với anh: “Xin lỗi, tôi không có ý định quay lại Hoa Duyệt.”
“Nếu cô đồng ý, có thể đến bộ phận thiết kế của Từ thị làm, chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô tới.”
Từ Chính Ngạn tự tay ném cành ô liu đến, người khác có tìm cũng không được, nhưng không bao gồm Kiều Hủy, nhất là với một Kiều Hủy đang chịu áp lực tâm lý. Trong mắt cô, đó chỉ là sự bố thí.
Chẳng những cô không vui vẻ đồng ý mà còn đứng dậy, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng: “Anh Từ, ý tốt của anh, tôi xin nhận, tạm biệt.”
Tối hôm đó, Kiều Hủy uống say đến không biết gì nữa.
Sau khi tỉnh lại vào chiều hôm sau, cô trả phòng trọ rồi lên máy bay rời khỏi thành phố này.