Thành Phố Tình Yêu
Kiều Hủy không còn nhớ rõ “Chuyện cũ song thành” là gì nữa, chỉ cảm giác, chốn quê hương này cũng không khiến cô thấy ấm áp hơn thành phố kia là mấy. Càng đến gần lễ cưới của Trình Gia Hưng, ánh mắt lo lắng của bố mẹ và những lời an ủi của bạn bè càng khiến cô ngạt thở hơn. Nhưng không hiểu là chủ ý nực cười của ai, thiệp mời lại được gửi đến cho cô.
Không đi thì sợ người ta coi thường, đi thì lại sợ khó đối mặt được.
Bốn năm đại học, hai năm sau tốt nghiệp, người đàn ông bên cô sáu năm, giờ lại kết hôn với người khác.
Nhìn khung cảnh náo nhiệt của bữa tiệc, Kiều Hủy không thể hình dung được tâm trạng mình. Cô cúi đầu chạy, không ngờ lại đâm vào người khác, chóp mũi ê ẩm chợt hít phải luồng khí lạnh.
Cô run rẩy nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
“Là…cô Kiều ư?” Là giọng nói quen thuộc, Từ Chính Ngạn.
Anh đến đây bàn về hạng mục làng du lịch, vừa khéo lại ở khách sạn này.
Anh đỡ Kiều Hủy, nắm lấy một bả vai, khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ quan tâm, “Không thoải mái ư?” Sau hôm trước, anh không thuyết phục được Tịnh Ngôn, đành phải đi tìm cô, nhưng chủ nhà nói cô đã chuyển đi rồi, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp nhau, thật ra là duyên phận.
Trình Gia Hưng đang đứng ở cửa đón khách cũng thấy cô, tiến lên hai bước nhìn kĩ lại, bất giác gọi: “Hủy Hủy?”
Kiểu gọi thân mật đó khiến cô dâu và khách khứa đều đổ ánh mắt về Kiều Hủy, cũng có không ít người biết họ đã từng qua lại. Cô chỉ hận không thể tìm được một chỗ để trốn vào.
Từ Chính Ngạn nhạy cảm phát hiện ra vấn đề không hề bình thường, khẽ khàng nói bên tai cô: “Đừng trốn, cũng đừng sợ.”
Giọng nói trầm thấp của anh dường như ẩn chứa một sức mạnh trấn an thần kỳ. Kiều Hủy hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Sau phút mừng rỡ, Trình Gia Hưng mới nhìn đến Từ Chính Ngạn, vẻ phấn khởi cứng lại, anh ta khách sáo hỏi: “Đây là?”
“Chào anh, tôi là Từ Chính Ngạn.” Từ Chính Ngạn tự nhiên giơ tay ra, lại chợt nói thêm, “Bạn của Tiểu Hủy.”
Anh không nói là bạn trai, nhưng lại thân mật nắm tay Kiều Hủy, Kiều Hủy cũng không lên tiếng, để mặc mọi người tự tưởng tượng xem quan hệ của họ là gì.
Kiều Hủy cố lấy dũng khí, nói: “Chúc anh tân hôn vui vẻ.” Nhưng bàn tay cô lại bám lấy Từ Chính Ngạn.
Từ Chính Ngạn hỏi: “Không thoải mái à? Anh đã bảo em đừng miễn cưỡng đến rồi, sao em cứ cố? Em với anh Trình đây quen nhau nhiều năm, chắc chắn anh ấy không trách gì em đâu. Tôi nói có đúng không, anh Trình?”
Kiểu nói này rất có nghệ thuật, khiến người nghe đều hiểu, Kiều Hủy ốm nhưng vẫn cố gắng tới tham dự, hơn nữa bên cạnh còn có một người hoàn hảo hơn Trình Gia Hưng, thể diện trong ngoài đầy đủ, không ai có thể coi thường.
Trình Gia Hưng cứng miệng, không thể nói gì hơn, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng bối rối đáp lại: “Không đến được thì nhắn lại một tiếng là được rồi, sức khỏe quan trọng hơn mà.”
Từ Chính Ngạn thấy tình hình chuyển biến tốt, vừa dìu Kiều Hủy vừa nói: “Thật xin lỗi, tôi muốn đưa cô ấy về nhà trước, chúc anh và cô dâu trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”
Lúc đi ngang qua cô thư ký đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì, anh nhanh chóng dặn dò vài câu rồi đưa Kiều Hủy rời khỏi khách sạn. Sắp đến giờ bắt đầu bữa tiệc, tấm lòng của Kiều Hủy và anh cũng đã gửi đến cô dâu chú rể rồi.
Sự kiên cường của Kiều Hủy không duy trì được bao lâu, vừa rời khỏi khách sạn, cô đã òa khóc nức nở.
Từ Chính Ngạn đành phải đỗ xe ở ven đường, lần đầu tiên trong đời anh biết, thì ra, nước mắt phụ nữ lại nhiều đến vậy.
Nhưng anh còn nhớ, hai lần gặp trước, cô rất bình tĩnh ung dung. Rốt cuộc, đâu mới là con người chân thực của cô? Anh đang nghi ngờ rồi đây.
Từ Chính Ngạn đưa khăn tay của mình cho Kiều Hủy lau nước mắt. Cô khóc một lúc rồi ngủ thiếp đi, ánh trăng bàng bạc soi rõ vệt nước mắt trên mặt cô. Là nỗi đau thương như thế nào mới khiến cô khóc cả trong mơ? Anh chợt cảm thấy, người khiến cô khóc thật đáng chết.
Anh cứ lẳng lặng ngồi bên cô như vậy.
Sau này, Từ Chính Ngạn vô cùng kinh ngạc, bởi anh đã vì một người con gái không được tính là bạn mà làm một việc mình chưa từng làm.
Lúc trời gần sáng, Kiều Hủy mới từ từ mở mắt, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Đến khi cô nhìn thấy chiếc áo khoác âu phục màu xám trên người mình, bên cạnh là người đàn ông đang nhắm nghiền mắt, những việc xảy ra vào tối hôm qua mới ùa về.
Cô không tài nào ngồi thẳng dậy được, ngủ trong xe không thoải mái, tiếng động nhẹ từ chỗ cô khiến Từ Chính Ngạn tỉnh lại. Anh ngồi ngay ngắn, nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Tốt hơn chút nào chưa?” Anh cảm thấy, dường như đôi mắt cô được nước mưa gột rửa trở nên trong veo, hẳn là đã ổn rồi.
Kiều Hủy gật đầu, chân thành nói: “Anh Từ, cảm ơn anh.”
“Gọi tôi là Chính Ngạn thôi.” Từ Chính Ngạn không hiểu vì sao, đột nhiên mình lại bực bội khi cô gọi bằng thái độ xa cách như vậy, rồi anh nói tiếp: “Tối hôm qua, tôi nói tôi là bạn của em, tôi gọi em là Tiểu Hủy, thế nên em phải gọi tên tôi mới đúng.”
“Như thế không thích hợp cho lắm…” Kiều Hủy thì thầm, bị ánh mắt sắc bén của anh chiếu qua, lại nhớ đến việc anh đã chứng kiến bộ dạng tồi tệ của mình, cô đành theo ý anh, “Được rồi, Chính Ngạn.”
Từ Chính Ngạn hài lòng gật đầu, liếc qua đồng hồ rồi khẽ mỉm cười, “Vừa khéo, nghe nói cảnh mặt trời mọc trên núi Phi Hà rất tuyệt, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc đi.”
Trên đỉnh núi, vầng mặt trời đỏ rực như chỉ cần vươn tay ra là chạm tới được, sắc đỏ thuần túy, khiến người ta nhìn mà nghẹt thở.
Bỗng dưng, Từ Chính Ngạn kéo tay Kiều Hủy và nói: “Nào, hét to những chuyện không vui lên đi, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều đấy.” Kiều Hủy nượng ngập cảm nhận sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, lại nghe thấy anh thúc giục: “Nhanh lên, cực kỳ hiệu quả đấy, hồi bé tôi cũng hay làm thế.”
“Ừm.” Kiều Hủy tự nhiên rút tay khỏi tay anh, chụm hai tay bên miệng, hô to về phía thung lũng ngập nắng: “Trình Gia Hưng, tôi không cần anh, sau này cũng không phải đau khổ vì anh nữa…”
Tiếng vang lan ra xa, Kiều Hủy quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới.