Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
Lẽ nào trong đầu tên này chứa đầy nước ao à, sao lại không nghe hiểu tiếng người thế!Cô đau khổ? Đau cái cục cớt nhà mi!Tưởng bà đây vẫn là kẻ ngốc trước kia à?!Tên đàn ông chó má, bà không nói lòng vòng nữa, đi thẳng vào chuyện chính.
“Được rồi, chúng ta không nói nhiều, bạn học thì bạn học, nhưng tiền của tôi anh vẫn phải trả lại!”Vừa nhắc đến tiền, Cổ Từ liền nóng nảy: “Tôi lấy tiền của cô khi nào?”Miêu Kiều Kiều cười lạnh: “Từ trung học cho đến bây giờ, anh đi theo tôi hưởng không ít đồ tốt, chẳng lẽ không có ý định trả lại? Anh không thừa nhận không sao, tôi còn ghi chép lại đây, tôi lấy sổ sách ra cho anh xem nhé?”May mắn nguyên chủ có thói quen viết bút ký, cô thật sự có thể lấy nó ra.
“Miêu Kiều Kiều, cô đừng quá đáng!” Sắc mặt Cổ Từ thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, nói đến tiền bạc không phải sẽ làm rạn nứt tình cảm à!”“Tình cảm?” Miêu Kiều Kiều giống như nghe được chuyện cười, nhìn thoáng qua người bốn phía, quay đầu cười lạnh: “Nhưng tôi không có tình cảm với anh, nếu anh không trả tiền, vậy tôi nhờ mọi người ra mặt, để mọi người xem xem Cổ Từ có giáo dục lại đi quỵt tiền như thế nào!”“Cô! Cô đúng là không nói lý lẽ!” Trong mắt Cổ Từ đầy hoảng hốt, nói chuyện đều có cảm giác hổn hển: “Được rồi, tôi trả lại đấy, chưa thấy ai như cô!”Những người khác nghe được cuộc đối thoại đều không hiểu vì sao hai người này có thể làm loạn đến mức này.
Toàn bộ quá trình đến giờ, trong lòng mọi người đều hơi nghiêng về phía Cổ Từ.
Dù sao trước đâu thái độ đối xử với mọi người của Cổ Từ không tồi, mà tính cách của Miêu Kiều Kiều lại vô cùng không tốt.
Trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, bình thường mọi người đều rất tốt bụng, người tới ta đi hỗ trợ lẫn nhau, làm sao tính toán nhiều như vậy.
Giờ nghe được Miêu Kiều Kiều nói thế, trong lòng bọn họ có chút xấu hổ lẫn không hài lòng.
Mã Phương khinh thường Miêu Kiều Kiều từ trước đến nay, tự nhiên cũng không tin tưởng lời cô nói: “Miêu Kiều Kiều, cô thật quá đáng, lúc đó chẳng phải đàn anh Cổ đã giúp cô rất nhiều à, sao cô còn tìm anh ấy đòi tiền nữa!”“Anh ta cầm nhiều đồ của tôi như vậy, tôi không tìm anh ta chẳng lẽ tìm cô?”Miêu Kiều Kiều nhìn chằm chằm cô ta, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “A, tôi đã hiểu, quan hệ của anh ta và cô rất tốt, đương nhiên sẽ nói tốt giúp anh ta.
”“Cô! Cô nói bậy!” Mã Phương tức giận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Chúng ta chỉ là quan hệ đồng chí thuần khiết mà thôi, tư tưởng của cô thật xấu xa!”Bạch Nghiên nhìn thấy người hầu của mình bị ức hiếp cũng vội vàng đứng dậy: “Miêu Kiều Kiều, lời nói của cô có chút nghiêm trọng hóa rồi, không có bằng chứng tốt nhất đừng nói lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra!”Ý tứ này chính là uy hiếp Miêu Kiều Kiều không được nói lung tung, dù sao hiện tại cũng là thời đại nam nữ thụ thụ bất thân, tùy tiện bịa đặt sẽ nhận hậu quả rất nghiêm trọng.
“Nhưng tôi chưa nói cái gì mà, không phải quan hệ của mọi người đều rất tốt à?” Miêu Kiều Kiều vô tội trừng mắt nhìn, ha hả, ai mà chẳng biết tùy tiện chụp mũ cho người khác.
“Tuy nhiên đồng chí Bạch Nghiên, lời này của cô cũng nhắc nhở tôi, nếu chuyện của tôi không được giải quyết, tôi sẽ đến làm loạn với lãnh đạo công xã, tin tưởng bọn họ sẽ cho tôi một lời giải thích!”Sắc mặt Bạch Nghiên cứng lại, rõ ràng không ngờ Miêu Kiều Kiều sẽ nói như thế, nhất thời không kịp phản ứng lại“Được rồi! Đừng nói nữa, cô muốn bao nhiêu tiền?” Vẻ mặt Cổ Từ tối đen như mực.
Chuyện này không thể làm ầm lên, bằng không không còn là vấn đề mặt mũi nữa.
Miêu Kiều Kiều vừa nghe liền vui vẻ, rốt cuộc người này cũng nóng nảy.
Cô giả vờ suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nói: “Cũng không nhiều, dù sao chúng ta cũng là bạn học, anh trả lại tôi hai tờ đại đoàn kết là được.
”Một tờ đại đoàn kết có giá trị bằng mười đồng tiền, hai tờ đại đoàn kết chính là hai mươi đồng tiền.
Ở những năm bảy mươi, đây là một khoản tiền không nhỏ, có thể mua được rất nhiều đồ vật.
Lúc trước nguyên chủ đưa đồ vật cho Cổ Từ phỏng chừng chưa đến mười đồng tiền, đều là nguyên chủ vài năm gần đây tích góp được chút ít.
Giờ giá tiền bị cô trực tiếp tăng lên gấp đôi, dù sao nguyên chủ cũng giúp Cổ Từ không ít chuyện, nhận thêm mười đồng xem như là tiền công.
Vừa nghe lời này, Cổ Từ không dám tin, cất cao giọng: “Cái gì?! Hai tờ đại đoàn kết?”Con lợn béo này giở công phu sư tử ngoạm đấy à!Trên người anh ta chỉ có bốn tờ đại đoàn kết, kế tiếp còn không biết phải chịu đựng mấy năm nữa.
Bây giờ tiền thoáng cái thiếu đi một nửa, quả thực chẳng khác nào đào rỗng tim anh ta!“Sao, không muốn trả?” Miêu Kiều Kiều chớp mi, cười nói: “Không bằng tôi đến lãnh đạo công xã! ”Nhóc con, bà đây còn không trị được mi à!Đầu năm nay sợ nhất cái gì, chính là sợ bị báo cáo.
Không quan tâm chuyện có phải là thật hay không, nếu ầm ĩ đến lãnh đạo công xã chính là gây ấn tượng không tốt, về sau con đường sự nghiệp nhất định sẽ gặp khó khăn.
“Tôi đưa!” Sắc mặt Cổ Từ cực kỳ khó coi: “Tôi đưa một nửa trước, phần còn lại! ”.