Chương 46

Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Mã Phương hỏi Bạch Nghiên, "Tiểu Nghiên, tại sao mình không biết bạn của cậu? Hình nhưi mình chưa từng nghe thấy bạn đề cập đến người kia trong 2 năm trung học."Bạch Nghiên liếc cô ta một cái: "Anh ấy là bạn của bạn học cấp ba của tôi.

Trước đây tôi có gặp vài lần."Về mối quan hệ phức tạp khi người kia là chồng sắp cưới cũ của bạn học cô ấy, cô ấy không muốn nói cho cô ta biết.Khi nói chuyện lúc nãy ở trước mặt Miêu Kiều Kiều và Mạnh Bảo Bảo, cô ấy hơi vội vàng, sau đó cô ấy thấy rất hối hận.Cô ấy luôn giấu kín những suy nghĩ của mình, nếu lúc đó cô ấy không quá hồi hộp thì đã không bộc lộ cảm xúc của mình ra như thế.Khi nghĩ đến việc có thể nhìn thấy người cô ấy ngày đêm suy nghĩ, cô ấy không thể kiềm chế được.Miêu Kiều Kiều đi bên cạnh Bạch Nghiên, nhướng mày khi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.Chắc chắn, suy đoán của cô là đúng, cô ấy có vẻ rất thích anh chàng kia.Trong lòng cô càng ngày càng tò mò về diện mạo của anh bạn kia.Khi nhóm bốn người đi bộ đến chân núi, họ có đi ngang qua ruộng, rất nhiều người đang làm việc ở đây.Mỗi khi nhìn thấy ai đó, Mạnh Bảo Bảo sẽ chào hỏi họ một cách nồng nhiệt: "Chú Lưu, chú khỏe không!", "Dì Trương ăn cơm chưa?", "Dì Lý, cho cháu xuống chân núi chơi với!"Các cô chú đó đều rất vui vẻ đáp lại Mạnh Bảo Bảo, dường như mọi người đều rất thích cô bé hoạt bát và dễ thương này.Thấy vậy, Miêu Kiều Kiều mỉm cười nói, "Mạnh Bảo Bảo, cô có vẻ rất nổi tiếng đấy."Mạnh Bảo Bảo ưỡn ngực tự hào ngẩng đầu: "Nhất định là như vậy! Tôi là người nổi tiếng nhất làng Thạch Sĩ, cả trẻ em và người lớn đều thích chơi với tôi!"Miêu Kiều Kiều cố ý trêu chọc cô ấy: "Chú em vừa là trưởng thôn vừa là đội trưởng, chắc người khác muốn nịnh nọt em thôi."“Không!” Mạnh Bảo Bảo không khó chịu mà còn nói một cách thần bí, “Tôi có một bí mật!”Miêu Kiều Kiều tò mò: "Bí mật gì?"Ánh mắt Mạnh Bảo Bảo rất ranh mãnh, cô cười: "Mỗi lần ra ngoài, đều mang theo một nắm kẹo trong túi.

Tôi tặng kẹo cho ai đối tốt với tôi.

Nên họ đều đối xử tốt với em, haha."Miêu Kiều Kiều nghĩ: ...!Cô bé này quả thực là một tên ngốcHai mắt Mã Phương sáng lên, lập tức trả lời: "Vậy thì cậu rất hào phóng đấy, sau này tôi có thể thường xuyên tới chơi với cậu được không?"Khóe miệng Miêu Kiều Kiều giật giật, thật sự hiếm khi gặp người nào muốn lợi dụng người khác một cách rõ ràng như vậy.“Được, hai người có thể đến cùng Kiều Kiều!” Mạnh Bảo Bảo mỉm cười đáp lại.Vẻ mặt vui mừng của Mã Phương đông cứng lại, cô ta không muốn ở cùng người phụ nữ mập mạp này.Nhưng khi nghĩ đến những chiếc bánh ngọt tinh xảo và những viên kẹo ngọt ngào đó, nước miếng của cô ta đã vượt qua liêm sỉ của mình.Ngay lập tức, cô ta nắm lấy cánh tay của Miêu Kiều Kiều, cười nói: "Được rồi, toi và Kiều Kiều sẽ đến thường xuyên!"Miêu Kiều Kiều không ngờ da mặt người này dày như vậy, chỉ vì chút đồ ăn mà bỏ đi ân oán trong quá khứ.Cô trực tiếp rút cánh tay ra, không nể mặt cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi với cô không quen, đừng tỏ ra thân thiết."Khuôn mặt của Mã Phương tối sầm lại, cô ta nhìn Mạnh Bảo Bảo với vẻ mặt đau khổ: "Tôi xin lỗi cô, tôi không ngờ Miêu Kiều Kiều lại nói như thế, sau này tôi sẽ không đến nữa."Cô ta vốn nghĩ rằng Mạnh Bảo Bảo sẽ thông cảm cho cô ta, sau đó sẽ oán trách Miêu Kiều Kiều.Tuy nhiên, Mạnh Bảo Bảo, người luôn không quan trọng hóa vấn đề, không chơi bài theo quy tắc, thẳng thắn gật đầu: "Được rồi, Kiều Kiều không thích cô, vậy cô cũng đừng đến, làm cho cô ấy không vui!"Mã Phương: ...Mã Phương quay đầu nhìn Bạch Nghiên để lấy chút an ủi, nói, "Tiểu Nghiên ..."Cô ta chưa kịp nói xong, Bạch Nghiên đã lạnh lùng nói: "Thật ra, tôi cũng không quen cô."Người này không có mắt nhìn lại tham lam, cô ấy đã ngán ngẩm từ lâu.Cô ấy phải cách xa ra, kẻo sau này thật sự xảy ra chuyện.Nghe Bạch Nghiên nói, sắc mặt của Mã Phương trắng xanh.Cô ta và Bạch Nghiên là bạn học cấp 3.

Mặc dù trước đây quan hệ của bọn họ ở trường rất bình thường nhưng khi mới xuống nông thôn thì họ có mối quan hệ rất tốt.Cô ta không hiểu tại sao Bạch Nghiên lại nói như vậy, thực sự khiến cô ta rất khó chịu.Nhìn Miêu Kiều Kiều cười âm dương quái khí, Mã Phương càng cảm thấy tức giận.Chắc chắn do tên béo chết tiệt này đã nói xấu cô ta nên Bạch Nghiên mới đối xử với cô ta như thế.Cô ta tức giận đến mức chỉ mong có ngày giẫm người phụ nữ mập này dưới chân cho đỡ tức!Mã Phương bĩu môi tức giận nói: "Được rồi! Vì cô không thích tôi, tôi ở chỗ này có ích lợi gì, tôi về trước đây!"Nói xong cô ta bỏ đi không ngoái đầu lại..

Nhấn Mở Bình Luận