Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ
Cát Trường Phong thấy tiểu đồ nhi nháy mắt từ một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn liền biến thành lão hổ, ông không khỏi lắc đầu cười: “Song nhi, không cần khẩn trương như vậy, khách quý với ác triệu là hai chuyện khác nhau. Ta vừa rồi tính không ra ác triệu, lại tính ra một ít ngày nữa sẽ có khách quý tới chơi. Nhưng bị khách quý này đến từ đâu ta cũng không tính được rõ ràng, con tính thử đi.”
Ngô Song vừa nghe hai chuyện không có liên quan đến nhau mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghiêm túc để la bàn xuống, giả bộ cẩn thận xem xét.
Ở ngoài mặt, ánh mắt của Ngô Song nhìn chăm chú vào la bàn nhưng trên thực tế thì ánh mắt của Ngô Song vẫn luôn ở trên Cát Trường Phong.
Trải qua tám năm không ngừng thăng cấp, bí giấu trong đầu cô đã không còn giống như xưa. Hiện tại cả sáu chữ điều sáng, chia ra làm: Sơn- Thanh, Y- lam, Mệnh- tử, Tương- lam, Bặc-lam, Nghệ - thanh.
Mấy năm nay, mỗi lần bí giấu thăng cấp Ngô Song đều nghiên cứu rất cẩn thận. Sau đó cô mới biết được quy luật màu sắc trong bí giấu: tro – bạch – xích – chanh – hoàng – lục – thanh – lam – tử.
Nói cách khác, bí giấu hiện tại mối chữ đều đã hơn cấp 7.
Cho nên hiện tại Ngô Song đã có thể dự đoán tương lai gần, không giống như năm đó nữa.
Năm đó phải có nguy hiểm cận kề cô mới có thể nhìn được một đoạn. Mà hiện tại,dù là nguy hiểm hay bình an, chỉ cần cô muốn là có thể nhìn thấy tương lai của người đó.
Dĩ nhiên, năng lực này của cô cũng có hạn, hiện tại cô mới có thể đoán trước được tương lai trong 7 ngày, xa hơn chút nữa là cô không thể nhìn được. Hơn nữa, mỗi khi sử dụng năng lực này cô sẽ bị tiêu hao nguyên khí.
Năm đó cô không hiểu nguyên khí là gì cho nên không thể cảm nhận được, nhưng sau khi tu luyện, cô mới biết mỗi lần sử dụng dị năng thì sẽ tiêu hao nguyên khí. Thời gian sử dụng dị năng càng nhiều thì tiêu hao càng nhiều nguyên khí. Cho nên hiện tại Ngô Song rất ít khi dùng dị năng, bình thường cô sẽ chỉ dùng huyền học mà bản thân học được để tính quẻ, bóitoán thôi.
Nhưng vì chuyện này có liên quan đến an nguy của sư phụ, Ngô Song không yên lòng nên quyết định sử dụng năng lực này để dự đoán tương lai.
Ngô Song tĩnh tâm , nhìn về phía sư phụ, cô thấy được vài chuyện của mấy ngày sau.
Những hình ảnh có liên quan đến Cát Trường Phong liên tục lướt qua mắt cô, ba ngày sau Cát Trường Phong đều ở cùng một chỗ với cô và Đào Nhiên. Đến ngày thứ tư, Ngô Song thấy có ba người đến hỏi thăm.
Ba người này gồm 2 lão 1 trẻ, người đi trước dẫn đường là Diệp Tử Hy!
Ngô Song chớp mắt, nếu là người do Diệp Tử Hy mang đến chắc là sẽ không gây tổn thương cho sư phụ đâu.
Cô tiếp tục xem, cô muốn biết hai người họ rốt cuộc có lai lịch gì, ai biết khi cô muốn nhìn kĩ diện mạo của hai người đó thì hình ảnh trong phút chốc liền biến mất…
Đầu Ngô Song đứng lên, mắt đau nhói!
Đây là lần đầu tiên cô dùng năng lực kia nhưng lại không thể nhìn rõ ràng được diện mạo của hai người kia!
Ngô Song giật mình, cảm giác này giống như lúc cô nhìn thấy sư phụ lần đầu tiên. Lúc ấy cô muốn xem cuộc đời của sư phụ nhưng lại bị hộ thân chân khí chặn lại.
Hiện tại cô muốn nhìn rõ hai người này cũng bị một lực lượng vô hình ngăn cản.
Cát Trường Phong chờ kết quả của tiểu đồ nhi, bởi vì hai năm qua trình độ của Ngô Song đã vượt qua ông.
Đột nhiên ông thấy sắc mặt đồ nhi đại biến, ông không khỏi cả kinh nói: “Song nhi, con làm sao vậy? Chẳng lẽ con cũng không tính ra được? Nếu như không tính được thì thôi không nên miễn cưỡng. Cô xem Thiên Cơ nhất định sẽ bị thiên phạt, công không thể tự làm tổn thương bản thân được.”
Ngô Song hít một hơi khôi phục tâm tình kinh ngạc rồi mới lên tiếng: “Sư phụ, dựa vào quái tượng, sẽ có người đến từ phương bắc, có tất cả 3 người. Nhưng ba người này có lẽ không gây ra chuyện gì, coi như là trung cát. Thời gian là ba ngày sau, chúng ta chuẩn bị tiếp khách là được.
Cát Trường Phong nghe cô nói như vậy vẫn hỏi: “Nếu là trung cát, vì sao ngươi lại lo lắng như vậy?”
“Dạ…con không tính ra được ác triệu, cho nên mới lo lắng.” Ngô Song thuận miệng nói dối, cô không thể nói cho sư phụ biết cô có năng lực nhìn thấy tương lai, nhất định sẽ dọa sư phụ mất…
Khách tới một già một trẻ, nhất định là người tu hành có tu vi cao thâm, bằng không thì làm sao có khả năng ngăn cản cô xem chứ?
Nhưng người là do Diệp Tử Hy dẫn tới nên Ngô Song cũng không lo lắng bọn họ là người xấu.
Cát Trường Phong nghe lời này mới yên lòng, ông lắc đầu cười nói: “Được rồi, nếu tính không ra liền không cần thôi, cũng có thể là vi sư nhất thời ảo giác đâu? Chung quy vi sư già rồi, cảm ứng không thể bằng tuổi trẻ linh mẫn các ngươi được!”
Thấy Cát Trường Phong đến an ủi ,Ngô Song lập tức nhu thuận nói: “Sư phụ, người một chút cũng không già! Cảm ứng của đồ nhi còn xa mới đuổi kịp người! Người đừng nói mình gia, con còn muốn đuổi kịp người nha!”
Kỳ thật Ngô Song đều nói thật, nếu nói về chuyện tu vi huyền học, cô căn bản kém sư phụ rất nhiều.Chẳng qua vì cô có bí giấu siêu cấp nghịch thiên này cho nên cô mới có thể có cái sanh “Thông minh tuyệt đỉnh” trong giới huyền học mà thôi.
Vấn đề ác triệu cứ thế bị sư phụ bỏ qua, Ngô Song tuy trong lòng còn lo lắng nhưng vì không thấy được cái gì nên cũng tạm thời buông lỏng chuyện này.
Đến trưa, Ngô Song vốn muốn ăn cơm cùng sư phụ nhưng Trần Hồng Vũ và Văn Tĩnh gọi điện tới tìm cô…
Đối với chuyện của hai người này, Ngô Song đành phải chào sư phụ đi về nhà…
Ngô Song trở về nhà chưa kịp vào nhà đã nghe thấy rất ồn ào rồi…
Không chỉ có Hồng Vũ, Văn Tĩnh mà còn có cả âm thanh của Lương Mạt, còn có cả em, họ Lưu Lâm.
Lưu Lâm chính là con trai của Trang Đông Mai, tám năm trước là đứa bé do Ngô Song đặt tên cho.
Cậu em họ này không biết vì sao rất thân với cô, sau khi nghe nhiều chuyện kinh ngạc của chị họ, Lưu Lâm càng ngày càng quấn lấy cô! Mỗi lần nghỉ đông hay nghỉ hè, Lưu Lâm đều đến nhà Ngô Song chơi, đến còn nhiều hơn so với Trần Hồng Vũ.
Không ngờ tiểu tử này cũng đến rồi cũng đến rồi, Ngô Song không khỏi đau đầu một trận.
Cô mới vào cửa , Lưu Lẫm đã nhào tới: “Biểu tỷ về rồi! Biểu tỷ vừa rồi Tĩnh tỷ và Mạt tỷ nói sau khi ăn cơm xong sẽ đi bơi, tỷ mang ta đi cùng có được không?”
Ngô Song vừa thấy hắn quấn đến, vội vàng đẩy ra: “Trẻ con ra chỗ khác chơi đi@ Các chị đi bơi, ngươi đi theo làm gì? Nhỡ ngã thì làm thế nào?”
“Biểu tỷ, ta cũng biết bơi, chị mang em đi cùng nha!”
Lưu Lâm bĩu môi làm nũng, đang chuẩn bị cuốn lấy cô lần nữa thì Trần Hồng Vũ đi tới, xách hắn sang một bên.
Trần Hồng Vũ đã sớm không ưa tiểu gia hỏa này, hôm nay thấy hắn lại cuốn lấy Ngô Song liền chạy đến dạy dỗ: “Nhóc con, ngươi nói chuyện không thể thành thật một chút có được không? Đừng suốt ngày cuốn lấy chị nữa!”
“Hừ!” Lưu lâm bị kéo ra, bất mãn trợn trắng mắt, nhưng hắn biết mình không phải đối thủ của người này, đành phải ngoan ngoãn ra chỗ khác chơi…
Ngô Song mới thoát thân xong lại bị Văn Tĩnh với Lương Mạt quấn đi.
Văn Tĩnh hứng phấn kéo tay cô nói: “Hựu Hựu, vừa rồi Mạt Mạt nói thị trấn Tây giao mới mở một trung tâm bơi lội, ăn cơm xong chúng ta tới đó chơi đi?”
Huyện Phượng Vĩ gần đây mới xây nên một cái trung tâm bơi lội, nghe nói rất được, hiện tại trời cũng nóng có rất nhiều người đi bơi, hơn nữa còn miễn phí, chưa có thu phiếu.
Từ Văn Tĩnh vừa nghe Lương Mạt nói đến chuyện này lập tức muốn tới đó chơi. Hai người nói chuyện thì không may bị Lưu Lâm nghe được nên mới đòi đi theo, cho nên mới xuất hiện một màn kia.
Ngô Song nghe thấy hai người nói đến trung tâm bơi lội thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức gật đầu đáp ứng: “Được, vậy ăn cơm xong chúng ta sẽ tới đó! Nhưng ta nói trước ta không xuống nước đâu. Nếu các ngươi xuống nước thì tự mình chơi, ta đi qua đó có chút việc.
“Này, xuống nước thì có làm sao? Chẳng lẽ ngươi còn thẹn thùng sao? Mạt Mạt cũng không thẹn thùng đâu!” Văn Tĩnh bất mãn, cười nói muốn cô đi cùng.
Ngô Song lắc đầu: “Không, ta qua đó quả thật có chuyện cần làm. Hai người chơi vui vẻ là được rồi, nếu không thì có thể đi cùng ta, ta muốn đi tìm một số thứ.”
Cô sống hai kiếp rồi còn thẹn thùng trước cái lũ trẻ con này sao? Sở dĩ cô không đi bơi là vì có chuyện quan trọng thật.
Ở kiếp trước, vào năm 2000, có một đoàn người khảo cổ đến khai quật, tìm được Cổ Thành.
Cái Cổ Thành kia trải qua ngàn năm vẫn được bảo toàn khá nguyên vẹn, tuy không có người ở , nhưng tường thành thì vẫn có hoa văn khắc họa rõ ràng.
Năm ấy, chuyện này làm chấn động cả nước, thậm chí còn có rất nhiều khảo cổ học giả trên thế giới đến đấy xem xét.
Sau này vì có tòa Cổ Thành này mà Vân Thủy trấn mới trở thành nơi du lịch văn hóa lí tưởng, đồ cổ trong trấn phát triển rất nhanh, Vì vậy trong thời gian ngắn ngủi ba năm liền phát triển thành trấn du lịch nổi tiếng, kinh tế cũng phát triển rất nhanh chóng.
Trùng hợp huyện Phượng Vĩ lại gần với chân núi của tòa cổ thành này.
Nếu như Ngô Song nhớ không lầm, tòa Cổ Thành kia cách trung tâm bơi lội này cũng không xa.
Chính vì gần tòa Cổ Thành nên lợi ích mang về huyện Phượng Vĩ rất nhiều, chính vì như vậy mà huyện Phượng Vĩ đã được nâng cấp thành Thành phố Phượng Vĩ.
Hiện tại tòa Cổ Thành kia chưa có người phát hiện ra, nếu Ngô Song đến trước một bước không biết cô có thể thấy được cái gì hay ho không??? Có thể nhận được phần thưởng gì của chính phủ không? *hắc hắc*
Có thể không có phần thưởng nhưng nhất định sẽ được ghi chép trong sách sử.
Ngô Song nghĩ vậy có chút hưng phấn, mấy năm nay cô cũng khá xuôi gió nên cũng quên chuyện này.
Nếu hôm nay hai người họ không nói đến trung tâm bơi lội thì Ngô Song chắc cũng quên chuyện này rồi. Cô không để ý chuyện có được chính phủ khen ngợi hay không, cô cũng muốn đến xem có bảo bối gì không? Dù sao cũng được trở về quá khứ, một mảnh vỏ sò cổ cũng có giá trị về sau.
Từ Văn Tĩnh thấy Ngô Song có việc muốn làm thật nên cũng không quấn lấy cô nữa, chuyển sang bàn luận cùng Lương Mạt.
Ngược lại Trần Hồng Vũ nghe thấy cô muốn đi tìm đồ thì nói: “Hựu Hựu ngươi muốn tìm cái gì? Ta giúp ngươi tìm?”
Dù sao hắn đến đây cũng là vì Ngô Song, hôm nay khó có được lúc Văn Tĩnh đi chơi với Lương Mạt, sẽ không cướp người với hắn, hắn đương nhiên phải nắm chắc cơ hội này.
Ngô Song không nói nhiều lời, chỉ là đồng ý cho hắn đi theo.
Sau bữa cơm trưa, bốn người đồng loạt xuất phát, Từ Văn Tĩnh, Lương Mạt đi trung tâm bơi lội, Ngô Song với Trần Hồng Vũ đi tìm manh mối.
Lưu Lâm chơi xấu muốn đi theo, cuối cùng Ngô Song cũng không dẫn hắn đi theo. Chung quy lát nữa cô còn phải leo núi, trời nóng như vậy , Lưu Lâm bị cảm nắng thì làm thế nào?
Bốn người bơi xong liền phân ra, cuối cùng thì Trần Hồng Vũ cũng có cơ hội đi một mình với Ngô Song, kích động đến đỏ cả mặt.