Thế Nào Là Hiền Thê
Hoàng cung của triều đình Đại Long được mở rộng xây dựng và sửa chữa lại dựa trên nền móng của tiền triều, hồi đầu người của Hạ gia sau khi lật đổ hôn quân của tiền triều, đã chỉnh đốn lại không ít những danh gia vọng tộc hoang dâm phóng đãng. Nên việc tu sửa hoàng cung, đã cố gắng hết sức đi theo con đường đơn giản phóng khoáng.
Khúc Khinh Cư đi theo vị cung nữ dẫn đường, không ngừng lướt qua những tòa nhà với kiến trúc rất tinh tế, bất kể là vị đế vương khai quốc hồi đầu đã tiết kiệm ra sao, thì trên dưới vương triều Đại Long hiện giờ tuy không xa xỉ đến mức thành phong trào, nhưng chí ít cũng là ăn ngon mặc đẹp, an cư lạc nghiệp.
“Đoan vương phi, mời đi bên này,”
Người dẫn đường là một cung nữ được trọng dụng lại có phẩm cấp bên cạnh Kính phi, lúc đến thái độ của vị cung nữ này cũng bình thường thôi, nhưng sau một thoáng liền thay đổi ngay, nhún thân mình xuống rất thấp. Từ một cung nữ nhỏ nhoi leo lên được vị trí này, điều quan trọng nhất chính là phải có cặp mắt tinh tường, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đoan vương phi nàng ta đã hiểu ra, Đoan vương phi đã khác ngày xưa rồi.
Bất kể nương nương có thích Đoan vương phi hay không, thì phận làm cung nữ như nàng ta, cũng không có cái gan đi đắc tội với Đoan vương phi, nàng cung kính dẫn người đến cổng lớn của cung Chung Cảnh xong, sau đó lui sang đứng một bên, để Đinh ma ma hầu hạ bên cạnh nương nương dẫn người bước vào trong cổng.
Lụa Vân Cẩm thượng hạng nhẵn mịn lặng lẽ quét qua mặt đất, nàng ta liếc nhìn tà váy đỏ lướt đi, ngẩng đầu lên sững sờ, chỉ thấy trong làn ánh sáng ngược chiều, bóng lưng đỏ rực bước từng bước từng bước vững vàng ổn trọng.
“Vương phi và hai vị trắc phi ngồi đợt một lát, nương nương sẽ ra ngay bây giờ thôi,”
Đinh ma ma vẫy tay bảo tiểu cung nữ dâng trà, rồi đích thân bưng tách trà đặt trước mặt Khúc Khinh Cư, cười khẽ nói:
“Lão nô chúc mừng vương phi đã khỏi bệnh.”
“Đinh ma ma khách khí rồi,”
Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế, lịch sự đưa tay ra đón,
“Là nhờ phúc của mẫu phi và vương gia, mấy ngày qua không thể tới bên cạnh hầu hạ mẫu phi được, phận làm con dâu như ta thật là bất hiếu, nương nương đã không tức giận lại còn quan tâm đến, đúng là ta đã không phải rồi.”
Ánh mắt của Đinh ma ma rơi xuống chiếc vòng tay đỏ tươi như máu trên cổ tay trắng nõn nà, mỉm cười nhún người đáp:
“Nương nương biết thân thể của vương phi không khỏe, sẽ không tức giận vì chút chuyện nhỏ này đâu, thân thể vương phi có thể tốt lên, chính là điều nương nương mong chờ nhất.”
Khúc Khinh Cư mỉm cười, hơi cúi đầu xuống, vị Đinh ma ma này là tâm phúc bên cạnh Kính phi, bình thường luôn trưng ra vẻ tươi cười, khiến người ta nhìn thấy liền có cảm giác hiền lành lương thiện. Ngay cả Khúc Khinh Cư chủ nhân cũ của cơ thể này cũng rất thích bà ta, chỉ là hiện giờ gặp mặt, nàng mới nhận thấy vị Đinh ma ma này không hề đơn giản.
Trong hậu cung chẳng có người phụ nữ nào đơn giản cả, Đinh ma ma ở bên cạnh Kính phi nhiều năm, lại được coi trọng nhất, dựa vào những điều đó thì không thể nào hiền lành được. Đường đường ở bên cạnh Kính phi, sao có thể là người đơn giản được.
“Đã để mẫu phi phải lo lắng rồi,” Khúc Khinh Cư thở dài, sắc mặt có hơi khổ sở,
“Mấy ngày trước bệnh nặng, vốn dĩ tưởng là… may mà.”
Đinh ma ma cũng nghe nói đến tin Đoan vương phi thiếu chút nữa là không xong, hồi đầu còn xuất cung thay nương nương ban thưởng cho không ít đồ đạc, cũng khó trách Đoan vương phi của hôm nay lại khác biệt hoàn toàn với ngày xưa như thế, xem ra là bị trận ốm bệnh đó dọa cho sợ rồi.
Con người ấy mà, chỉ cần đi một vòng quanh quỷ môn quan, thì sẽ hiểu được không ít chuyện. Nhìn dáng vẻ vương phi thế này, chỉ sợ là đã nghĩ thông rất nhiều việc rồi. Chắc hẳn gần đây vương gia chỉ một mực yêu thương gần gũi với nàng ta, từ lâu đã có người người đồn đại rằng dạo này ngày nào vương gia cũng ở trong chính viện. Trông dáng vẻ nàng ta bây giờ, quả đúng là có vốn liếng để thu hút đàn ông.
“Vương phi phúc trạch thâm hậu, đương nhiên gặp dữ hóa lành,”
Đinh ma ma mỉm cười tiếp lời, nghe thấy bên ngoài có tiếng động truyền tới, liền ngậm miệng lại bước ra cửa nghênh đón.
Khúc Khinh Cư quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị phu nhân xinh đẹp trong bộ cung trang màu cam đang vịn vào tay thái giám không nhanh không chậm bước vào, nhìn dáng vẻ vị phu nhân xinh đẹp này không quá ba mươi tuổi, mặc dù khuôn mặt cứng nhắc, cũng không giấu được dung nhan diễm lệ của bà.
Đây chính là Kính phi rồi, Khúc Khinh Cư đứng dậy đón:
“Con dâu tham kiến mẫu phi.”
Hai nàng trắc phi đi tới sau lưng nàng, cùng nhau hành lễ, chỉ là lúc chào tự xưng là “Nô”.
“Tất cả không cần phải khách sáo như vậy đâu, ngồi xuống đi,”
Bước chân Kính phi chậm lại, đánh giá Khúc Khinh Cư một lượt từ trên xuống dưới, rồi đi tới ngồi xuống ghế đầu, nhận lấy chén trà Đinh ma ma dâng lên uống một ngụm, sau khi nhìn thấy ba người đều đã ngồi xuống rồi, mới lại mở miệng nói:
“Bổn cung nghe nói thân thể Khinh Cư đã khỏe lên rồi, nên muốn gặp một lát. Giờ nhìn thấy rồi, cảm thấy sắc mặt khá hơn lúc trước nhiều lắm. Váy lụa Vân Cẩm dài thướt tha sang trọng cầu kỳ, người bình thường mặc không toát lên được vẻ đẹp của nó, nhưng con mặc vào thì không tồi đâu.”
“Con dâu tạ ơn mẫu phi khen ngợi,”
Ánh mắt Khúc Khinh Cư đầy vẻ ngưỡng mộ hiếu kính nhìn về phía Kính phi,
“Con dâu vốn dĩ không dám mặc như vậy, chỉ là nghĩ rằng màu sắc tươi tắn sẽ mang lại niềm vui và sự may mắn, con lại vừa bệnh nặng mới khỏi, tới thỉnh an mẫu phi vui vẻ một chút thì tốt hơn. May mà mẫu phi thích con mặc như vậy, nếu không con thật sự không biết nên làm thế nào mới phải.”
Khóe miệng Phùng Tử Căng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh khẽ giật giật, nương nương đây là đang ám chỉ nàng ta ăn mặc xa hoa, rốt cuộc là Khúc Khinh Cư này thật sự ngốc hay đang giả ngốc vậy, còn tưởng nương nương thực sự đang khen nàng ta chắc?
Bàn tay đang bưng tách trà lên của Kính phi hơi khựng lại, động tác lúc đặt tách trà xuống hình như có hơi nặng, sắc mặt của bà khi nhìn Khúc Khinh Cư vẫn như bình thường, thấy nụ cười tươi tắn của nàng, lại quay ra nói:
“Quần áo thế nào không quan trọng, quan trọng là ở tâm ý. Hôm qua bổn cung nghe nói con ồn ào giận dỗi với phủ Xương Đức công, chuyện này lan truyền đồn đại đi khắp nơi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Có chuyện này sao?” Khúc Khinh Cư mở lớn hai mắt, không hiểu nói,
“Trong kinh thành đồn đại gì vậy ạ?”.
“Đinh ma ma, ngươi kể cho vương phi nghe đi,”
Kính phi bưng tách trà lên uống một ngụm, dằn cảm giác nhộn nhạo trong lòng mình xuống,
“Thân làm vương phi, nhất định phải biết những chuyện xảy ra trong kinh thành, nếu không sao có thể làm vợ hiền của vương gia được.”
Khúc Khinh nghe vậy liền đứng dậy thỉnh tội:
“Là lỗi của con dâu, mấy ngày qua chỉ mải lo quản lý hậu viện, nên đã quên để ý tới những chuyện bên ngoài phủ, xin mẫu phi trách phạt ạ.”
Kính phi thấy mình buốt hết cả chân răng, những lời này nói sao cũng thấy không đúng vị, triều đình Đại Long tuy rằng không cấm cản trói buộc phụ nữ nghiêm ngặt như tiền triều, nhưng cũng vẫn tuân theo nguyên tắc đàn ông lo bên ngoài đàn bà quản bên trong, cái gì gọi là quên để ý tới những chuyện bên ngoài phủ? Lẽ nào bà thân là mẹ chồng lại bảo cô con dâu đi nhúng tay vào chuyện ở bên ngoài phủ à?
Loại cảm giác bất lực khi đối mặt với kiểu nước đổ lá khoai thế này, khiến Kính phi cuối cùng chỉ còn cách đẩy tách trà ra xa thêm chút nữa, dựa vào sự hiểu biết ngày xưa của bà với Khúc Khinh Cư, thì đứa con dâu này không dám trước thì nghe theo sau thì làm trái đâu, nên bà không mảy may nghi ngờ gì những lời nói của đối phương, chỉ là nghe những câu này khiến lòng dạ tắc nghẹn đến phát hãi.
“Mấy ngày trước thân thể con không được khỏe, hai ngày nay bận rộn chỉnh đốn lại hậu viện cũng là đúng thôi,”
Kính phi cười cho Khúc Khinh Cư ngồi xuống, cũng ra hiệu không cần Đinh ma ma phải kể chuyện cũ ra nữa,
“Cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, thì sao mẫu phi lại trách phạt con chứ, huống hồ chuyện này cũng chẳng can hệ lắm đến con, vốn dĩ là phủ Xương Đức công làm việc chẳng ra sao, liên lụy đến đứa con dâu tốt như con.”
Trước mặt con dâu đã xuất giá lại nói nhà mẹ đẻ của nàng ta cư xử không phải, thế chẳng hóa ra là dẫm thẳng lên mặt con dâu à? Đáng tiếc Khúc Khinh Cư không coi phủ Xương Đức công là người nhà của mình, nên những câu nói nửa vời của Kính, thì nàng thật sự coi như chẳng bận tâm.
“Mẫu phi đối xử với con dâu tốt như vậy, thật sự khiến con dâu không biết phải làm thế nào mới tốt,” Khúc Khinh Cư cảm động nhìn Kính phi,
“Mấy ngày nay con dâu có vài món đồ nho nhỏ, muốn để mẫu phi thưởng thức, hi vọng mẫu phi đừng chê.”
Cái loại tiết tấu sau khi vô cùng cảm động rồi đến tặng lễ vật thế này nghĩa là sao? Ngươi không biết bản cung đang chế nhạo ngươi à? Ngươi có biết bản cung đang coi thường người không? Bản cung đang bất mãn với ngươi, ngươi biết chứ?! Rốt cuộc thì ngươi cảm động cái gì vậy?!
Kính phi hít vào một hơi, cười nói:
“Đến thì đã đến rồi, còn tặng quà làm gì nữa, chỉ cần các con đều yên ổn khỏe mạnh, thì mẫu phi đã mãn nguyện rồi.”
Phải bình tĩnh, bản cung là Kính phi, bản cung là Kính phi địa vị tôn quý.
Khúc Khinh Cư nhìn thấy nụ cười trên mặt Kính phi càng lúc càng dịu dàng, thì vẻ ngưỡng mộ hiếu kính trên mặt lại càng lúc càng rõ ràng hơn:
“Vương gia và con dâu ở bên ngoài cung, không thể ngày ngày hiếu thuận với mẫu phi được, chẳng qua là muốn những món đồ nho nhỏ này sẽ khiến mẫu phi cảm thấy vui vẻ hơn. Mẫu phi vui vẻ, là chuyện tốt đẹp nhất đối với vương gia và con.”
Phùng Tử Căng nhìn màn tình cảm ấm áp trước mặt, trong lòng có chút thất vọng, nương nương không phải ghét cô con dâu Khúc Khinh Cư ư, sao cười càng lúc càng tươi thế? Còn cả đống lễ vật đó nữa, có thể khiến nương nương thích vậy sao, đến mức nương nương vui vẻ thành ra thế kia? Trước đây những thứ Khúc Khinh Cư tặng cũng không hề tầm thường, sao không thấy nương nương lộ ra nụ cười nào.
Trên thế gian này việc đau đớn nhất có lẽ không phải là bị ai đó chỉ gà mắng chó, mà là bạn chỉ gà mắng chó nhưng người ta lại nghe không hiểu, còn tưởng rằng bạn đang khen người ta. Kính phi ở trong cung nhiều năm, đã quen nói những lời quanh co ngoắt ngoéo rồi, và những đối thủ của bà cũng thuộc nhóm cao thủ. Giờ đột nhiên gặp phải một đối thủ như heo thế này, bà mới hiểu ra, và lĩnh ngộ được loại cảm giác đâm vào bị bông.
Hay là, vẻ hiền lành như khúc gỗ của Khúc Khinh Cư ngày trước là giả, hôm nay con bé cố ý làm ra dáng vẻ như vậy để chọc giận bà? Kính phi khẽ nheo đôi mắt phượng lại, không nhịn được nghiêm túc đánh giá Khúc Khinh Cư.
Vừa nhìn, thì mới đột nhiên phát hiện ra, dáng vẻ của con dâu nhà mình dường như còn rất xinh đẹp, nụ cười cũng rất đáng yêu. Nhớ hồi đầu lúc Hoàng thượng ban hôn, khi phu nhân của Xương Đức công dẫn con bé vào cung tạ ơn là dáng vẻ hiền lành như đất, Kính phu không nhịn được liền cau mày liếc nhìn dáng vẻ bây giờ của Khúc Khinh Cư nhiều thêm vài cái.
Cũng không biết Hoàng thượng đã nghe lời giựt dây của ả tiện nhân nào trong hậu cung, nhất định muốn chỉ hôn Khúc Khinh Cư cho con trai mình, lại còn nói bát tự của con bé này có phúc. Đợi đến khi gióng trống khua chiêng chỉ hôn xong, còn không biết ngượng nói với bà, đã chỉ hôn cho Hành nhi một người vợ rất tốt. Thật không biết mắt lệch đi đâu, mà nhìn mắt cá chết lại thành ra trân châu.
(Bát tự là để chỉ can, chi của năm sinh; can, chi của tháng sinh; can, chi của ngày sinh; can, chi của giờ sinh.)
Tự động vứt luôn thủ phạm gây ra chuyện này này lên người đối thủ một mất một còn Thục phi, Kính phi liền thu hết mọi suy nghĩ lại, nghiêng đầu quan sát Khúc Khinh Cư, ý định tiếp tục công kích đối phương trong lòng cũng giảm đi quá nửa, mấy cái chuyện đàn gảy tay trâu thế này có làm cũng chả có gì thú vị.
Giang Vịnh Nhứ vẫn một mực cúi đầu uống trả ngẩng đầu nhìn Kính phi, rồi ngước lên nhìn khuôn mặt tươi cười của vương phi, sau đó lại trầm mặc cúi đầu xuống.
Trong nháy mắt, cả căn phòng rơi vào bầu không khí yên lặng kỳ lạ. Nhưng vẻ yên lặng này chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, vì giọng nói của thái giám ở bên ngoài đã phá vỡ vẻ yên ắng đó.
“Đoan vương đến.”
Đám cung nữ thái giám hầu hạ trong phòng không hiểu sao đều nhất loạt thở phào nhẹ nhõm, giống như một thứ gì đó rất đáng sợ đã biến mất, bọn họ lặng lẽ lặng lẽ khẽ di chuyển cái đầu đang cúi xuống ra phía cửa.
Hôm nay… đôi giày quan đế mềm bằng lụa Vân Cẩm thêu hoa văn tường vân Đoan vương đi thật là đẹp.