Chương 19: Chọn lựa

Thế Nào Là Hiền Thê

Hạ Hành dù không phải là người được hoàng đế yêu thích nhất trong bốn vị vương gia, nhưng ngày thường những người gửi thiếp mời đến phủ Đoan vương cũng không ít, hôm nay có người hiếu kính lá trà, ngày mai có người hiếu kính nông vật tươi mới trong nông trang, ngày sau lại tặng những bức vẽ nổi tiếng.

Nhưng phàm là thiếp của cánh phụ nữ thì đều đưa đến tay Khúc Khinh Cư, có những người thì gặp mặt một lần, có những người thì úp thiếp xuống để người dưới tiếp đãi là đủ rồi.

Cái đó gọi là người giữ cổng cho phủ Tể tướng cũng như quan Tứ phẩm, không chỉ một vương phi nàng, mà ngay cả nhà mẹ đẻ của các thê thiếp cũng có không ít người đến phủ tâng bốc. Nên khi thấy người trong nhà Hàn Thanh Hà dâng thiếp hỏi thăm bước vào, Khúc Khinh Cư sau một thoáng do dự, bèn nói:

“Bảo người dưới tiếp đãi người này đi, nói với hắn ta, trong phủ có quy tắc, chỉ có ngày lễ Tết Trung thu hay mang thai sinh con trai, thì thị thiếp trong phủ mới có thể tiếp đón người nhà, ngày bình thường thì miễn đi.”

Đừng nói là vương phủ, mà ngay cả thân thích của thị thiếp trong những gia đình bình thường nếu không phải ngày lễ ngày tết thì cũng không thể đến thăm.

“Người nhà có phần không hiểu quy tắc quá rồi đấy, thân thích của vương phi người cũng không có quy tắc không có việc gì thì thường xuyên đến cửa như thế, vị di nương này còn đặc biệt hơn,”

Cái nhìn đầy khinh thường của Ngân Liễu liếc đến tấm thiếp không đáng để mắt tới kia, “Nô tì nhớ dáng vẻ ngang ngược của Hàn di nương lúc đầu, chẳng qua là dựa vào việc là người đầu tiên hầu hạ vương gia thôi.”

“Được rồi,”

Khúc Khinh Cư hờ hững nhìn Ngân Liễu, “Bảo người đưa những thứ người kia dâng lên đến chỗ của Hàn thiếp đi, nói với La thị, không phải ta không linh động, mà là trong phủ có quy tắc của trong phủ.”

Hiện giờ mấy vị vương gia đều đang trông ngóng cái vị trí ấy, những người không thân quen với vương phủ vẫn nên ít tới thì tốt hơn, nếu không xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ Đoan vương sẽ siết cổ mình chết trước tiên. Bản thân chết một cách kiêu ngạo cũng tốt hơn một chút so với việc bị kẻ khác bóp chết.

Trong Tây viện, Hàn Thanh Hà nhìn những thứ trên bàn, chẳng qua chỉ là những món đồ chơi không có giá trị gì, cũng không biết người gác cổng thấy những thứ này sẽ chê cười nàng đến mức nào nữa, nàng ta miễn cưỡng nặn ra một thoáng ý cười, nói với Thục Quỳ đang đứng ngay trước mặt:

“Vất vả cho Thục Quỳ cô nương rồi, xin Thục Quỳ cô nương thay ta nói cảm ơn tới vương phi.”

“Di nương đừng khách khí, trước khi nô tì tới đây vương phi đã nói, có người thân thương yêu lo lắng là điều may mắn của phụ nữ. Chỉ là trong phủ có quy tắc, không thể để mọi người gặp mặt được, mong di nương rộng lượng.”

Thục Quỳ vốn dĩ là người của vương phủ, giờ là a đầu bên cạnh vương phi, người dưới trong phủ đều rất khách khí với nàng ta, nên đối mặt với sự khách khí với Hàn thị, sắc mặt nàng vẫn như bình thường, nhưng trong cử chỉ vẫn giữ nguyên bổn phận của kẻ dưới, luôn cúi đầu xuống biểu thị vẻ tôn kính với Hàn thị.

“Vương phi đâu cần nói vậy, vốn là người nhà của ta quấy rầy mà, vương phi nhân từ mới giữ lại đồ của bọn họ, vương phi đại đức, tiện thiếp xin khắc ghi trong lòng.”

Hiện giờ Hàn Thanh Hà đã thành thực lên nhiều, trong lòng nàng ta hiểu rằng, những thứ này vốn dĩ không thể đưa đến trước mặt mình được, vương phi có thể mang chúng tới cho nàng ta, bất luận là chân tình hay giả ý, nàng ta không thể không thừa nhận, việc này phải cảm kích vương phi rồi.

Nhà mẹ đẻ nàng thân phận thấp kém, thứ đưa tới cũng chẳng phải quý giá gì, chỉ là mấy món đồ nho nhỏ nàng vẫn thích trước khi bước vào phủ mà thôi, chỉ là từ ngày nàng theo vương gia đặt chân vào vương phủ đến nay, chưa từng nhận được thứ gì của nhà gửi tới, hôm nay xem lại, e là mỗi năm trong nhà đều gửi, chỉ là bọn người dưới chưa bao giờ đưa tới cho nàng mà thôi. Nhớ tới trước lúc vương phi vào phủ, người đắc thế nhất chính là Phùng Tử Căng, trong lòng Hàn Thanh Hà thầm cười lạnh.

Nàng oán hận gia thế mẹ đẻ hèn kém, thậm chí cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng nhìn những thứ này, trong lòng nàng lại thấy cực kỳ phức tạp, tựa hồ như có thứ gì đó vừa chua xót lại vừa cay đắng, chặn ngang không thoát ra được.

Mùng hai tháng chạp, là một ngày may mắn, Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế chủ tọa, phía dưới là bốn nàng Phùng, Giang, La, Hàn, lúc này ánh mắt của bốn người cũng không đặt lên người Khúc Khinh Cư, mà đang đánh giá cô gái mặc bộ y phục màu hồng nhạt đứng ở chính giữa phòng, Vân Khuynh.

Nghiêng người dựa vào chiếc ghế quý phi (1), Khúc Khinh Cư lấy tay đỡ đầu, uể oải uống một ngụm trà, nhìn năm người phụ nữ phía dưới, chậm rãi mở miệng:

“Vương gia đã muốn thu nhận muội làm thông phòng, bọn ta cũng không có ý kiến gì. Thông phòng không bằng được với di nương, không thể tổ chức tiệc rượu. Ta không đành lòng để muội lặng lẽ bước vào phòng vương gia, nên muội hãy hành lễ với bản vương phi và mấy vị đây, cũng là để đám người dưới biết, giờ muội không phải là khách quý của vương phủ nữa, mà là người của vương gia bọn ta.”

“Còn không phải ư, hồi đầu ta còn tưởng Vân Khuynh muội sẽ được vương gia thu nhận vào phòng, ai ngờ muội không chịu lại muốn làm khách trong phủ, nhưng cuối cùng thì việc muốn thành thì phải trải qua sóng gió, coi như đã được bước vào phủ chúng ta rồi,”

Phùng Tử Căng cười cười nhìn Vân Khuynh, “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó kìa, non mềm đến nỗi bóp được ra nước mất, chẳng trách vương gia lại thích như vậy.”

Trong phủ có ai mà không biết đầu đuôi câu chuyện đó chứ, trong giọng điệu của Phùng Tử Căng tràn đầy vẻ mỉa mai, rõ ràng là không mảy may muốn giữ thể diện cho Vân Khuynh.

Sắc mặt Vân Khuynh trắng bệch, cắn môi dưới nói:

“Phùng trắc phi chê cười rồi, Vân Khuynh xuất thân thấp hèn, chẳng qua được vương gia thương xót thôi, ngàn vạn lần không bì được với sự yêu thích của vương gia giành cho vương phi và các vị đây.”

“Xem ra Vân Khuynh cô nương vẫn chưa hiểu được quy tắc của vương phủ rồi,”

Phùng Tử Căng cười lạnh, “Trước mặt chủ tử trong phủ, thông phòng phải tự xưng là nô tì, ngay cả việc tay đặt ở đâu, chân đứng thế nào cũng có quy tắc cả đấy, nếu như muội không hiểu, thì đại khái có thể bảo ma ma trong phủ dạy cho.”

“Nô tì nhớ rồi.” Vân Khuynh chần chừ khuỵu gối xuống, đầu cúi xuống càng thấp hơn.

Nhưng Khúc Khinh Cư ngồi ở phía trên lại nhìn thấy khóe môi nhợt nhạt của nàng ta, cùng bàn tay siết chặt giấu trong ống tay áo. Cảnh này giống với cảnh thầy giáo và học sinh trên bục giảng hồi còn ở kiếp trước, học sinh cho rằng hành động nhỏ bé này của mình được làm rất kín đáo, nhưng lại không biết rằng thầy giáo đã nhìn thấy rõ ràng tất cả.

Phùng trắc phi thấy dáng vẻ đó của Vân Khuynh, cười nhạo một tiếng nhàm chán, cũng không mở miệng nói tiếp nữa.

Đám người Giang Vịnh Nhứ ở trước mặt Khúc Khinh Cư, vốn dĩ không nhiều lời, giờ lại càng không thể tiếp lời cho câu chuyện này, đành cúi đầu uống trà.

“Đã vậy rồi, thì bắt đầu bái lạy đi.” Khúc Khinh Cư hơi ngồi thẳng người dậy đôi chút, cười nhìn Vân Khuynh đang đứng phía dưới.

Thông phòng có thể hành đại lễ ba quỳ chín lạy, đó chính là sự nhân từ của vợ cả và vinh dự của thông phòng, nhưng loại chuyện này đặt lên người Vân Khuynh, thì lại là sỉ nhục chứ không phải là vinh dự.

Hành lễ này thê thiếp cũng có thể kính trà, một thông phòng như nàng ta lại phải ba quỳ chín lạy thì thể diện để vào đâu? Nhưng cho dù là thế, nàng ta cũng chỉ có thể chịu đựng nhục nhã quỳ xuống, từ từ bái lạy, một khấu đầu, một khấu đầu nữa rồi lại thêm một cái nữa, sau khi đứng lên làm lại ba lần, mới run rẩy mở miệng nói:

“Nô tì tham kiến vương phi.”

“Ừ,” Khúc Khinh Cư gật gật đầu, lấy từ trên chiếc khay bạc của Kim Trản một chiếc trâm bằng vàng ròng đầu tròn đưa cho nàng ta,

“Sau này hãy cẩn thận hầu hạ cho vương gia.”

Vân Khuynh quỳ xuống nâng hai tay lên nhận chiếc trâm vàng, lại dập đầu một cái nữa với Khúc Khinh Cư, rồi mới đứng lên đi tới trước mặt Phùng Tử Căng quỳ xuống, hành lễ một quỳ ba khấu đầu:

“Nô tì tham kiến Phùng trắc phi.”

“Ta không phú quý bằng vương phi, từ lâu đã nghe nói muội chê vàng tầm thường, bạc chướng mắt, muội lại đa tài đa nghệ, nên quyển “Phồn hoa ký” này uội lật xem chơi.”

Phùng Tử Căng đưa cuốn sách cho Vân Khuynh, đoạn cười nói, “Thiết nghĩ muội sẽ thích cuốn sách này.”

“Phồn hoa ký” là một câu chuyện hát nói, viết về một vị công tử giàu có bị một nàng kỹ nữ âm mưu tính kế, suýt chút nữa thì mất đi vị tiểu thư ngàn vàng mình rất mực thương yêu, cuối cùng công tử giàu có và vị tiểu thư ngàn vàng kia thành hôn, còn nàng kỹ nữ vì làm nhiều việc ác, bị tống vào đại lao chịu đại hình.

Khúc Khinh Cư nhìn cuốn sách bị Vân Khuynh cầm đến quăn cả lại, cúi đầu lặng lẽ uống một ngụm trà, mãi cho đến khi Vân Khuynh khuỵu gối hành lễ với hai nàng thị thiếp xong, nàng mới chậm rãi mở miệng nói:

“Hiện giờ trong phủ có ba thông phòng, Bán Hạ từng là người ở bên cạnh ta, Bạch Chỉ và Vân Khuynh đều là được đưa từ ngoài phủ vào, chỗ của ta quy tắc không nhiều, không cần các muội phải tới chính viện hầu hạ, sau này nếu như vương gia không gọi các muội hầu hạ, thì cứ ngoan ngoãn ở trong tiểu viện nghỉ ngơi, không cần phải lo lắng đến những chuyện khác.”

Nghe thấy những lời này, trong lòng bốn người đang ngồi ở đây đều mừng thầm, trên dưới trong phủ có ai mà không biết, bình thường vương gia đặc biệt không thích nha hoàn hầu hạ, mà những người hầu bên cạnh thì tuổi tác đều đã lớn cả, chỉ còn hai người là vẫn còn chỉ ra được trong phủ. Nay ba thông phòng không thể ngày ngày xuất hiện trước mặt vương gia, thì còn có thể giở được thủ đoạn gì nữa đây.

“Vương phi thiện lương, như vậy là thương xót cho các muội ấy rồi, nếu như là những quý phủ khác, mấy việc như bưng bô vén rèm cũng đâu thiếu để mà làm?”

Giang Vịnh Nhứ cười nói tiếp, “Vân Khuynh cô nương còn không cảm ơn vương phi đi?”.

Vân Khuynh lại quỳ xuống lần nữa: “Nô tì cảm tạ vương phi.”

Khúc Khinh Cư nhìn nàng ta, xua xua tay, “Đứng dậy đi, quỳ tới quỳ lui ta nhìn mà mệt đến phát sợ rồi, nếu như các muội không còn việc gì nữa, thì lui xuống cả đi.”

Nàng lười xem mấy vở kịch hay này lắm.

Dùng cơm trưa xong, Khúc Khinh Cư thấy mặt trời lấp ló chui vào trong những tầng mây, bèn dẫn người tới hoa viên, bắt đầu đi bộ cho dễ tiêu hóa tiện thể phơi nắng.

Hoa viên trong vương phủ trước này chưa bao giờ có cảnh cây cối khô héo, cho dù là đến tháng chạp, nhưng sắc xanh trong vườn vẫn tràn trề như xưa, thậm chí còn có không ít bông hoa đang nở rộ, nhìn những bông hoa nở trái mùa, thiết nghĩ là đám người dưới đã nghĩ đủ mọi cách để ép cho hoa nở.

“Cút đi, các ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu mà đòi khám người ta!”.

“Bán Hạ cô nương, theo ta thấy, cô nương nên giao món đồ đó ra đây, nếu không để người ta biết chỗ chúng ta có kẻ trộm thì không hay đâu.”

Đi qua một giàn hoa tươi tốt, là một nơi vô cùng âm u hẻo lánh, Khúc Khinh Cư nhìn thấy một cô gái trẻ mặc một chiếc áo hai lớp thêu hoa đang bị mấy vị ma ma vây quanh, tóc tai rối bù, dường như vừa tranh chấp động tay động chân.

“Có ngươi mới là trộm, ta là người của vương gia, các ngươi dựa vào đâu đòi khám người ta? Huống hồ, đồ vật không thấy đâu, tại sao không nghi ngờ người khác, lại cứ nhất định phải là ta?”.

“Hô, Bán Hạ cô nương thật sự tưởng mình thành chủ tử rồi ư?”

Một vị ma ma hơi béo cười khẩy nói: “Chỉ là một thông phòng, là một nô tài, mà tưởng mình thật sự là người ngồi trên rồi chắc? Cũng không nhìn vào gương mà xem lại mình đi. Thứ bị mất để ở trong phòng, chỉ có mình cô nương đi qua, ngoài cô nương lấy ra, thì còn có thể là ai nữa?”.

“Phì!”

Bán Hạ nhổ toẹt một phát, “Cả đám các ngươi chẳng qua là thấy hiện giờ vương phi được sủng ái, nên mới chạy tới làm khó dễ ta, muốn lấy lòng trước mặt vương phi. Các ngươi cũng không nhìn thử xem vương phi có coi trọng các ngươi không, đám cẩu nô tài, lại cứ tưởng mình là bổ khoái của nha môn, giả vờ đứng đắn cái gì chứ! Đợi sau này vương phi thất sủng, không chừng lại muốn chạy đi lấy lòng kẻ khác!”.

Mộc Cận đi bên cạnh Khúc Khinh cư nghe thấy những lời chối tai này, lạnh lùng nói:

“Hôm nay ở đây diễn vở kịch gì vậy, vườn hoa đang yên đang lành, cãi nhau như thế còn ra thể thống gì nữa hả?”.

Mấy người quay đầu lại nhìn, sợ đến tái mặt, nhất thời đều quỳ sụp xuống, chỉ có mình cô gái tên Bán Hạ đó là vẫn đứng nguyên.

Khúc Khinh Cư mặt không chút cảm xúc đánh giá Bán Hạ, nhướng mày nói: “Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”.

Con đường tự mình đã chọn, cho dù có quỳ cũng phải đi cho hết. Vân Khuynh đã thế, Bán Hạ cũng vậy. Lúc đầu Bán Hạ làm ra những chuyện phản chủ này, thì đã nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay rồi. Nàng là vương phi được sủng ái, cho dù không tính toán với nàng ta, thì cũng sẽ có người vì muốn lấy lòng vương phi nàng, mà đi gây khó dễ với một thông phòng vốn chẳng được coi là chủ tử như Bán Hạ.

Có những lựa chọn không thể quay đầu lại, Khúc Khinh Cư nhìn Bán Hạ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết hiện giờ nàng ta có thấy hối hận không?

Nhấn Mở Bình Luận