Thế Nào Là Hiền Thê
“Nhị đệ, tam đệ, cùng đi đi.” Hạ Kỳ cười đi tới trước mặt hai người, “Nghe nói gần đây trong kinh thành mới mở một tửu lâu, chi bằng huynh đệ chúng ta cùng tới đó ngồi một lát.”
Hạ Uyên cười lạnh, “Đại ca khách khí quá, đệ đệ còn có chuyện, đi trước đây.” Nói xong, vẻ mặt lạnh lùng phất tay áo đi thẳng, hoàn toàn không giữ chút thể diện nào cho Hạ Kỳ.
Cảnh này cũng không phải chỉ xảy ra có một lần, Hạ Kỳ sắc mặt không chút thay đổi nhìn theo bóng lưng của hắn, không chút để tâm quay sang nhìn Hạ Uyên, “Đệ ấy không đi, thì đệ đi với đại ca vậy.”
Hạ Hành cười đồng ý, sóng vai đi cùng Hạ Kỳ với thái độ rất tự nhiên, giữa hai người toàn toàn không có chút lửa nhen nhóm tranh chấp nào. Trong lòng hắn hiểu rằng, con người Hạ Kỳ này điệu bộ tuy ngay thẳng, nhưng lại chúa đại trí giả khờ. Cái danh tiếng ngang ngược hách dịch của Hạ Uyên, có một nửa công lao phải tính lên đầu hắn.
Nhưng đáng tiếc xuất thân của mẫu thân lão Đại lại quá thấp, đây là trở ngại lớn nhất trên con đường tranh đoạt vương vị của hắn. Nhưng nghe nói gần đây Hoàng thượng sẽ ban thưởng lớn cho hậu cung, không biết địa vị của mẹ đẻ có được nâng lên không. Theo lý mà nói có một hoàng tử như lão Đại, thì việc địa vị được nâng lên chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng tiếc là mẫu phi của lão Tam vẫn luôn ở giữa gây khó dễ, khiến mẹ đẻ của đại hoàng tử vẫn chỉ mang cái danh tài nhân.
Hai người cùng đi tới tửu lâu, sau khi ăn một bữa cơm liền ai về nhà nấy, mùi vị của rượu và thức ăn Hạ Hành không thẩm ra được, nhưng ý tứ của lão Đại muốn liên hợp với hắn đối phó với lão Tam thì lại bóng gió lộ ra.
Quay về vương phủ, Hạ Hành phát hiện ra đám hạ nhân trong phủ dường như người nào người nấy đều vui vẻ ra mặt, không nhịn được bèn hỏi Minh Hòa đang bước tới nghênh đón mình hồi phủ: “Lẽ nào trong phủ có chuyện gì vui sao?”.
“Bẩm vương gia, vương phi thưởng cho bọn tiểu nhân, nên có vui sướng cũng là chuyện thường tình thôi ạ, vương phi thưởng cho đám nô tài như bọn tiểu nhân hai lượng bạc,” Minh Hòa quỳ xuống nói, “Bọn nô tài vui quá nên quên mất xung quanh, xin vương gia tha tội.”
“Đứng lên đi, vương phi thưởng cho các ngươi, vui vẻ là chuyện đương nhiên,” Hạ Hành khoát khoát tay, “Hiện giờ vương phi đang làm gì?”.
“Vừa nãy nô tài tới chính viện dập đầu tạ ơn, có lẽ giờ vương phi vẫn đang ở chính viện đấy ạ, còn những việc khác nô tài không biết,” Minh Hòa cúi người lui sang một bên, tỏ ý mình không có ý thám thính tin tức ở chính viện.
“Ừ,” Hạ Hành gật gật đầu, nhấc chân lên, “Đi tới chính viện xem thử.”
Vào đến chính viện, Hạ Hành miễn cho đám hạ nhân đi thông báo, trực tiếp đi thẳng vào phòng chính, vừa bước qua cửa, đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng.
“Vương phi, chiếc túi này không phải rất đẹp ư, sao ngươi lại cứ cất đi?”.
“Bỏ đi, ta biết a đầu người đang an ủi ta, món đồ này sao dám tặng cho ai được chứ.”
“Nhưng……”
“Cái gì không dám tặng cho ai?” Hạ Hành đi vào, thì thấy Khúc Khinh Cư giấu món đồ đó ra phía sau người, bèn mỉm cười đi tới sau lưng nàng, lấy món đồ đó ra xem, thì ra là một chiếc túi thêu màu lam đậm, một mặt thêu hoa văn tường vân đơn giản, mặt kia thêu một chữ phúc rất to, tay nghề thêu quả thực không thể so với những món đồ ngày thường hắn dùng.
“Đây là tặng cho ta nhỉ?” Hạ Hành lại nhìn ngắm chiếc túi, cũng không trả lại cho Khúc Khinh Cư, thấy dáng vẻ xấu hổ của đối phương bèn nói, “Ta thấy rất đẹp.”
Khúc Khinh Cư ho khụ một tiếng: “Gì chứ, chỉ thêu chơi thôi, không nói sẽ cho chàng.”
“Vậy giờ ta lấy nó,” Hạ Hành rút chiếc túi trên người xuống, tự tay thay chiếc túi kia lên, cười nói: “Màu sắc rất đẹp.”
Khúc Khinh Cư liếc nhìn chiếc túi, rồi lập tức đi chuyển ánh mắt: “Vương gia đã thích, thì cứ lấy mà dùng đi vậy.” Nói xong, lại chuyển chủ đề, “Tối nay vương gia dùng bữa ở bên này chứ?”.
Hạ Hành gật gật đầu, “Bữa lẩu lần trước rất ngon, chi bằng tối nay lại ăn tiếp đi.”
Khúc Khinh Cư vừa khéo đang muốn ăn lẩu đương nhiên vui vẻ đồng ý, lập tức cảm thấy mình bị giày vò một trận như vậy cũng đâu có lỗ, chí ít hiện giờ cũng có thể được ăn uống thỏa thích, còn có thể thỉnh thoảng kiêu ngạo một phen. Lại liếc mắt nhìn chiếc túi thêu màu lam đậm, khóe môi nàng nhếch nhếch lên.
Những ngày cuối năm ngày một tới gần, khiến mọi người trong triều cũng bận rộn theo, nhưng chuyện khoa cử đã quyết định xong xuôi. Chủ khảo là Hồng nguyên các Đại học sĩ Lục Cảnh Hồng, người này chính là một trong hai người mà Hạ Hành đã tiến cử, phó khảo là người của phe Hạ Uyên.
(Đại học sĩ là một chức quan cao cấp thời quân chủ. Khởi nguồn là do Minh Thái Tổ phế bỏ chế độ tể tướng (năm 1380) và sau đó 2 năm lập ra Điện các Đại học sĩ (gồm Hoa cái điện Đại học sĩ, Vũ anh điện Đại học sĩ, Văn uyên các Đại học sĩ, Đông các Đại học sĩ, sau lập thêm Văn hoa điện Đại học sĩ), ban đầu chỉ là cố vấn không thực quyền bên cạnh hoàng đế, phụ giúp thái tử, hàm quan là chánh ngũ phẩm. Đến thời Minh Thành Tổ thì các chức danh này là một bộ phận của nội các và theo dòng phát triển của chức danh này thì dần dà nó trở thành có thực quyền ngang ngửa như tể tướng.)
Sau khi thánh chỉ ban ra, Hạ Hành không mảy may có chút ngạc nhiên nào, tuy phụ hoàng nghi kỵ mấy người con trai, nhưng cuối cùng vẫn thiên vị Hạ Uyên, nếu không hà tất phải giữ lại vị trí phó khảo đó?
Đáng tiếc phụ hoàng của hắn lại không biết rằng, cưng chiều quá lại hóa hại, khẩu vị của Hạ Uyên bị ông ta nuôi càng lúc lớn, rồi thể nào cũng có ngày gây ra chuyện.
Ngày hai mươi sáu tháng Chạp, trong cung lại một lần nữa ban ý chỉ, không ít vị phi tần được thăng cấp, mẹ đẻ của Ninh vương Diêu thị được thăng làm quý tần, phong hiệu là Ôn. Mẹ của Hạ Uyên và Hạ Hành người nào người nấy cũng được tăng một cấp, từ phi tấn phong thành quý phi.
Trong lúc mọi người trong kinh thành còn chưa kịp chuẩn bị xong xuôi lễ vật để chúc mừng, thì lại có một chỉ ý ban hôn nữa được tung ra, cháu gái cả dòng chính của La Thượng thư được ban hôn với Thành vương Hạ Minh, đợi đến đầu xuân sang năm sẽ thành hồn.
Lần lượt từng đạo thánh chỉ ban ra, khiến cho đầu óc mọi người xây xẩm choáng váng, chỉ là quà mừng phải đem tặng đi khá nhiều đây. Sau đó người nào người nấy đều ngóng cổ trông ngóng, đợi sang năm sau kinh thành sẽ náo nhiệt đến mức độ nào.
Khúc Khinh Cư sắp xếp quà mừng đến La gia và phủ Thành vương, còn cả lễ nghĩa với các vị phi tần vừa được tấn phong trong cung, bưng một chén trà nóng để Thục Quỳ bóp vai cho nàng, trong đầu lại đang nghĩ tới chuyện của La gia và Thành vương.
La gia là nhà mẹ đẻ của mợ, tuy không được coi là hiển hách, nhưng cũng có chút thanh thế trong kinh thành, cô nương của La gia gả đến hoàng gia cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là gả cho Thành vương kia, thì thật sự không biết có tốt hay không nữa.
Nếu nói hiện giờ ba vị vương gia còn có hy vọng tranh đoạt ngôi báu, thì vị Hạ Minh này chính là anh chàng đứng ngoài rìa hiền lành xem náo nhiệt, trừ phi cả ba người kia chết sạch, còn không chuyện hoàng vị không phải chuyện của hắn. Khả năng của hắn cũng giống như cái tên rất bình thường, cũng không biết Khánh Đức đế có bao nhiêu không thích đứa con trai này, ba người con hiện giờ một toát lên kỳ lân điềm lành, một phong phạm đẹp tựa ngọc, một lại sâu sắc uyên bác, người này xuất sắc hơn người kia.
Nhưng đến vị Thành vương đâyy, thì đúng là đang hay phựt một cái đứt dây cung, trình độ đặt tụt dốc vuông góc 90°, một cái tên gợi cho người ta cảm giác rất tầm thường. Tuy mang ý nghĩa là ánh sáng, nhưng nhìn lại chẳng có tí cao sang hào sảng nào. Lẽ nào không nhìn thấy bạn tiểu Minh trong cuốn sách số học tiền kiếp có biết bao nhiêu vất vả, không ngừng xả nước múc nước, không ngừng đi từ điểm A đến điểm B, không ngừng ngồi xe đi phát táo, không ngừng đi đến nhà bà nhà chú đó ư.
(Bạn tiểu Minh là một nhân vật minh họa trong các cuốn sách giáo ngôn ngữ, toán học của bậc tiểu học Trung Quốc trong những năm hậu 70, hậu 80, hậu 90, đến hậu 2000, kéo dài tới 30 – 40 năm, tiểu Minh, tiểu Hồng, và tiểu Cương được gọi là tam giác vàng bất khả chiến bại. Câu trên có ý rằng dù là tên là Minh (nghĩa là sáng, rạng rỡ) nhưng Hạ Minh lại không có nhiều tài năng, giống như cậu nhóc tiểu Minh trong sách toán suốt ngày phải hỏi làm thế nào để tính được đoạn đường dài bao nhiêu, đáp án của bài toán này thế nào,…)
Nghĩ tới đây, Khúc Khinh Cư lắc lắc đầu, nói với Mộc Cận: “Lễ dâng lên phủ Thành vương dày thêm nửa phân nữa đi.” Cái tên này, cũng đáng để người ta đồng tình một lần.
Mộc Cận sau khi vâng lệnh bèn hỏi: “Vương phi, vừa nãy người trong điện Trung tỉnh đưa tiền và đồ dùng hàng năm tới, nô tì đã đếm kỹ rồi không có sai sót gì cả, có cần nhập vào kho luôn không?”.
Những thứ của điện Trung Tỉnh đưa tới tuy rằng không hiếm lạ, nhưng ít nhiều gì cũng là đồ của hoàng gia, đây là vấn đề thể diện. Khúc Khinh Cư gật gật đầu, nhớ tới mấy ngày trước phải vào cung dập đầu thỉnh an, liền cảm thấy đầu gối đau nhói. Không nói tới những mối quan hệ và tâm tư của đám phụ nữ trong cung phức tạp đến thế nào, chỉ nói đến hai người chị em dâu rắc rối kia, cũng khiến người ta thấy phiền lòng rồi.
Cuối năm, La gia xem như cũng thuộc phái nhộn nhịp náo nhiệt. Người tới phủ tặng quà nối đuôi nhau không dứt, cho dù Thành vương mà con gái của La gia lấy không được Hoàng thượng coi trọng, nhưng người ta chung quy lại vẫn là vương gia, mọi người trong kinh thành đều phải nể nang đôi phần.
La lão thái thái lật xem từng xấp từng xấp danh sách quà mừng, nói với người con dâu ngồi ở ghế dưới: “Ôi, con bé Ngọc gả đến vị trí này, thật sự là……”
Cô con dâu của La gia hốc mắt đỏ hoe nói: “Hoàng ân của hoàng thượng bao la, đây đúng là niềm may mắn của La gia chúng ta,” nói tới đây, lại có chút nghẹn ngào, nếu như có thể chọn lựa, bà thà để con gái gả đến một gia đình quan viên bình thường, chứ không muốn bước chân qua cửa hoàng gia chịu tội chịu vạ chút nào, nhưng bà nghe nói tính tình của Thành vương đôn hậu, đợi đến khi Ngọc nhi gả tới đó rồi, thiết nghĩ cũng sẽ không quá thiệt thòi.
“Ngày ấy cũng một thân một mình tới đó,” La lão thái thái đặt tờ danh sách quà mừng xuống, “Đoan vương phủ không dễ dàng như Thành vương phủ, vậy mà con bé của Khúc gia chẳng phải vẫn sống yên ổn đó sao, Đoan vương đối xử với nó rất tốt. Ngày trước La gia chúng ta đối đãi với Đoan vương phi cũng không tệ, đợi Ngọc nhi gả qua đó rồi, thì coi như là chăm sóc lẫn nhau.”
“Nhưng Đoan vương và Thành vương……” những lời lo lắng của con dâu nhà họ La chưa kịp nói xong, thì đã bị La lão thái thái cắt ngang.
“Phụ nữ qua lại với nhau là chuyện của phụ nữ,” La lão thái thái ý vị thâm sâu nói, “Những chuyện khác là của đàn ông, La gia chúng ta chỉ tận trung với Hoàng thượng thôi.”
Con dâu nhà họ La hiểu ra gật đầu, đang định mở miệng, thì nghe thấy người dưới tới báo, nói rằng phủ Đoan vương đưa quà mừng tới.
Đợi số quà mừng được đưa vào xong xuôi, La lão thái thái cầm tờ danh sách quà lên gật đầu nói: “Đúng là Đoan vương phi đối xử với La gia chúng ta không tệ, quà mừng năm của năm nay cho chúng ta nhiều hơn hẳn này.” Nói xong, đưa tờ danh sách cho cô con dâu.
Cô con dâu nhà họ La nhận tờ đơn, thầm nghĩ đúng là có chút may mắn, may mắn lúc đầu La gia có ơn với Đoan vương phi, Đoan vương phi cũng là người biết lấy ân báo ân, sau này vào hoàng gia rồi, con bé Ngọc nhi cũng coi như có người chăm sóc, nếu như Đoan vương phi ngồi lên ngôi vị……
Bà vội vàng lắc đầu, đè cái suy nghĩ đó xuống.
Trong phủ Thụy vương, Hạ Uyên đập vỡ mấy món đồ sứ liền, trên khuôn mặt đẹp trai anh tuấn cũng toát lên vẻ âm trầm: “Phụ hoàng sao lại hồ đồ quá vậy, tứ hôn người của La gia cho lão Tứ, thế chẳng phải đẩy La gia và lão Tứ về phe lão Nhị sao?!”.
Thái giám hầu hạ nghe thấy những lời này, bị dọa cho sợ phát run, vội vàng quỳ sụp xuống đất, mảnh sứ vỡ cắm vào đầu gối, cũng không dám nhíu mày.
“Vương gia,vương phi nói muốn gặp người.” Một a đầu đứng ở trước run lẩy bẩy nói, không dám ngẩng đầu lên nhìn Hạ Uyên.
“Không gặp!” Lại đập thêm một món đồ sứ nữa, Hạ Uyên ngồi xuống chiếc ghế bạch đàn có điêu khắc hoa văn, vẻ mặt sầm sì hồi lâu mới nói: “Người đâu! Chuẩn bị xe vào cung!” Chết tiệt, sớm biết sẽ thành ra như vậy, thì hồi đầu không nên xúi giục mẫu phi khuyên phụ hoàng ban người của Khúc gia cho lão Nhị, để giờ lại thành có lợi cho hắn!
Hạ Hành thân là kẻ được lợi trong mắt Hạ Uyên, nhưng thực ra hắn không hề vui sướng như Hạ Uyên tưởng tượng, vì hắn hiểu cách hành sự của La gia, còn về phần lão Tứ sẽ chọn lựa ra sao, thì phải xem sau này đã.
Bưng chén trà Long Tỉnh lên, hơi nhắm mắt ngửa người dựa vào lưng ghế, nghĩ đến Hạ Uyên và phản ứng có thể xảy ra của Hạ Kỳ, Hạ Hành nhướng nhướng lông mày, bất kể có nói thế nào, thì chuyện này cũng rất có lợi cho hắn.
Nhưng, nếu lúc đó chuyện Hạ Uyên vay tiền truyền đến chỗ lão Đại, chỉ cần hai người bọn họ móc nối với nhau, thì không cần quan tâm đến hôn sự của lão Tứ nữa. Vì suy cho cùng, trong mắt bọn họ, Lão Tứ cũng không phải là một nước cờ quan trọng.
“Vương gia, vương phi bảo người đưa canh gà tới.” Giọng nói của Minh Hòa vang lên bên ngoài cửa.
Nhìn thấy bát canh gà trước mặt, đột nhiên Hạ Hành nhớ đến Khúc Khinh Cư, trong thánh chỉ của phụ hoàng có nói nàng phúc trạch dày rộng, đúng là nói không sai chút nào, vị vương phi này thật sự có thể coi là phúc tinh của hắn.