Thế Nào Là Hiền Thê
Editor: Gà
Khúc Khinh Cư cảm giác mình hơi không hiểu tình huống trước mắt, mặc dù thời đại này không khắc nghiệt với nữ tử như tiền triều, nhưng Khúc Ước Tố là nữ tử vừa cập kê, cứ như vậy theo Vương gia đã có vợ cả đi trên đường, có phải chẳng thỏa đáng không?
Liếc nhìn đối phương đang đeo lụa mỏng, loáng thoáng không thấy rõ dung mạo, chỉ càng khiến người ta suy nghĩ xa xôi hơn thôi. Nàng lười phải quản phủ Xương Đức công này, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
"Chính là muội." Giọng nói Khúc Ước Tố vẫn ngọt ngào, thậm chí còn nhu hòa hơn bình thường, nàng ta khẽ cúi người với Khúc Khinh Cư: "Không nghĩ sẽ gặp tỷ tỷ ở đây."
Vốn còn gọi nàng là Đoan Vương phi, nhưng nàng vừa kêu Tam muội, đối phương đã sửa lại xưng hô, trong lời nói không hề lộ vẻ giữa Khúc Khinh Cư và phủ Xương Đức công có bất mãn bẩn thỉu gì đó, dường như Khúc Khinh Cư chỉ là tỷ tỷ của nàng ta mà thôi.
"Ngày như vậy, nên ra ngoài đi một lát." Khúc Khinh Cư không có ý định nói nhiều trước mặt vị Vương gia và nữ nhân không quen thân này, thản nhiên mở lời, sau đó không nói thêm gì nữa.
Khúc Ước Tố thấy nàng không muốn nhiều lời, tùy ý trả lời một câu, cũng không lên tiếng nữa, hiển nhiên là một nữ tử vô cùng biết tiến lùi, quả thật hành động này khiến Khúc Khinh Cư cảm thấy, Lương thị có thể nuôi ra được nữ nhi thế này, thật sự là một kỳ tích.
Giữa bốn người lập tức yên tĩnh lại, cũng không ai nói gì, đột nhiên, phía chân trời nổ lên một đóa hoa lửa sáng chói. Khúc Khinh Cư ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hoa lửa tản ra chói mắt, bên tai còn có thể nghe được không ít tiếng hoan hô.
Khúc Ước Tố cũng ngẩng đầu, lại chỉ thấy hoa lửa ảm đạm biến mất, nàng ta vô tâm xem, cúi đầu nhìn về phía Thụy vương bên cạnh, dung mạo tuấn mỹ của đối phương khiến gương mặt nàng ta hơi ửng đỏ.
"Đệ đệ có chiếc thuyền hoa ở bờ sông, chi bằng Nhị ca và Nhị tẩu cùng đến thuyền hoa thưởng hà đăng." Hạ Uyên bình tĩnh nói: "Nghe nói tối nay sẽ đốt pháo hoa hơn nửa canh giờ, ở trên thuyền hoa ngắm thì sẽ không quá mức ồn ào, Nhị ca không nên ghét bỏ thuyền hoa đơn sơ của đệ đệ." Nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười ngạo khí.
Nghe đối phương nói đến thuyền hoa, Hạ Hành biết chiếc này thuyền hoa do phụ hoàng đặc mệnh người của Công Bộ làm cho lão Tam, mặc dù hắn chưa từng lên, nhưng đã nghe người khác nói qua, chiếc này khắc trạm cực kỳ tinh mỹ. Nếu đối phương có tính khoe khoang, hắn cũng không tiện từ chối thẳng.
"Vậy tốt quá, Nhị ca chưa có cơ hội chiêm ngưỡng thuyền hoa của đệ, khó được tối nay vô tình gặp gỡ, đành quấy rầy một phen." Dứt lời, xoay người dắt tay Khúc Khinh Cư, khẽ cười nói: "Ngắm trên sông, cũng rất đặc sắc."
Ngón trỏ Khúc Khinh Cư gãi lòng bàn tay hắn, khẽ gật đầu.
Hạ Uyên nhìn hai người ân ái, có chút chán ngán vắt chéo tay sau lưng, dời tầm mắt.
Khúc Ước Tố bên cạnh lại cảm khái, tính tình đại tỷ chất phác, lại có được tình nghĩa của Đoan Vương, thậm chí ngay cả tính tình cũng cường thế hơn ngày thường không ít, có thể thấy được Đoan Vương có ảnh hưởng lớn đến tỷ ấy bao nhiêu. Trong lòng nổi lên một sự hâm mộ, có chút chua lại có chút khổ.
Phủ Xương Đức công đã ngày càng lụn bại, cho nên mới muốn gả nàng ta vào phủ Thụy vương, mặc dù hiện tại không thể làm chính phi, nhưng sau khi Thụy vương lên ngôi, ít nhất nàng ta có thể làm hoàng phi, nếu sinh hạ nhi tử, có lẽ phúc khí lớn hơn còn ở phía sau.
Rõ ràng mình đã sớm chấp nhận đi con đường này, nhưng khi nhìn thấy đại tỷ có thể sánh vai với Đoan Vương, trong lòng nàng ta vẫn khó chịu.
Trong thiên hạ, nữ tử nào không muốn được danh chính ngôn thuận, đâu muốn hạ mình làm thiếp cho người, mà mình lại không thể gọi người nam nhân kia là phu quân.
Thị vệ hai bên nhanh chóng đẩy đám người xung quanh ra, để lại đủ không gian cho chủ tử, Khúc Khinh Cư và Hạ Hành đi phía trước, thật sự rất giống đại nhân vật xuất hành, những người không liên quan có cảm giác muốn né tránh.
Hai bên đường có người buôn bán đồ ăn vặt, Nguyên tiêu, ma hoàn gì đó, ma đường các loại, hấp dẫn không ít người mua, thậm chí nàng thấy một đứa trẻ mập mạp bưng một chén mè rang, ăn say sưa ngon lành.
Vui vẻ náo nhiệt như vậy, khiến nàng lộ ra nụ cười, chỉ vào một quán nhỏ bán từ cao, nói với Hạ Hành: "Vương gia, phía trên từ cao này có dính đậu phộng vừng, trông rất ngon."
Hạ Hành liếc nhìn gian hàng không được nổi bật này, người bán là một đôi phu thê bình thường, tuổi hai người đã hơn lục tuần, nhưng vẫn rất có tinh thần.
"Đồ bên ngoài không quá sạch sẽ, nàng không thể ăn nhiều." Nói xong, ý bảo Tiền Thường Tín đi mua.
Tiền Thường Tín vội đi đến sạp nhỏ, đưa tiền cho chủ quán rồi lấy một chén, hắn cẩn thận bưng từ cao đi đến trước mặt Hạ Hành: "Vương gia, nô tài bảo bọn họ bỏ thêm chút đậu phộng."
Hạ Hành gật đầu, nhận lấy chén nếm trước một miếng, tuy mùi vị bình thường, nhưng quả thật khá thú vị, hắn cầm chén đưa cho Khúc Khinh Cư: "Ừ, buổi tối tiêu chảy thì đừng trách ta."
"Thiếp đâu yếu ớt vậy đâu." Khúc Khinh Cư không đón lấy cái chén, ngược lại đưa tay trái ra múc một muỗng từ cao, tay phải khẽ nhấc mạng che, nghiễm nhiên xem Hạ Hành là người hầu của nàng.
Tiền Thường Tín thấy hai vị chủ tử đi càng ngày càng chậm, yên lặng cúi đầu, hắn không dám nhìn dáng vẻ thích thú của Vương gia đâu.
Ăn vài khối từ cao, Khúc Khinh Cư để muỗng xuống, móc khăn tay ra lau khóe môi nói: "Mùi vị không tệ lắm, thiếp mới vừa nhìn thấy có người bán đậu hủ, đáng tiếc đi trên đường ăn rất bất nhã."
"Bảo đầu bếp trong phủ làm cho nàng nhé." Hạ Hành cầm chén ném cho Tiền Thường Tín, lau tay nói: "Tuy những thứ lặt vặt này có ngon, nhưng vẫn nên làm tinh tế hơn một chút."
Khúc Khinh Cư ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ Vương gia ngài nói đúng, thiếp rất nghe lời chàng.
Hạ Uyên hoàn toàn im lặng đi sau lưng hai người, vừa nãy nhìn thấy Hạ Hành bưng chén cho Khúc thị thì hắn ta hơi bất ngờ, những hoàng tử như bọn họ đều là Long tôn, sao có thể hầu hạ người khác. Khúc thị này thật có bản lĩnh, có thể để Nhị ca vui lòng hầu hạ như vậy.
Khó trách mẫu phi nói nàng là hồ yêu, có thể khiến lão Nhị mê đắm, có thể thấy được thủ đoạn bất phàm.
Người ta nói cưới vợ phải cưới hiền, lão Nhị cưới vợ cả như vậy, chỉ sợ không thể tỉnh tâm rồi. Nghĩ đến đây, hắn ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hai người, nữ nhân như vậy làm một mỹ thiếp thì tốt hơn.
Bọn họ đi không đến một khắc, thì đã đến thuyền hoa, bến tàu này chỉ đỗ một chiếc thuyền hoa của Hạ Uyên, thậm chí có thị vệ trông chừng, những thuyền hoa khác đều phải đậu ở xa, hiển nhiên không dám va chạm.
Hạ Uyên không hề liếc nhìn đám thị vệ hành lễ với hắn ta, dẫn phu thê Hạ Hành lên thuyền, hắn ta vừa mang người vào trong, vừa nói: "Thuyền có hai tầng, chúng ta lên phía trên thôi."
Khúc Khinh Cư phát hiện cả trên lan can cầu thang cũng điêu khắc một vài bức tranh sơn thủy, cầu thang dưới chân do Hồng Mộc thượng hạng chế thành, bước lên vững vàng giống như giẫm trên đất bằng.
Hạ Hành đi phía trước, cẩn thận dắt tay Khúc Khinh Cư, đợi khi lên lầu, mới buông tay nàng ra.
Cửa sổ trong thuyền hoa mở toang, gần cửa sổ bày một bộ bàn ghế, Hạ Uyên dẫn hai người ngồi xuống, mình cũng ngồi một bên, rồi nhìn Khúc Ước Tố vẫn đang đứng, nói: "Khúc Tam tiểu thư, mời ngồi." Hắn ta biết phủ Xương Đức hầu đánh chủ ý gì, hắn ta chẳng có nhiều hứng thú với vị Tam tiểu thư này, nhưng nếu hắn ta nạp muội muội của Đoan Vương phi làm thiếp, không biết sắc mặt lão Nhị sẽ thế nào?
Điểm tốt của nhị ca hắn ta không phải là rất thâm tình với vương phi sao, sẽ không vì chuyện này mà giận lây sang nàng đâu nhỉ.
Khúc Khinh Cư ngồi gần cửa sổ, nhìn ánh đèn Nguyên tiêu hồng ở hai bên bờ sông thì lấy tay nâng cằm lên ngắm cảnh, thỉnh thoảng còn có đèn hoa sen thổi qua, cây nến trên nhụy hoa mờ mờ tỏ tỏ, tạo ra một vẻ đẹp khác lạ trong màn đêm.
"Hàn dạ khách lai trà đương tửu, trực lô thang phí hỏa sơ hồn [1]." Hạ Uyên nâng chung trà lên: "Nhị ca Nhị tẩu, không bằng nếm thử trà trên thuyền này đi?"
[1] Hàn dạ khách lai trà đương tửu, trực lô thang phí hỏa sơ hồn: Đêm lạnh khách qua trà thay rượu, lửa vừa mới bén nước đang sôi. (Nguồn: http://vannghethainguyen.vn/2018/02/20/tra-ngam-vao-tho-tho-duom-trong-tra/)
Khúc Khinh Cư nghe thế, đã cảm thấy đôi phu thê Thụy vương này, đều có sở thích muốn người ta thưởng thức trà, sợ rằng người không có nghiên cứu về trà đạo như nàng thì nhất định sẽ không bình tĩnh mà ngồi nghe mấy loại vấn đề này rồi. Nhấc khăn che mặt lên, lộ ra cái cằm trắng nõn, Khúc Khinh Cư cười khẽ nhấp, sau đó để khăn che mặt xuống, tư thái ưu nhã đặt lại chén trà nhỏ xuống bàn.
"Thanh u đạm nhã, thần xỉ lưu hương [2]." Hạ Hành đặt chén trà xuống, cười nói: "Mỗi ngày Tam đệ đều rất thảnh thơi, Nhị ca ta không thể tìm được thứ tốt như vậy."
[2] Thanh u đạm nhã, thần xỉ lưu hương: ý là vị trà thanh mát thấm vào tận kẽ răng (lời editor: thứ cho kẻ bất tài này =.=)
"Gần đây không cần lên triều, nên dụng tâm một chút." Hạ Uyên cười như không cười nói: "Sự vụ của Nhị ca bận rộn, sao có lòng suy nghĩ đến những thứ phàm tục thế này."
Thấy đối phương nhắc đến triều đình, Hạ Hành nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn Hạ Uyên nói: "Tam đệ nói đùa rồi, phụ hoàng cũng chỉ nhất thời bực bội, đợi sau khi Tứ đệ tra rõ chân tướng, chỉ sợ Tam đệ cũng sẽ bận rộn nhiều việc triều đình thôi."
"Hi vọng Tứ đệ có thể sớm hồi kinh, rửa sạch oan khuất của đệ đệ ta." Hạ Uyên thở dài bất đắc dĩ, sau đó nói với Khúc Ước Tố đang im lặng ngồi bên cạnh: "Nghe nói tài đánh đàn của Tam tiểu thư vô cùng tốt, không biết tiểu vương có thể có vinh hạnh được nghe không?"
Sắc mặt của Khúc Ước Tố cứng đờ dưới lớp mạng che, khẽ dừng một lát, để chén trà xuống, giọng cười nói: "Một khúc vụng về, mong rằng chư vị không cười nhạo." Nói xong, đứng dậy đi đến trước cầm ngồi xuống, dây đàn chợt phát ra tiếng leng keng.
Nụ cười trên mặt Hạ Hành không thay đổi, trong lòng càng chướng mắt với người của phủ Xương Đức công, hôm nay Khinh Cư đã là Đoan Vương phi, Khúc Ước Tố là muội muội của nàng, vậy mà có thể cam chịu hiến khúc cho Thụy vương, một dòng chính nữ trong phủ công gia, vậy mà muốn đi làm thiếp, chẳng những khiến Khinh Cư mất mặt, còn vứt đi thể diện của phủ Xương Đức công.
Quả thật tài đánh đàn của Khúc Ước Tố rất tốt, Khúc Khinh Cư nghiêng tai lắng nghe, trong lòng càng hiểu rõ sự cuồng vọng của Hạ Uyên hơn, ngay trước mặt Nhị tẩu nàng mà hắn ta có thể bảo Khúc Ước Tố đánh đàn cho hắn ta, đã thể hiện rõ hắn ta không hề nể mặt Hạ Hành và người Nhị tẩu này.
Người cuồng vọng thường chết sớm, Khúc Khinh Cư cười lạnh, thủ đoạn thế này còn muốn làm Hoàng đế, nằm mơ đi. Còn có phủ Xương Đức công này nữa, thật không biết xấu hổ, may mà toàn bộ Kinh thành trên dưới đều biết Đoan Vương phi mình đây và phủ Xương Đức công không thân cận, nếu vậy thì bọn họ có ném đá, nàng cũng không đỡ nổi.
Khúc Ước Tố gảy khúc ‘Tiêu Tương Thủy Vân’, là một danh khúc, có người cho rằng đây là thủ khúc hoài cổ đau thương, nhưng cũng có người cảm thấy đây chỉ là một khúc miêu tả sông núi, mặc kệ thế nào, khúc này yêu cầu người đàn rất nghiêm khắc, nếu có nửa điểm không ổn, thì không thể bắn ra nội hàm trong đó.
Đối với cổ cầm Khúc Khinh Cư không phải người trong nghề, nhưng đã từng là người học vũ đạo, nàng vẫn có chút cảm giác với bài này, ít nhất nàng có thể nghe ra, Khúc Ước Tố gảy khúc này thì tâm tình nàng ta cũng không tốt như trong tưởng tượng vậy.
"Tài đánh đàn của Tam tiểu thư quả thật phi phàm." Hạ Uyên nghe một lát, thì tiếp tục uống trà, đột nhiên nói: "Chắc hẳn tài đánh đàn của Nhị tẩu cũng không tầm thường."
Lời này vừa thốt ra, Khúc Khinh Cư giận quá hóa cười, động tác nàng đặt chén trà xuống nặng hơn lúc nãy, nàng lạnh lùng nói: "Quả thật Tam thúc rất rảnh rỗi, nếu không sao cứ thích quan tâm những chuyện nhỏ thế này vậy."
Lời nói này vô cùng không khách khí, thậm chí không hề nể mặt Hạ Uyên, Hạ Hành ngồi cạnh nàng không hề lên tiếng, hiển nhiên không cảm thấy lời này của Khúc Khinh Cư có gì bất ổn.
Hạ Uyên lộ ra một chút ngạc nhiên, thật ra khi nói xong hắn ta cũng đã phát hiện không ổn, nhưng từ trước đến giờ hắn ta quen thói phách lối, không ngờ rằng vị Nhị tẩu này nói chuyện không khách khí như vậy.
Trong lòng áp chế xuống, nhìn mặt Hạ Hành, thấy vẻ mặt đối phương không tốt lắm, không thể làm gì khác hơn nâng chén trà lên: "Do đệ đệ quá phận, xin Nhị tẩu thứ lỗi."
Khúc Khinh Cư lười biếng bưng chén trà: "Tam thúc khách khí." Tuy nhiên, nàng lại không uống chung trà này.
Trên mặt Hạ Hành lộ ra ý cười, nâng chén trà, nói với Hạ Uyên: "Tam đệ, trà không phải rượu, nên đừng tửu bất túy nhân nhân tự túy [3]." Nữ nhân của Hạ Hành hắn, nên có tính cách thế này. Nếu chuyện như vậy cũng phải nhịn, thì kẻ làm phu như hắn sao có thể chịu đựng được chứ?
[3] tửu bất túy nhân nhân tự túy: rượu không say mà người tự say
Hạ Uyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, uống một hớp, lại cảm thấy vị trà quá chát, khó thể đè nén cơn tức trong lòng.