Thế Nào Là Hiền Thê
Editor: Gà
Chuyện cô nương Vi gia chạy đến vương phủ tự tiến cử, không biết thế nào đã truyền đến tai Kính quý phi, vốn nghĩ Vi Nhiễm Sương không biết gì, hiện tại gần như cảm thấy đây chính là một cô nương không hề có gia giáo, thanh danh Vi gia quả thật đã rớt đài rồi, may mà mọi người không có cùng một tổ phụ, nếu không ngay cả bà cũng sẽ bị liên lụy.
"Đinh ma ma." Kính quý phi lạnh lùng nói: "Ngươi mang theo bài tử của Bổn cung đến phủ Vi lang trung một chuyến, nói đức hạnh Tần thị khiếm khuyết, dạy nữ không nghiêm, để tránh thanh danh nhất tộc Vi thị bị vấy bẩn, nên khuyên nhủ thê nữ đôi câu. Nếu không, sau này hai phủ không qua lại." Đường ca này của bà là người bình thường, không có bản lĩnh gì, làm việc cũng quy củ, có thể vào kinh cũng do Hành nhi giúp đỡ, mới lĩnh được một chức quan Ngũ phẩm lang trung.
Không có một người làm mẹ nào muốn con trai mình chiếu cố một nữ tử tự tiến cử, Kính quý phi cũng không ngoại lệ, mặc dù nữ tử này là thân thích của nhà mẹ bà, tuy bà chỉ một quý phi không có quyền hạ bất kỳ chỉ ý gì, nhưng vẫn đủ để khiển trách một chút chuyện không tốt trong tộc, nếu không những phi tử bị hoạch tội trước kia, vì sao còn có thêm một tội danh trị gia bất lực chứ?
Đinh ma ma là người của Kính quý phi nên rất có mặt mũi trước mặt người khác, bà ngồi xe ngựa Thanh Bố đến phủ Vi Lang trung thì tiểu nhân trong phủ đều vô cùng khách khí với bà, ngay cả Vi lang trung cũng tự mình ra cửa đón tiếp bà, còn dẫn bà đến phòng cho khách quý.
Đinh ma ma khách khí phúc thân hành lễ với Vi lang trung, từ chối sự đưa tiễn của Vi lang trung: "Vi đại nhân, hôm nay lão thân đến, vì muốn truyền lời của quý phi nương nương cho ngài."
"Không biết quý phi nương nương có chỉ thị gì?" Vi lang trung đứng dậy, nhìn về phía hoàng cung chắp tay: "Kính xin ma ma báo cho biết một ít."
Đinh ma ma nhìn Vi lang trung đàng hoàng tử tế, trong bụng thở dài thay ông, vị biểu ca bà con xa này của nương nương cũng là người đàng hoàng, đáng tiếc có một bà vợ cả không hiểu chuyện, mình lại chỉ là một hộ bộ Ngũ phẩm lang trung nho nhỏ, trông có vẻ không có cơ hội leo lên.
Bà khom người nói: "Mấy ngày trước đây nương nương nghe một ít lời đồn không tốt, trong lòng vô cùng lo lắng, nên bảo lão thân đến nói với đại nhân một tiếng." Bà ngẩng mắt nhìn Vi lang trung, thấy vẻ mặt đối phương lo lắng, hiển nhiên không biết chuyện gì: "Nương nương nói đức hạnh Vi phu nhân khiếm khuyết, dạy nữ không nghiêm, sợ thanh danh nhất tộc Vi thị chịu liên lụy, nhờ đại nhân khuyên nhủ đôi câu."
Nghe xong lời Đinh ma ma, sắc mặt Vi lang trung lúc trắng lúc xanh, thật lâu sau cố nặn ra một câu: "Mong ma ma nói rõ, chuyết kinh (vợ) và bất hiếu nữ đã gây ra chuyện gì?"
Đinh ma ma thông cảm nhìn ông một cái, thi lễ nói: "Chuyện này kính xin đại nhân đi hỏi tôn phu nhân, lão thân còn phải hồi cung hầu hạ nương nương, cáo từ."
Vi lang trung không biết làm sao, nhưng hiểu quý phi nương nương đang thể hiện sự bất mãn với nhà ông, trong lòng đã sớm bất ổn, đợi tiễn Đinh ma ma ra xe ngựa xong, xoay người vội vàng đến nội viện.
Bởi vì ông chỉ là một Ngũ phẩm lang trung, tuy phủ trạch chỉ là một phòng ốc bị chia làm hai, nhưng nằm ở khu vực tốt, cái này cũng nhờ người ta nể mặt Đoan vương điện hạ, mới cho ông mua được viện này, nếu không sao ông có thể ở đây trồng trọt, trong kinh thành nơi ở chính là tượng trưng cho thân phận, có tiền cũng không nhất định có thể mua được.
Ông vừa vào viện, chỉ thấy Tần thị đang trách phạt một hạ nhân, ông sầm mặt bảo hạ nhân bị phạt lui ra, lạnh lùng nói: "Vài ngày trước đây bà đã làm chuyện gì?"
"Tôi làm gì?" Sắc mặt Vi Tần thị không tốt nhìn Vi lang trung, đề cao âm lượng nói: "Vi Nho Chi, ông nói chuyện cho rõ ràng, tôi đã làm gì mà khiến ông bày ra cái mặt như vậy?"
Hạ nhân hầu hạ bên cạnh nhìn thấy tình huống này, cẩn thận lui vào trong góc, cố gắng vùi đầu thật thấp.
"Nếu bà không làm gì, quý phi nương nương sẽ cho người đến bày tỏ bất mãn à." Vi Nho Chi xanh mặt, nhìn dáng vẻ cay cú của Vi Tần thị: "Những năm này tôi cố nhẫn nhịn bà mọi mặt, nhưng sẽ không để bà hủy hoại thanh danh của Vi gia tôi."
"Vi gia?" Vi Tần thị cười lạnh, chỉ vào Vi Nho Chi mắng: "Ông nghĩ rằng mình quan trọng bao nhiêu, tưởng quý phi nương nương người ta xem trọng ông à, đại phòng người ta mới gọi là người một nhà, chúng ta là cái gì, bây giờ ông hét to nói lớn với tôi, là đang muốn khoe khoang Vi gia các ngươi sinh ra một quý phi nương nương, Tần gia tôi vẫn là thư hương thế gia, tổ tiên đã sinh ra mấy nương nương rồi đấy chứ, không cần ông đến khoe khoang trước mặt tôi!"
"Phụ nhân ngu xuẩn!" Vi Nho Chi tát lên mặt Vi Tần thị một bạt tay, từ trước đến giờ tính tình ông vô cùng mềm dẻo, chắc hẳn bây giờ đã tức lắm rồi: "Sao tôi lại cưới một nữ nhân thế này, nếu bà thật sự cảm thấy Tần gia tốt thì tôi thành toàn cho bà, viết một phong hưu thư cũng không mất nhiều sức đâu. Đừng cả ngày nói Tần gia như thế nào trước mặt tôi. Thường ngày tôi không nói, chính vì niệm tình bà sinh con dưỡng cái không dễ, đã cho bà mặt mũi mà còn dám lên mặt, nên tôi cũng không cần giữ mặt mũi cho bà nữa, bà về khóc lóc với chủ tộc Tần thị đi, xem bọn họ có nhận bà hay không, cũng chỉ là bà con xa, thật sự xem mình như nhân vật lớn à!"
Vi Tần thị há miệng, nhưng một câu cũng nói không nên lời, từ trước đến giờ bà ta quen thói cường thế, thường ngày Vi Nho Chi cũng nhường bà ta, bây giờ đối phương lại nói sẽ viết hưu thư cho bà ta, bà ta cảm thấy trên đầu như bị dội một chậu nước đá, vừa tức vừa sợ.
Dường như đã nhẫn nhịn đủ rồi, Vi Nho Chi càng nói càng giận: "Hôm nay con cái đều lớn rồi, bà không cần lo lắng tôi sẽ khi nhờn bọn nó, sau này tôi cũng sẽ không tái giá, chỉ cần bà đồng ý, tôi lập tức đưa hưu thư cho bà, tránh để bà uất ức."
"Vi Nho Chi, tôi sinh con dưỡng cái cho ông, bỏ ra nhiều như vậy, hôm nay ông muốn một cước đá cho văng tôi ra?!" Vi Tần thị bắt được một lý do, lập tức thét to: "Hiện tại con cái đã lớn, nên ông không cần tôi chứ gì, ghét bỏ tôi đây đã luống tuổi phải không, không dễ vậy đâu!" Nói xong, chợt thò tay muốn cào mặt Vi Nho Chi.
Vi Nho Chi đẩy bà ta ra, ông lạnh lùng nói: "Nếu không phải nể mặt con gái, tôi đã muốn bỏ bà lâu rồi, nếu bà không muốn tôi bỏ bà, thì thành thật ở trong phủ đi, bà vứt mặt Tần gia thư hương thế gia được, nhưng Vi gia tôi nhỏ bé lắm nên vứt không nổi." Nói xong, phất tay áo bỏ đi.
Vi Tần thị ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, khóc thật lâu rồi mới dùng tay áo lau nước mắt, nghĩ đến lời trượng phu vừa nói, thì hiểu Kính quý phi bất mãn chuyện bà ta tự đến phủ Đoan Vương, giọng bà ta căm hận nói: "Thật sự cho rằng thiên hạ chỉ có nhi tử nhà ngươi tôn quý sao, đợi Vương gia khác kế vị, xem ngươi ngông cuồng thế nào!"
Vi Nhiễm Sương đứng sau cửa sổ, nhìn phụ mẫu cãi nhau ở trong sân, không nhịn được nghẹn ngào ra tiếng, xưa nay phụ thân ôn hòa, hôm nay lớn tiếng với mẫu thân như vậy. Nghĩ đến vì mình nên mới thế, nàng ta càng khóc thảm thiết hơn.
"Cô nương, đừng khóc." Nha hoàn của nàng ta cẩn thận khuyên nhủ: "Nếu phu nhân thấy được, nhất định sẽ càng lo lắng hơn."
Vi Nhiễm Sương sững sờ, mở to hai mắt nhìn Vi Tần thị đứng trong sân, dáng vẻ mẫu thân cực kỳ nhếch nhác, trước mặt hạ nhân phụ thân không nể mặt mẫu thân, sau này mẫu thân phải quản lý hậu viện thế nào đây?
"Đều là lỗi của ta, nếu không chuyện đâu đến mức thế này." Nước mắt nàng ta lại chảy xuống lần nữa.
Mặc dù chuyện Vi Tần thị bị Vi Nho Chi trách cứ không truyền ra ngoài, nhưng Kính quý phi lại biết, bà hiểu đây là thái độ và quyết tâm của Vi Nho Chi, bà nghe người báo lại xong, gật đầu nói: "Sớm nên như thế, tính tình đường huynh xa này của Bổn cung khá mềm nhẹ." Dứt lời, quay đầu nói với Khúc Khinh Cư đang ngồi phía dưới: "Con không phải cần phải lo lắng chuyện này, nha đầu Vi Nhiễm Sương kia không vào được phủ đâu."
Khúc Khinh Cư mở trừng hai mắt, một hồi lâu mới nói: "Cám ơn mẫu phi, con dâu vốn còn đang lo lắng nếu nàng vào phủ, không biết phải đối xử với nàng ra sao nữa."
"Đối xử thế nào, chỉ là một tiểu thiếp mà thôi." Kính quý phi uống một ngụm trà, giọng nói hơi lạnh: "Người như vậy, còn tơ tưởng làm vương phi, không phải thứ gì cũng có thể hầu hạ con ta đâu."
Khúc Khinh Cư khẽ cúi đầu, bày tỏ nàng nghe không hiểu, không nghe thấy.
Ngẩng đầu thấy con dâu đàng hoàng, khóe môi Kính quý phi khẽ giật, người thông minh lúc này nên nói chút lời hay, làm bà vui vẻ mới đúng chứ, sao con dâu bà cứ ngồi im vậy?
"Con gả cho Hành nhi đã gần nửa năm rồi nhỉ." Kính quý phi vòng vo: "Năm đó Bổn cung vào cung cũng cỡ tuổi con, vào cung gần bốn năm mới có Hành nhi, lúc ấy vị trí thai không tốt, thật không dễ dàng sinh nó ra, ma ma đỡ đẻ nói, may mà Bổn cung sinh con lúc đã gần 20, thể cốt nẩy nở, nếu không có thể một thi hai mệnh. Nhiều năm như vậy, mặc dù không thể sinh thêm đứa nào, nhưng Hành nhi rất hiếu thuận, Bổn cung không có gì hối tiếc nữa."
Khúc Khinh Cư dừng lại, không ngờ Kính quý phi sẽ nói chuyện này với nàng, nàng nhìn phụ nhân hoa phục xinh đẹp trước mắt này, dáng vẻ bà luôn cao cao tại thượng, nhưng lời nói luôn đầy ắp tình cảm của một mẫu thân với con mình.
Bà mong tình cảm giữa nàng và con bà hòa thuận, ám chỉ nàng không cần phải sinh con gấp, mặc kệ trong đó có sự quan tâm mình hay không, nhưng ít nhất bà hi vọng mình có thể sinh ra đứa bé thật khỏe, còn nuôi dạy nó thật tốt.
Cẩn thận suy nghĩ, có lẽ bà thật sự đang an ủi mình, không nên gấp gáp chuyện sinh con, nên thuận theo tự nhiên?
"Năm đó mẫu phi dưỡng dục Vương gia nhất định đã chịu không ít khổ." Khúc Khinh Cư cười nói: "Khó trách Vương gia rất nhớ kỹ mẫu phi, ngay cả ăn điểm tâm cũng biết mẫu phi ngài thích loại nào, không thích loại nào."
Nụ cười của Kính quý phi càng rõ ràng, thậm chí trong giọng nói cũng có hai phần nụ cười: "Làm mẫu thân đều muốn con mình sống thật tốt, như thế thì không cần cầu xin gì nữa."
Khúc Khinh Cư nhớ đến cha mẹ đã chết của mình, lúc bọn họ còn sống, cũng rất thương yêu nâng niu mình, nàng muốn học vũ đạo, thì bọn họ không ngừng ủng hộ nàng học, một số ảnh chụp khi mình biểu diễn thì họ cũng xem như bảo bối cất rất kỹ, nhưng sau khi bọn họ đi rồi, thì dường như không còn ai đối xử tốt với mình như vậy nữa.
Thấy vẻ mặt con dâu hơi sa sút, Kính quý phi nhớ đến mẹ đẻ con dâu mất sớm, không biết thế nào, cảm thấy dáng vẻ này của nàng hơi tội nghiệp, nên vỗ mu bàn tay nàng: "Gần đây phòng bếp nhỏ của Bổn cung mới ra một loại bánh ngọt, Bổn cung cảm thấy mùi vị không tệ, con cũng nếm thử một chút xem." Nói xong, cho người vào phòng bếp bưng bánh ngọt ra.
Khúc Khinh Cư ngẩng đầu nhìn về phía Kính quý phi, cười nói: "Tạ mẫu phi."
Kính quý phi thấy đôi mắt nhỏ trong veo như nước của nàng, thì khẽ cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, tạ cái gì, hôm nay con mang nhiều đồ vào cung như vậy, mẫu phi chiêu đãi con một bàn điểm tâm, vậy mới đúng mà."
"Chỗ mẫu phi được ăn ngon, nếu không phải sợ người bàn luận, con dâu hận không thể mỗi ngày đến ngồi chờ ăn." Khúc Khinh Cư nhíu mày: "Món phòng bếp làm trong phủ, không có hương vị ở nơi này của mẫu phi."
Khóe môi Kính quý phi khẽ giật, trước mặt mẹ chồng như bà mà ghét bỏ vương phủ như vậy, có nghĩ đến cảm thụ của Bổn cung hay không, có nghĩ đến cảm nhận của con trai Bổn cung không thế? Cho dù ngươi cố ý lấy lòng, nhưng ánh mắt chân thành, khiến bà không thể không tin tưởng rằng, con dâu của bà thật sự ghét bỏ phòng bếp ở vương phủ.
"Không có việc gì, Bổn cung cho người chép cách làm món bánh ngọt mà con thích rồi đưa đến phủ vậy." Kính quý phi cười, bà không muốn để người ngoài nghĩ đầu bếp phủ Đoan Vương vô dụng đâu.
Phải biết có đứa con dâu ngốc thế này, sao bà không cảm thấy đau lòng chứ!