Chương 40

Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch

Virus muôn năm

Buổi đêm Lục Hành Thâm ngủ không yên ổn cho lắm, dù không mơ thấy gì nhưng lại lờ mờ nhớ mình trong lúc ngủ rất mệt mỏi, đi đường không nhấc nổi chân, hai tay không cầm nổi nước.

Hắn dậy muộn hơn ngày thường một tiếng, lúc ánh nắng xuyên qua khe hở giữa chiếc rèm xám chiếu vào, Lục Hành Thâm mới từ từ tỉnh lại.

Hắn theo thói quen vươn tay phải ra, mò tìm chiếc găng tay của mình.

Kết quả sờ phải một thứ tròn tròn xù lông.

Lục Hành Thâm mở choàng mắt, thoáng chốc tỉnh táo.

Người máy mô phỏng...

Người máy nhà mình đột nhiên xuất hiện trên giường phòng ngủ, còn ngủ rất say.

Nếu chuyện như vậy xảy ra trong nhà những người khác sẽ là một câu chuyện kinh dị.

Lục Hành Thâm dần nhớ lại chuyện đêm qua, phản ứng đầu tiên không phải là kiểm tra người máy mô phỏng mà là ngồi bật dậy, nhìn quanh phòng ngủ của mình một vòng, xác định vách tường, sàn nhà, góc khuất, cửa lớn đều bình thường như cũ.

Lúc này mới yên tâm.

Lục Hành Thâm lay 996 trên giường.

Đối phương không tỉnh lại.

Hắn khẽ nhíu mày, các triệu chứng nằm lười, mệt mỏi, không dậy nổi không nên xuất hiện ở một người máy mô phỏng.

Lục Hành Thâm lay thêm cái nữa, hắng giọng một cái, âm thanh mệt mỏi nhắc nhở: "Dậy đi."

Ngay khi hắn đang nghi ngờ 996 gặp vấn đề, Hạ Ca từ từ mở mắt.

Cậu lẩm bẩm gì đó như đang chìm trong giấc mơ.

Động tác xuống giường của Lục Hành Thâm chợt khựng lại, nghiêng tai lắng nghe.

"Nhiệt độ cao nhất 27 độ, phía Nam có gió giật cấp ba cấp bốn..."

Hạ Ca nằm trên giường mở đôi mắt mông lung, vô thức lẩm bẩm.

"... Thần tượng giả lập làm mưa làm gió trên màn ảnh bị điều tra vì quá "nồng nhiệt", kết quả khiến người ta mở mang tầm mắt, không phải trí tuệ nhân tạo có tình yêu với fan loài người mà là có người cố ý thao túng sau lưng vì lợi ích, fan phát hiện phía sau thần tượng là một ông chú trung niên nên đã có gần ba trăm ngàn người bỏ thần tượng..."

Lục Hành Thâm: "..."

"Giống bắp mới được gieo trồng dài ngang cây mía, các chuyên gia sau khi nếm thử đều đồng ý rằng rất ngọt, có vị hơi giống lựu..."

Lục Hành Thâm đứng lên đến gần 996, cúi xuống bên giường, nghiêm túc huơ tay trước mặt người máy: "UR996, nghe thấy tôi nói gì không?"

Hạ Ca trợn mắt nhìn: "Có, chào buổi sáng, Lục Hành Thâm, anh muốn nghe bản tin sáng tiếp không?"

Lục Hành Thâm thở phào nhưng không đứng dậy: "Vì sao đột nhiên lại đọc báo?"

Hạ Ca lắc đầu: "Không biết, nhớ tới nên đọc thôi... Trời ạ, sáng nay có tai nạn giao thông liên hoàn! Tai nạn phi thuyền có vẻ nghiêm trọng lắm!"

Cuối cùng Hạ Ca đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy: "Sao lại có người muốn nhảy từ trên cao xuống phi thuyền vậy!"

Lục Hành Thâm cũng ngồi bên cạnh trầm ngâm.

Hắn không nghe 996 đọc bản tin sáng nữa, cấp tốc vệ sinh cá nhân, không chờ 996 chế biến nguyên liệu nấu ăn thành bữa sáng đã dẫn người ra ngoài.

Hạ Ca nhìn dáng vẻ vội vàng của Lục Hành Thâm, ngồi lên xe mới hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

"Đi tìm bác sĩ Lý."

Hạ Ca nghe thấy là người quen thì yên tâm không hỏi tiếp.

Từ lúc bắt đầu tỉnh vào sáng nay, cậu đột nhiên có thêm một đường link truy cập mạng, nhận được thông báo về thời tiết và bản tin mỗi ngày.

Thông tin trong thời tinh tế rất thú vị, dù chỉ mới một ngày nhưng đã có hơn mấy chục tin khác nhau, đủ cho cậu đọc một thời gian.

Sự hiểu biết của Hạ Ca đối với thế giới này rất ít, trừ một số việc có thể biết được từ người khác cũng chỉ có tài liệu tiện đường thu thập thông qua hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu muốn biết nhiều hơn phải đến thư viện đọc thêm sách nhân lúc còn được đi học.

Bây giờ có thêm đường link này lại có thêm một con đường, Hạ Ca có thể biết rất nhiều việc không có trong thư viện, dù không biết từ đâu ra nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự phấn khích của cậu.

Thỉnh thoảng cơ thể sẽ được Lục Hành Thâm lắp thêm giắc cắm, lần này Hạ Ca cũng cho rằng Lục Hành Thâm đang chuẩn bị bất ngờ cho mình.

Mãi tới khi xe bay dừng lại ở một nơi cực kỳ quen mắt, Hạ Ca được dẫn vào một đại sảnh màu trắng quen thuộc.

Hạ Ca lúc đứng đợi chợt sửng sốt, nhớ ra lần trước tới đây để làm gì.

Cậu vội kéo tay áo Lục Hành Thâm, ấm ức không thôi: "Tôi không dính virus..."

Lục Hành Thâm xoa lên tóc cậu, dịu dàng chưa từng có: "Tôi biết."

Bác sĩ Lý mặc áo blouse trắng đi từ bên trong ra, bước chân chập choạng, lúc đối diện với cái nhìn chăm chú của Lục Hành Thâm chợt cúi đầu ho khẽ: "Cái kia, chúng ta vào trong rồi nói..."

"Mấy chương trình quét virus trước đây cài đặt cho cậu ta có vấn đề?"

Đi vào phòng cách âm, vừa mới ngồi xuống, Lục Hành Thâm đã đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt bác sĩ Lý không khỏi trốn tránh: "À, chuyện này, cậu nghe tôi giải thích... Thật ra nó khá phức tạp, nếu là người máy bình thường sẽ có một vài tác dụng phụ."

Mắt Lục Hành Thâm lạnh đi.

Bác sĩ Lý xấu hổ cúi đầu, quả quyết nói: "Xin lỗi! Tôi thấy 996 vừa đặc biệt vừa không có vấn đề gì nên không nói cho cậu, với lại tôi muốn xem thử kết quả như thế nào!"

Vì thế nên anh ta lo kết quả sẽ không như mình dự đoán, khiến Lục Hành Thâm mất vui, còn cố ý lấy cớ bận việc né tránh mấy ngày.

Kết quả liên tục mấy ngày vẫn không thấy 996 bị chương trình quét virus kia ảnh hưởng mới yên tâm.

Không ngờ không phải không bị ảnh hưởng mà là mất mấy ngày mới xuất hiện.

Anh ta không nén nổi tò mò: "Vậy cậu thấy bất thường chỗ nào?"

Lục Hành Thâm không thèm nể mặt, đứng ngay trước mặt Hạ Ca cảnh cáo: "Đây là người máy của tôi, nếu cậu muốn làm thí nghiệm thì tự đi mà làm."

"Ây da đừng nóng, tôi không định mượn người máy của cậu làm thí nghiệm đâu, mấy thứ này đều là sản phẩm quét virus nghiêm túc của tôi, đều đang được bán ra."

Bác sĩ Lý vội cười xòa trấn an, giải thích cho mình: "Chỉ là chưa từng thử trên người máy như cậu ấy thôi, không biết hiệu quả hay không, lần sau nói cho cậu biết là được."

Hạ Ca nghe không hiểu lắm, vừa đi vừa nhìn hai người, hoang mang hỏi: "Tôi sao vậy?"

Lục Hành Thâm thở dài, lười giải thích: "Buổi sáng."

Hạ Ca suy nghĩ, "A" một tiếng thật dài: "Anh đang nói bản tin sáng nay à? Cái đó không phải do anh chuyển cho tôi mà là phần mềm diệt virus tự bỏ vào?"

"Đúng đúng, cái đó đó, cậu thấy rồi hả?"

Bác sĩ Lý vui vẻ nói: "Có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra không?"

"Cũng không có gì, chỉ là tôi có thể nhận bản tin hàng ngày với dự báo thời tiết mà thôi."

Hạ Ca thản nhiên nói, trong tiềm thức chỉ thấy đây là chuyện rất bình thường: "Tôi thuận miệng đọc cho Lục Hành Thâm nghe mấy tin."

Bác sĩ Lý hỏi: "Chỉ vậy thôi à?"

Hạ Ca gật đầu.

Lục Hành Thâm không hài lòng với cách nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy: "Từ chối được không, không đọc được không?"

Hạ Ca gật đầu rồi lại lắc đầu: "Tôi cứ phải đọc đấy."

"Phụt."

Bác sĩ Lý bật cười: "Xin, xin lỗi, tôi không ngờ lại có hiệu quả ấy... Khụ khụ, thế thì không nghiêm trọng lắm, chỉ là một vài chương trình quảng cáo tự động được bổ sung thêm của bọn tôi thôi, thôi vậy, nếu cậu không thích thì có thể tìm cơ hội tái lập trình, đóng chức năng này lại."

"Vấn đề là ở đây."

Lục Hành Thâm chau mày, không nói thêm gì nữa, bác sĩ Lý lại ngầm hiểu.

Cũng phải, nếu có quyền hạn sửa lại lập trình cho 996, nhân tiện tắt quảng cáo đi sẽ không có những chuyện ngày hôm nay.

Hạ Ca mờ mịt không hiểu chuyện gì lại được kiểm tra toàn diện giống cách đây không lâu.

Khác là lần này Lục Hành Thâm không chờ ở bên ngoài mà đều ở cạnh cậu suốt toàn bộ quá trình.

Lúc kiểm tra được một nửa, Hạ Ca bỗng dần hiểu ra.

Cậu nắm chặt tay Lục Hành Thâm, khó khăn cất lời: "Lục Hành Thâm, có phải tôi làm sai chuyện gì không?"

"Không phải làm sai."

Lục Hành Thâm nhìn vào mắt cậu, nhẹ giọng sửa lại: "Chỉ là có lỗi trong chương trình vận hành của cậu, cái này không thể trách cậu được."

Lỗi chương trình.

Hạ Ca cố gắng tìm ra sự khác nhau giữa hai bên.

Một cái là cách nói dành cho loài người, một cái là tình hình chỉ xuất hiện ở người máy.

Một cái là chủ động phạm lỗi, một cái là bị động?

"Tôi không nên có những hành vi bất ngờ mất khống chế, không nên thấy gì cũng đọc ra đúng không?"

Có vẻ Hạ Ca đã hiểu: "Như thế rất đáng ghét nhỉ. Chỉ là tôi không nhịn được, cũng giống người ta nhìn thấy một đống gạo sẽ không nhịn được cắm ngón tay vào, thấy nút bấm bật nảy sẽ không nhịn được ấn xuống, nếu anh không thích, lần sau tôi sẽ không làm phiền anh như vậy nữa."

Đúng vậy.

Bây giờ cậu là người máy, dù tùy hứng như thế nào cũng sẽ có một số điều khác hẳn so với quá khứ.

Hạ Ca cúi đầu nhìn dây giày, bắp chân lắc lư khiến dây giày va đập trong không trung.

Nếu không phải xuyên thành người máy mà là thành mèo, có lẽ bây giờ cậu sẽ không nhịn được mà bắt lấy dây giày thoắt ẩn thoắt hiện đúng không?

Hình như làm vậy không tốt lắm. Nhưng bây giờ nhớ tới, lúc hành động theo bản năng sẽ rất khó phát hiện điều bất thường.

Lục Hành Thâm im lặng thật lâu, ngay khi Hạ Ca cho rằng hắn sẽ không nói gì, hắn đột nhiên cất tiếng.

"Không sao."

Hạ Ca ngẩng đầu nhìn hắn, dù ngày nào cũng suy nghĩ rất nhiều điều nhưng mỗi sáng trông mặt Lục Hành Thâm đều nghiêm trọng như vậy, nhìn thế nào cũng không giống vẻ không sao.

"Cậu không cần phải nhịn."

Kết quả kiểm tra có rất nhanh, bác sĩ Lý hỏi Hạ Ca thêm mấy câu, cuối cùng xác định nguồn gốc vấn đề.

"Hẳn là do giắc cắm giấc ngủ đưa đến, bình thường 996 có quyền điều hành cao nhất đối với lập trình của bản thân, nhưng trong trạng thái ngủ đông sẽ hoàn toàn trở về trạng thái ban đầu, vận hành tất cả các chương trình cố định."

Bác sĩ Lý nói đến đây, nụ cười trên mặt mang theo vẻ khó tin: "Lục Hành Thâm, cậu vậy mà lại cắm giắc ngủ cho cậu ấy à? Chờ đã, báo cáo kiểm tra cho thấy quảng cáo chỉ xuất hiện trong vòng hai phút từ lúc cậu ấy vừa tỉnh lại, thời gian ngắn như vậy..."

Chỉ hai phút mà thôi, thời gian ngắn ngủi ấy không đủ cho 996 tỉnh dậy, xuống giường, vừa đọc nội dung quảng cáo vừa gõ cửa phòng Lục Hành Thâm rồi đọc ngay trước mặt hắn.

Lục Hành Thâm không phải kiểu người mở cửa sau một giây.

Bác sĩ Lý hít sâu một hơi, giọng nói mất khống chế cao lên ba nốt, dùng ánh mắt ngạc nhiên khi thấy bi3n thái nhìn Lục Hành Thâm: "Đêm qua hai người ngủ chung à?!"

Lục Hành Thâm: "... Không phải, chỉ là..."

Không phải như cậu nghĩ.

Hạ Ca mỉm cười gật đầu, hoàn toàn không nghĩ nhiều, thật thà nói: "Đúng vậy!"

Nhấn Mở Bình Luận