Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch
Cuộc sống muôn năm
Ngày Hạ Ca nhận được căn cước là một buổi trưa đầy nắng.
Cửa ải phiền toái cuối cùng đối với người khác lại là ba ngày rất vui đối với cậu.
Trong ba ngày qua, Hạ Ca như vừa tham gia một chương trình truyền hình thực tế, cùng những người khác chơi một trò chơi.
Quy tắc của trò chơi vô cùng đơn giản, dùng hình thức 3D chiếu 18 người vào một chỗ, tiến hành hoạt động giao lưu trong vòng ba ngày.
Cứ đến tối, tám ban giám khảo sẽ phải bỏ phiếu ẩn danh, chọn ra hai người bọn họ cho rằng là người máy trong số mười tám người.
Trong mười tám người thì có tám người không không biết gì về nhau cũng không biết ban giám khảo, tám người là người bình thường tình nguyện, hai người còn lại là người máy tham gia lần này.
Trong đêm đầu tiên sẽ có hai người bị cho là "người máy mô phỏng" mà không phải người, từ đó bị loại.
Sang đêm hôm sau phải tiếp tục bỏ phiếu, loại tiếp hai người.
Ngày thứ ba chỉ còn lại mười bốn người, đến đêm bỏ phiếu loại thêm bốn người, cuối cùng người máy không bị loại sẽ vượt qua vòng này.
Ba ngày sau, nếu có năm người trong số ban giám khảo cho rằng cần phải bổ sung thêm cho cuộc thi thì sẽ mở tiếp trò chơi tổ tám người, thời gian vẫn là ba ngày.
Trông rất nghiêm ngặt, cũng làm người khác căng thẳng theo.
Nhưng thực ra trong ba ngày này, điều người máy cần làm là thỉnh thoảng đi du lịch, cắm trại, chơi game với mọi người. Vì dùng hình chiếu 3D tái hiện mọi thứ nên hơi khác so với hiện thực.
Hạ Ca rút trúng lần lượt là đóng vai nhân vật, tới viện dưỡng lão làm nhân viên tình nguyện và trang trí nhà mới.
Cậu cảm thấy rất vui, thậm chí đến đêm còn không nỡ rời khỏi, sau khi trang trí căn nhà mới trong thế giới giả lập còn cố ý chụp ảnh lưu niệm trước khi rời đi.
Ba ngày sau, Hạ Ca thuận lợi vượt vòng kiểm tra, đồng thời mọi người không cho rằng cần thi bổ sung.
Lúc sắp rời đi, từng người thoát ra khỏi phòng chiếu 3D, một số người khi ra ngoài còn tưởng cậu là người tình nguyện.
"Nghe gì chưa? Hình như lần này có giám khảo trà trộn vào... Mấy giám khảo kia cũng nhận ra nên kết thúc khá thuận lợi đấy."
Hạ Ca cũng rất ngạc nhiên: "Oa, còn có chuyện đấy à? Tôi cũng không để ý nữa."
"Cậu không biết cũng bình thường, lần đầu đi l@m tình nguyện viên à?"
Tình nguyện viên đáp lời cậu là một thanh niên rất trẻ, hình như là học sinh: "Vì để đảm bảo vòng kiểm tra này đủ công bằng, thỉnh thoảng sẽ có một số giám khảo giả thành người máy tham gia vào trò chơi trong ba ngày, xác nhận nhóm giám khảo làm việc tốt hay không, tuân thủ đạo đức nghề nghiệp hay không."
Hạ Ca ngẫm nghĩ, trừ cậu ra, lần này còn có một người máy có vẻ rất trầm tính, chẳng lẽ là người đó?
"Oa... Biết thế tối nay tôi đã đi rồi, không chừng còn có thể thấy giám khảo thần bí kia."
"Ha ha ha, sao chúng ta có thể thấy họ được, chắc chắn giám khảo nấp rất kỹ, trước khi kết thúc bài kiểm tra sẽ không để lộ thông tin, nhưng lần này quá rõ ràng."
"Rõ lắm sao? Tôi cảm thấy nấp rất kỹ mà?"
"Tất nhiên là rõ rồi! Đây không phải lần đầu tôi đi l@m tình nguyện viên, nói cho cậu biết, trong vòng kiểm tra này chắc chắn chỉ có một người máy thức tỉnh! Những người khác ai cũng là người hết."
Vậy à?
Hạ Ca buồn bực nghĩ.
Nhưng chiếc phi thuyền tới đón cậu về nhà đỗ trước cậu đã nhanh chóng cắt dòng suy nghĩ, Hạ Ca reo lên chạy tới, nhào vào trong chiếc xe Lục Hành Thâm vừa mới đáp xuống.
"Tôi qua vòng rồi!!"
"Chúc mừng cậu."
Lục Hành Thâm không thắc mắc nhiều về kết quả, hạ thành ghế xuống kéo cậu lên xe: "Mọi người đã về cả rồi, chỉ chờ mỗi cậu, đi thôi."
"Ừ! Về nhà thôi!"
Hạ Ca chỉ hận không thể nhảy cái một, nhưng trong xe vẫn phải kiềm chế lại, phấn khích ôm cổ Lục Hành Thâm kể về trải nghiệm ba ngày này, dường như không phải vừa kết thúc buổi kiểm tra nghiêm ngặt gì mà hoàn thành ba ngày trại hè.
Về phần tình nguyện viên đứng ngơ ra khi nghe thấy câu "qua vòng" của cậu và nhóm giám khảo đang chờ thanh tra ở trong căn phòng xa xôi sau khi ra tới cửa nói chuyện tổng kết, lại phát hiện vòng kiểm tra này vốn không có thanh tra nào đều bị Hạ Ca không biết gì bỏ xa phía sau.
Phi thuyền nhanh chóng đến đích.
Trong sân sở nghiên cứu là một khoảng hoa lớn, bây giờ phần sơn càng lớn hơn trước. Trước đây không lâu Lục Hành Thâm đã mua phần đất bên cạnh sở nghiên cứu, biến khoảng sân lớn gấp đôi, bên cạnh bụi hoa xây chiếc bể bơi và một mảnh đất trống để chơi, phần đất cứng cáp nhất, khó hỏng nhất sử dụng loại khoáng thạch nào đó tạo thành.
Lúc Hạ Ca bước xuống xe, trong sân đã rất sôi động, được trang trí theo đúng chủ đề.
Cổng chính biến thành chiếc cổng vòm có cây xanh trang trí, chỗ nào cũng cột bong bóng, trong sân có một chiếc bàn thật dài đặt ở giữa, bên trên là chiếc bánh kem năm tầng lớn và từng đ ĩa đồ ăn ngon mắt, một tháp đồ ngọt.
Dì Tề đang bưng đ ĩa bông lan cuối cùng ra đặt trên bàn, thấy bọn họ về thì mỉm cười, vẫy tay ra hiệu với Hạ, sau đó ném một quả phỉ nhỏ qua.
Hạ Ca vô thức mở tay đón lấy, một giây sau bỗng có vật thể không rõ từ trên trời đáp xuống, rơi vào lòng bàn tay cậu.
Cậu mở to mắt, đó là một con sóc da lông bóng loáng!! Đáng yêu quá!
Dường như con sóc kia là sóc nuôi, không sợ người mà ngậm quả phỉ nhìn Hạ Ca một lát rồi lại nhanh nhẹn chạy đi, quay về vai dì Tề.
Một bên khác còn bày một quầy bar lộ thiên, bên trên có đủ loại đồ uống, chú Đức thành thạo pha chế rượu phát ra tiếng leng keng, nheo mắt trái với Hạ Ca và Lục Hành Thâm, tung bình lên không trung rồi đón lấy sau lưng bằng tay kia, động tác xuất thần.
Ngoài bàn ăn ra còn một cái vỉ nướng, Trần Tiếu Niên đứng trước vỉ nướng rắc lớp gia vị cuối cùng lên đùi cừu.
Thấy Hạ Ca trở về, Trần Tiếu Niên ngẩng đầu, lẳng lặng mỉm cười với cậu, nhanh chóng tắt lửa, thả dụng cụ trong tay xuống, lấy một hộp quà từ sau lưng như làm ảo thuật rồi đi về phía cậu.
Lý Ngạn là người nhàn rỗi nhất ở đây, lúc thấy Hạ Ca, anh ta đang sửa chữa lại sai lầm bất cẩn mắc phải: Làm vỡ bao nhiêu quả bóng phải thổi lại bấy nhiêu.
Má anh ta phồng lên, xuyên qua quả bóng màu cam nhìn Hạ, ánh mắt cũng bao phủ một tầng cam, trong lúc kích động không cẩn thận hụt hơi, suýt nữa bị bóng phả ngược vào mặt.
"Về rồi à!!"
Anh ta nhét quả bóng cho A Cửu, nhờ A Cửu giải quyết thay mình rồi đi về phía ấy.
A Cửu cầm quả bóng kia trầm ngâm, nó không cần thở, cho nên cũng không có chức năng thổi...
Mà lúc này nó đang phát huy sở trường của người máy, cố gắng nhờ quá trình tính toán và sắp xếp tinh vi để đèn trong vườn hoa lẫn suối phun kết hợp với nhau tạo thành cầu vồng dùng nhiều sức người nhất.
A, dù nó không biết thổi bóng bay nhưng chắc Hạ làm được.
Nghĩ tới đây, A Cửu cầm bong bóng đi về phía Hạ.
Chỉ trong chớp mắt Hạ đã bị mấy người vây xung quanh, ríu rít trò chuyện giết thời gian.
Lục Hành Thâm lặng lẽ đi theo, trong lòng thầm đếm, một người, hai người, ba người, bốn người, dù không tính chú Đức vào thì đoán chừng mỗi người sẽ mất nửa tiếng quấn lấy Hạ trò chuyện, ít nhất hắn phải xem bọn họ nói chuyện trong vòng hai tiếng.
Hai tiếng.
120 phút.
Lục Hành Thâm cầm một ly cocktail không biết vị gì, vừa nhấp một miếng đã thở dài.
Chua quá.
Có điều... hôm nay rất đáng để ăn mừng, khó có khi thấy Hạ vui vẻ như vậy.
Đang nghĩ ngợi, Hạ Ca không biết lại nhớ tới điều gì, đứng từ xa vẫy tay với hắn: "Lục Hành Thâm!! Chú Đức! Mau tới đây!!"
Chú Đức vẫn còn lau ly, mỉm cười, không hề sốt ruột.
Lục Hành Thâm nhìn sang cậu, nghĩ một lát, lại quay qua cầm một cái ly sinh tố dừa và hoa quả đi tới.
"Vừa hay hôm nay đông người, chúng ta chơi ma sói đi! Qua đây chơi! Có thể chơi trò khác nữa!"
Lục Hành Thâm ngạc nhiên: "Tôi cũng tham gia à?"
"Chẳng lẽ anh không muốn chơi?!"
Hạ Ca ngạc nhiên đến ngẩn ra: "Nhiều người chơi mới vui, với lại... Đây là mục thứ 76!"
Lục Hành Thâm im lặng, trong lòng thầm nghĩ, đã đến đầu 7 rồi ư? Hay là nhảy cóc?
Nhưng vẫn ngầm đồng ý ngồi cạnh cậu.
Hắn biết quy tắc nhưng chưa từng chơi.
Cách đó một thước, Lý Ngạn ngạc nhiên đứng nhìn bên trái Hạ có dì Tề ngồi, bên phải có Lục Hành Thâm, nhận ra địa vị mình đã bị hạ xuống, chán nản không thôi.
Vừa vòng qua bên kia bàn, Trần Tiếu Niên đã tranh ngồi đối diện Hạ trước.
Lý Ngạn im lặng, Lý Ngạn tổn thương, sau khi rút phải vai sói liền cắn Trần Tiếu Niên đầu tiên, đồng thời bại lộ chỉ sau hai vòng.
Chơi mấy ván ma sói, mọi người đã thấm mệt, ăn uống một lát rồi nghịch nước, lại chơi đánh trống truyền hoa, lúc nhịp trống ngừng lại, hoa vào tay ai người đó sẽ phải chọn thật hay thách.
Dù chú Đức và dì Tề là những thành viên lớn tuổi nhất nhưng lại không bảo thủ, cực kỳ thoải mái, được ưu tiên phạt hát, thậm chí dì Tề còn hát một đoạn nhạc biến tấu không ngừng.
Đến lúc cần vận động mạnh, dì Tề được mời lên làm giám khảo.
Có một số trò chơi ấu trĩ cũng không sao, trong bầu không khí nồng nhiệt, dường như ai cũng tình nguyện làm thiếu niên đang thời thanh xuân một lần, không chỉ còn mình Hạ Ca trải qua đủ loại "lần đầu tiên".
Lục Hành Thâm lần đầu chơi ma sói, dì Tề lần đầu dùng trí não trêu chọc các học sinh trong danh sách liên lạc, Trần Tiếu Niên lần đầu chạm vào sóc, Lý Ngạn lần đầu ăn một hơi nhiều đồ ngọt như vậy, A Cửu lần đầu kể chuyện khiến mọi người dở khóc dở cười.
Thời gian trôi đi, lúc sắp tới giờ cơm tối vẫn không ai đói, ngoài cổng có tiếng khách đến thăm, dần dần càng có nhiều hàng xóm bị sự ồn ào nơi này hấp dẫn, mang theo quà đến gặp mặt, có người chỉ ghé một lát, có người năng lực xã giao mạnh thì tham gia vào luôn.
Về sau đến cả hai người chung nhóm quen ở trường – Bạn Sở và bạn Nhan cũng mang theo quà đến nhấn chuông cửa, chúc mừng Hạ có cuộc đời mới.
"Làm quen lại nào."
Sở Việt đứng đối diện Hạ, hiếm có khi xấu hổ, hắng giọng vươn tay phải ra.
"Chào cậu, tôi là Sở Việt, rất vui được làm quen với cậu."
Trong mắt Hạ Ca lóe lên niềm phấn khích, bắt tay cậu ta: "Tôi... Tôi là Hạ Ca, rất vui được làm quen với cậu, có rảnh thì chơi cùng tôi nhé."
"Ừ... Ừ!" Sở Việt quan sát mặt cậu thêm vài lần, hắng giọng rồi đột nhiên nói thầm: "Này.... Nghe nói cậu có người yêu rồi hả? Thật không?"
"Đúng vậy!" Hạ Ca thoải mái thừa nhận: "Là Lục Hành Thâm đó, bọn tôi hẹn hò rồi!"
"Đỉnh quá..."
Nhan Hiểu Phong cũng cười bắt tay cậu, chân thành gửi lời mời: "Cậu có muốn gia nhập vào câu lạc bộ những người đã tốt nghiệp với bọn tôi không? Dù rất khó để học chung với nhau, nhưng quy mô câu lạc bộ rộng khắp cả trường, rất nhiều người đều tham gia, cậu và cậu Trần cùng tham gia chứ? Chúng tôi thường dành thời gian rảnh để nghiên cứu những điều thú vị với nhau."
"Thật ư?!"
"Đương nhiên!"
Đúng lúc này, nhân viên chuyển phát đến gửi một bức thư mới, Trần Tiếu Niên mở ra, đọc nội dung bên trong thì hơi ngạc nhiên, sau đó đưa nó cho Hạ.
Trong thư được kẹp thêm một tấm hình, người phụ nữ lộ bụng mỉm cười nhìn ống kính, khung cảnh trong ảnh là một phòng ngủ bình thường, dù không hoa lệ sang trọng nhưng lại gọn gàng sạch sẽ.
Là người phụ nữ ở trong tầng hầm, trước kia lúc nghiên cứu chế tạo "Cửa sổ chống trộm", nhờ có cô giúp đỡ phối hợp, dùng hàng cấm của mình mới giúp quá trình nghiên cứu thuận lợi hơn.
Không ngờ đã lâu như vậy rồi, cô đã dần có cuộc sống tốt hơn, trông sắc mặt cũng không tệ.
"Cậu thấy cái nào được?"
Trần Tiếu Niên hỏi cậu.
"Tôi... Tôi cũng không giỏi đặt tên, muốn cái nào may mắn, mang ý tốt ấy!"
"Ừm..."
"Manh? Manh trong manh nha?"
"Húc trong húc nhật (mặt trời mọc) cũng được này."
"Còn cả An trong bình an."
"Hồng trong thái hồng (cầu vồng)."
"Tân Nguyệt."
"Thự Quang."
"..."
Hai người thảo luận một hồi, dứt khoát chọn hơn hai mươi từ dự bị gửi cho người sắp làm mẹ kia tự chọn, đồng thời kèm theo chút bánh kẹo đi cùng thư.
Sau khi gửi thư đi, quà của Sở Việt cũng đã sẵn sàng.
Là một dàn nhạc được mời đến diễn tấu tại hiện trường.
Tiếng đàn violin lảnh lót vang lên, khúc nhạc thịnh hành chưa từng nghe lập tức bắt lấy tai Hạ Ca.
"Bài này hay quá! Hay quá! Tên gì vậy?? Về sau tôi nghe nữa được không?"
Lục Hành Thâm cầm một miếng khăn ướt trong tay, lau đi vụn bánh gato bên khóe miệng Hạ Ca, cười trả lời.
"Bài hát tên "Vẫn còn tiếp", thích thì mua là được."
"Vẫn còn tiếp? Tên hay quá!"
Đang nói, Trần Tiếu Niên mượn mic hát chính và guitar, ngồi xuống sân khấu tạm thời đơn giản kia, đàn hát phần sau cùng dàn nhạc.
Đoạn nhạc kết thúc, mọi người vỗ tay.
Bất tri bất giác, thời gian lặng lẽ trôi qua, rất nhanh đã đến mười hai giờ đêm.
Nhờ A Cửu, Trần Tiếu Niên dẫn đầu, mọi người cao giọng hát bài "Chúc mừng sinh nhật", kết quả nhìn quanh sân mà không thấy chính chủ đâu.
"Hạ đâu? Không phải bảo hôm nay muốn tổ chức sinh nhật à?"
Trần Tiếu Niên không kịp phản ứng, hôm nay cậu ta uống thêm mấy chén, bị dì Tề kéo đi lảm nhảm rất lâu.
"Về phòng với Lục Hành Thâm rồi."
A Cửu biết nhưng không nhắc nhở lúc bọn họ rời đi, dường như không thấy có gì bất thường.
"Lục! Hành! Thâm."
Lý Ngạn nghiến răng nói: "Làm gì có ai như thế! 0 giờ quan trọng mà lại dẫn người ta đi! Bọn họ đi bao lâu rồi?"
A Cửu thật thà trả lời: "Họ về mười phút trước rồi."
Bùm bùm bùm, pháo hoa nở rộ bay vụt lên không trung.
Trước cửa sổ sát đất đơn hướng, Hạ Ca nhìn pháo hoa bên ngoài, ánh sáng lấp lánh đều lọt vào mắt.
Lục Hành Thâm dán vào tai cậu, tiếng thì thầm gần như bị tiếng pháo nổ át mất.
Hạ Ca chớp mắt, quay đầu, nhón chân khẽ chạm môi hắn.
"Tôi cũng vậy."
Tiếng hát lại vọng đến từ ngoài cửa sổ, lần này hình như là mấy thanh niên cùng ngâm nga, tiết tấu chậm hơn, càng thêm thư giãn dễ chịu.
"Tìm kiếm cỏ bốn lá may mắn trong bụi,
Ngoài màn mưa thấy mèo rừng con ẩn nấp,
Lá rụng trước cửa sổ như cánh bướm,
Mùi hương thoang thoảng tựa món ngon,
Tất cả chỉ vừa bắt đầu,
Câu chuyện vẫn còn tiếp nối,
Chơi trốn tìm 746 thắng 685 thua,
Kem ly có 45 vị,
Ảnh du lịch chụp ròng 16 tấm,
Nhận cái hôn ngủ ngon 3001 lần,
Hộp tiền tiết kiệm đã gần đầy,
Lời hứa của chúng ta vẫn còn tới ngày mai.
Mưa gió đã qua,
Toàn bộ vừa bắt đầu,
Cuối cùng ánh nắng ló rạng,
Câu chuyện vẫn còn tiếp nối."