Chương 6: Vạn lang triều bái

Thiên Ẩn Chi Hoán

Từ ngoài thung lũng, xuất hiện năm hình bóng to lớn. Dẫn đầu là một con sói bạc cực lớn, chiều cao phải đến mười mét, bộ lông lấp lánh ánh bạc, trắng muốt không nhiễm một hạt bụi. Nó từ từ tiến vào thung vũng với bộ dáng vô cùng oai vệ, ánh mắt đảo qua bầy sói, ngẩng đầu tru lên một tiếng dài.

Từ thân thể nó, hàn khí tỏa ra dày đặc, đóng băng cả mặt đất. Bộ lông trắng phát sáng, run lên nhè nhẹ, phát tán ra vô số hạt bụi nhỏ li ti sáng lấp lánh. Những hạt bụi này theo gió, rơi vào bầy sói, như thần dược chữa lành các vết thương của chúng. Bầy sói hưng phấn, phát ra những âm thanh gầm gừ ghê rợn.

Theo sau sói bạc là bốn con sói khác, có hình thể nhỏ hơn một chút. Nhưng cũng vô cùng cường tráng, chúng vây quanh sói bạc như những hộ vệ đầy tận tâm.

“Vạn lang triều bái… Hỏng rồi. Đây là băng lang vương.” Ma Duẫn thì thào, sau đó hét lớn.

“Ẩn Dạ chiến bộ, mau tập trung về một chỗ.”

“Đây là băng lang vương, cùng với tứ đại lang tướng theo hầu.”

Mười thành viên của chiến bộ cũng nhận ra tình thế nguy hiểm, nhanh chóng tập hợp. Dàng thành hàng ngang cùng với Ma Duẫn, chuẩn bị ứng phó với băng lang.

“Ma đại ca, ngươi có nhìn ra chúng thuộc cảnh giới gì không?” Khang Hải thận trọng hỏi.

“Tứ đại lang tướng là Thiên Tâm cảnh. Còn lang vương… sâu không thể dò.” Ma Duẫn đáp lời.

“Chúng ta không thể đối phó với nó, chỉ có thể cố gắng cầm cự chờ cốc chủ trở về, hoặc là…” Vừa nói, Ma Duẫn khẽ liếc nhìn Đào lão.

“Thế nào Ma đại ca?” Khang Hải hỏi.

“Không có gì. Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Làm hết sức thôi.” Ma Duẫn nằm chặt chiến đao, quả quyết nói.

Lang vương gào lên một tiếng, tứ đại lang tướng như lãnh mệnh, cúi đầu triều bái. Sau đó phân làm bốn hướng, dẫn đầu bầy sói tấn công.

“Khang Hải, ta sẽ chặn một lang tướng. Đệ hãy dẫn chiến bộ, chia làm ba đón đầu ba hướng còn lại.” Ma Duẫn hạ lệnh. Nói xong quay đầu nhìn các binh sĩ:

“Các vị, bây giờ là phút sinh tử tồn vong của Ẩn Dạ cốc. Hãy nghĩ về gia đình, người thân của các ngươi mà chiến đấu. Chỉ cần cầm cự chờ cốc chủ trở về, chúng ta sẽ thắng.”

“Nói cho ta, các ngươi có làm được không?” Ma Duẫn hét to như sấm rền.

“ĐƯỢC!”

“ĐƯỢC!”

“ĐƯỢC!”

Tiếng trả lời đầy kiên quyết, thể hiện tinh thần quyết tử của binh sĩ. Chuẩn bị hi sinh thân mình bảo vệ quê hương. Ma Duẫn trừng mắt hổ nhìn những người trẻ tuổi trước mặt, quả quyết xoay người xông về phía trước.

“GIẾT CHO TA” Hắn xông lên với khí thế hừng hực.

Ma Duẫn đón đầu một lang tướng tại trung tâm chiến trường. Lang tướng này có thân hình thon gầy, mắt trái bị mù mang theo một vết sẹo khủng bố, hai răng nanh dài bất thường nhô ra khỏi miệng, hơi thở trào ra từng luồng hàn khí xanh biếc đầy lạnh lẽo khiến cho bề ngoài nó càng thêm dữ tợn.

Ma Duẫn vuốt nhẹ tay dọc theo lưỡi đao, phát ra âm thanh “leng keng” đinh tai nhức óc. Lưỡi đao sau đó như được bọc một tầng kim quang óng ánh. Hai tay nâng đao quá đầu, rồi trảm một trảm. Vô số đao khí hội tụ thành một đao ảnh khổng lồ chém xuống, mang theo khí thế của vạn quân, sắc bén vô song, đao ảnh chưa tới, nhưng lang bầy đã bị cắt chém thành thịt vụn.

Lang tướng cũng phản ứng nhanh như chớp, tụ tập hàn khí tạo ra một bộ móng vuốt khổng lồ, cứng rắn như sắt thép. Băng trảo vỗ mạnh vào đao ảnh, va chạm khủng khiếp tạo thành khí lãng hất tung mọi thứ gần đó. Lang tướng và Ma Duẫn đồng thời lui lại ba bước, ngưng trọng nhìn nhau.

Nhưng ngay sau đó, lang tướng đã chủ động tiến công. Quanh thân hình thành vô số băng chùy lơ lửng, nó nhảy vọt tới tung một trảo. Đồng thời băng chùy cũng bắn mạnh về phía Ma Duẫn từ những góc độ vô cùng âm hiểm.

Ma Duẫn buộc phải hoành đao gạt phăng các băng chùy, sau đó hai tay cử đao ngang đầu, đón đỡ một trảo này của lang tướng. Một luồng sức mạnh khổng lồ từ trên cao ập xuống, ép nửa thân dưới Ma Duẫn lún sâu vào lòng đất, phải chật vật phòng thủ. Lang tướng được thế không tha người, nhắm vào đầu Ma Duẫn cắn mạnh. Nhìn miệng của tử thần càng lúc càng gần, Ma Duẫn tức giận đấm mạnh xuống đất. Cả khu vực bị sụp đổ vì cú đấm, nhưng cũng gián tiếp cứu thoát hắn. Ma Duẫn nhân cơ hội mặt đất bị sụp xuống, nhảy vọt về phía sau. Kéo dãn khoảng cách với lang tướng.

Nhìn lang tướng một cách thận trọng. Nhưng không biết vì lí do gì, cắm chiến đao xuống đất xong, Ma Duẫn lại mở miệng khiêu khích:

“Súc sinh, ta biết ngươi có thể hiểu ta nói gì.”

“Hôm nay ta sẽ cạo lông, uống máu ngươi.”

“Ngươi và đồng loại của ngươi sẽ phơi thây nơi này.”

Lang tướng tức giận xông tới, Ma Duẫn cười ha hả, tay không lao vào cận chiến, hắn vận khởi công pháp đến cực hạn, toàn thân nổi kim quang, chiến vân như những hình xăm xuất hiện lan tràn toàn thân. Ma Duẫn như một kim nhân không biết đau lao vào vật lộn với lang tướng. Âm thanh nắm đấm va vào thân thể, hay tiếng móng vuốt xé toạt không gian vang lên rầm rĩ cả một góc chiến trường.

“Ầm, ầm.”

Ma Duẫn bị đánh cho lần nữa lùi lại, kim quang ảm đạm, vết thương chồng chất. Lang tướng cũng không khá hơn, quyền kình tàn phá cơ thể, khiến nó bước đi loạng choạng. Ma Duẫn cười ha ha, nói:

“Sao hả súc sinh, biết lợi hại của ông nội ngươi chưa?”

Đang ủ rũ, lại nghe thứ âm thanh khốn kiếp lải nhải, lang tướng lần nữa điên cuồng lao đến. Ma Duẫn lần này chỉ đứng im chờ đợi, không nhúc nhích, khẽ dậm chân xuống nền đất. Khi lang tướng lao đến vị trí Ma Duẫn cắm chiến đao, thì mặt đất bất ngờ nứt toát, sau đó từ lòng đấu vô số đao khí bùng nổ, lao vọt lên mặt đất, sức công phá mạnh đến nổi thổi tung lang tướng vào không trung.

Thì ra khi cắm chiến đao, Ma Duẫn đã bí mật nén đao khí lại, và ẩn xuống nền đất. Tiếp theo là hàng loạt những hành động như khiêu khích, lao vào cận chiến… tất cả chỉ là cái bẫy dụ lang tướng bước vào.

Ma Duẫn nén đau, lập tức chớp lấy thời cơ, nhảy lên chụp lấy chiến đao. Dùng hết sức bình sinh chém vào cổ lang tướng đang bị nổ choáng váng. Đao mang như ánh chớp giáng xuống, ngàn cân sợi tóc, lang tướng nghẹo đầu né tránh nhát chém, dùng thân thể đón lấy ánh đao. Một âm thanh như vải bị xé nát vang lên, và kèm theo là lang tướng bị chém bay như một bao tải rách, lăn long lốc va gãy hàng loạt cây đại thụ, bộ lông tuyết trắng trở nên bẩn thỉu, thê thảm như chó chết. Vết chém đã chia nó ra làm hai.

“Ha ha, cảm thấy thế nào súc sinh”. Ma Duẫn ngửa đầu cười to. Lang tướng nằm thoi thóp, hơi thở yếu ớt, ánh mắt ảm đạm, nhưng đèn cầy trong gió, tính mạng đã cận kề cái chết. Ma Duẫn tay cầm chặt chiến đao, hít vào rồi thở ra một hơi thật dài, tiến tới chuẩn bị kết liễu lang tướng, tránh để đêm dài lắm mộng.

Đứng nhìn lang tướng chỉ còn một nữa người, Ma Duẫn thở phào nhẹ nhõm. Dõi mắt đánh giá tình hình chiến trường xong, Ma Duẫn giơ đao chém xuống, thì bất thình lình trực giác mách bảo. Nhanh như chớp Ma Duẫn lách người né tránh, nhưng vẫn không kịp. Một tia sáng được phát ra từ con mắt mù của lang tướng, đã xuyên thủng bả vai phải của Ma Duẫn. Thì ra nó không hề mù, vết sẹo trên mắt trái có mục đích khiến kẻ thù chủ quan mà thôi. May mắn cho Ma Duẫn, vết thương chỉ cách tim một khoảng ngắn.

Lang tướng thấy Ma Duẫn tránh được sát chiêu của mình, ánh mắt nó hiện lên vẻ thất vọng. Sau đó trút hơi thở sau cùng. Còn Ma Duẫn thì hộc máu nằm yên trên đất, máu từ vết thương chảy ra lênh láng. Nhờ ý chí sắt đá, Ma Duẫn ráng chịu đau ngồi dậy, cho vào miệng một viên dược hoàn màu tím, sau đó vận công chữa thương.

Cho đến khi vết thương ngừng chảy máu, hắn lại tiếp tục ăn thêm hai viên dược hoàn mới dừng lại. Nhìn xác lang tướng, Ma Duẫn vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, cũng không khó hiểu vì hắn vừa mới dạo qua quỷ môn, may mắn còn giữ được nửa cái mạng.

“Phù phù, nguy hiểm thật, không ngờ chúng gian xảo như vậy. Không biết bọn người Khang Hải thế nào rồi.” Lau mồ hôi trán, Ma Duẫn quay lại chiến trường, mặc cho cơ thể đang mang đầy thương tích.

Nhấn Mở Bình Luận