Chương 62: 62: Hai Nơi Buồn Chán 04

Thiên Kiếp Mi

Trong phòng Văn Nhân Hách.
Uyển Úc Nguyệt Đán chậm rãi bước vào phòng, nơi này vốn không phải gian phòng Văn Nhân Hách ở trước kia, nhưng hắn vẫn dừng chân lại một lát rồi mới nở một nụ cười: "Văn Nhân thúc thúc nghĩ sao về cái gai nhỏ này?"
Văn Nhân Hách đang soi kỹ cái gai nhỏ kia dưới ánh mặt trời: "Gai này rỗng ruột, bên trong hình như đã từng chứa chất lỏng.

Đời này ta thấy vô số kỳ độc rồi, nhưng chưa bao giờ gặp loại gai độc này."
Uyển Úc Nguyệt Đán đứng sau lưng ông: "Nghe nói đây là gai của trúc Minh Hoàng, dùng ngọc Lục Mị có thể giải được."
Văn Nhân Hách kinh ngạc nói: "Lục Mị? Lục Mị là vật trong truyền thuyết, chỉ có một loài trai đặc biệt sống dưới đáy biển sâu, bị một loài rong rêu bám vào bên trong, trải qua mấy chục năm mới hình thành một viên ngọc trai, có thể giải loại độc cực mạnh."
Uyển Úc Nguyệt Đán chớp mắt: "Vậy là trên đời có thứ này thật sao? Nghe nói trên kim quan của hoàng đế đương triều có một viên Lục Mị."
Văn Nhân Hách chau mày, xoay người lại: "Con nghe được chuyện này từ đâu? Cứ cho là trong hoàng cung đại nội có Lục Mị đi, thì không lẽ con định phái người xông vào cung lấy ngọc sao?" Nói đến đây, ông nhấn Uyển Úc Nguyệt Đán ngồi xuống ghế, vạch mí mắt hắn ra, nhìn kỹ đôi mắt hắn: "Vẫn chỉ nhìn thấy màu đỏ máu thôi à?"
"Ừm..." Uyển Úc Nguyệt Đán hơi ngửa người ra sau tránh, "Con đã quen từ lâu rồi, Văn Nhân thúc thúc không cần hao tâm tổn trí vì con nữa."
Văn Nhân Hách buông tay, gương mặt đã hằn nên nét già nua giờ đây khẽ giần giật: "Thật ra mắt con đâu phải đã hết thuốc chữa, chẳng qua con..."
Uyển Úc Nguyệt Đán nói: "Con thế này vẫn rất ổn."
Văn Nhân Hách cất giọng nặng nề: "Tuy con đã làm cung chủ, ta cũng rất phục con, nhưng trong lòng ta con vẫn là một đứa trẻ, không khác gì năm ấy.

Con không muốn chữa khỏi mắt, là vì con cảm thấy cái chết của A Noãn và Tiểu Trọng..."
"Là lỗi của con." Uyển Úc Nguyệt Đán hạ giọng tiếp lời ông, sau đó khẽ cười, "Có lẽ các nàng không đáng phải chết, là do năm ấy con không hiểu chuyện, khiến mọi chuyện nát bét ra, cho nên..."
Văn Nhân Hách vỗ mạnh lên vai hắn: "Con đã làm rất tốt rồi, không ai coi đó là lỗi của con cả, càng không cần dùng đôi mắt để trừng phạt bản thân.

Mắt con có thể chữa khỏi, tuy khó khăn nhưng vẫn chưa hết hi vọng.

Đứa bé này, nếu con thật sự có thể gánh vác trọng trách của chủ nhân một cung, thì nên có dũng khí tự chữa lành cho mình, đừng giữ lại nhược diểm khó lòng bù đắp được."
"Con..." Giọng Uyển Úc Nguyệt Đán vẫn rất ôn hòa, thậm chí còn cực kỳ bình tĩnh, "Nhưng mà con cảm thấy, không nhìn được sẽ giúp lòng mình yên bình hơn."
Chân mày Văn Nhân Hách run run, ông lạnh lùng nói: "Vậy nếu có giặc cướp xông vào cung, bày ra cạm bẫy muốn lấy mạng con thì sao? Con không nhìn thấy, thì cũng không thể để người khác ngày đêm bảo vệ con không ngơi nghỉ! Lỡ đâu con uống phải một chén trà có độc, hoặc giẫm phải một cái kim thép tẩm độc, con muốn cả cung từ trên xuống dưới phải làm thế nào đây? Là chủ nhân một cung, sao có thể tùy hứng như vậy được?"
Uyển Úc Nguyệt Đán giơ tay lên lần mò trong không trung, nắm lấy tay Văn Nhân Hách, dịu dàng nói: "Sẽ không có chuyện đó đâu."
Văn Nhân Hách còn chưa nguôi giận: "Con làm sao dám chắc chứ? Con không biết võ công, hai mắt mù lòa, con làm sao dám can đoan mình sẽ không gặp nguy hiểm?"
Uyển Úc Nguyệt Đán thong thả nói: "Con nói không tức là không...!Văn Nhân thúc thúc, người có tin con không?"
Văn Nhân Hách trợn trừng nhìn đôi mắt trong veo đẹp đẽ của hắn, hồi lâu mới thở dài, chán nản nói: "Tin con, đương nhiên tin con."
Giương mặt Uyển Úc Nguyệt Đán vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng: "Vậy là được rồi."
Chỉ nói ra bốn chữ ngẳn ngủn, Uyển Úc Nguyệt Đán còn chưa đổi sắc mặt, Văn Nhân Hách đã cảm nhận được uy thế từ trên người hắn.

Bốn chữ này dùng thân phận cung chủ để nói, là một vương giả tính cách ôn hòa đang dung túng thuộc hạ không nghe lệnh.

Ông ủ rũ hồi lâu rồi đổi chủ đề: "Liên quan đến ngọc Lục Mị, không lẽ con định phái người xông vào cung thật à?"
"Không," Uyển Úc Nguyệt Đán dịu dàng đáp, "Nếu nó là châu báu thì Vạn Khiếu Trai chắc sẽ có, nếu không dùng tiền mua được, thì chuyện vào cung cũng không đến lượt bách tính bình dân chúng ta lo.

Tính mạng của Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành cũng đâu chỉ có mình Bích Lạc Cung quan tâm, đúng không nào?"
Văn Nhân Hách thở phào nhẹ nhóm: "Ý con là...!Chuyện này nên để người khác giải quyết?"
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười: "Chuyện tìm Lục Mị tạm thời gác sang một bên, muốn bận tâm cũng có người khác lo thay rồi, Văn Nhân thúc thúc không cần phải lo lắng."
Văn Nhân Hách gật đầu, xoay người lại rót hai chén trà: "Cung chủ uống trà."
Uyển Úc Nguyệt Đán nâng chén lên hớp một ngụm nhỏ: "Đợi Bích Lạc Cung xây xong rồi, con sẽ phái người đưa mộ của A Noãn và Tiểu Trọng tỷ tỷ vào trong cung, đến lúc đó lại phải phiền Văn Nhân thúc thúc rồi."
Văn Nhân Hách nghe đến đây thì tâm tình chấn động, tay cầm chén trà run lên cầm cập, vui buồn đan xen: "Thật...!Thật chứ?"
Uyển Úc Nguyệt Đán gật đầu, hai người đứng đối diện, tuy không thể nhìn thấy nhau nhưng tâm trạng lại tương đồng.

Nước mắt Văn Nhân Hách tràn khóe mi, Uyển Úc Nguyệt Đán khép hờ đôi mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt nhíu lại, nhưng khóe môi vẫn mỉm cười: "Con...!Con đi đây."
Hắn xoay người bước ra khỏi cửa, thong thả đi xa dần.

Văn Nhân Hách dõi theo bóng lưng hắn, những chua xót đau khổ, gió sương lạnh lẽo ẩn chứa trong bóng lưng ấy, người ngoài làm sao mà hiểu được? Đứa bé này phải chịu khổ rồi...
Ngoài cửa gió thoảng mây trôi, cảnh vật trong trẻo thoáng đãng, hoàn toàn không giống tâm trạng của người bên trong.
"Gió thổi mây trôi, vì mây mà thổi, trời xanh thăm thẳm không thấy bóng người.

Đến nơi đâu, muốn đến nơi đâu, hỏi người đi từ chốn nào? Giữa núi sông, ngàn vạn tội lỗi, cất bước lên, đi đến đâu ngắm nhìn đến đó.

Muốn hỏi ông trời, lòng có còn như xưa, không hỏi cõi trần mây khói.

Tâm trí trống rỗng, lấy thân làm kiếm, chìm trong biển máu, giết người liên miên..." Tiếng hát thăm thẳm truyền ra từ phòng khách, Uyển Úc Nguyệt Đán ra khỏi phòng Văn Nhân Hách, nghe tiếng hát thì khẽ ậm ừ.
Thiết Tĩnh và Hà Diêm Nhi đã đứng song song trước phòng khách, hai đôi mắt đều vô cùng căng thẳng.

Bên trong phòng, Hồng cô nương đang hát khe khẽ, tay nàng vỗ nhẹ lên mặt bàn, dùng tiếng bộp bộp đệm cho mình hát một bài ca.

Bài ca này có làn điệu trong trẻo vui tươi, âm cao mà lời lại ngắn, mọi người đều chưa từng nghe trước đó.

Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành từ khi đến Bích Lạc Cung chưa bao giờ mở miệng, thế mà nghe bài ca này lại bắt đầu run rẩy, khe khẽ rên lên: "A...a..."
Thế mà nàng lại chọn giải thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, thật là một cô gái thông minh.

Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ mỉm cười, yên lặng lắng nghe.

Đến khi bài ca xa xăm kia hát xong, Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành bắt đầu lăn lộn dưới đất, kêu gào thảm thiết.

Tứ chi hai người vẫn không thể nhúc nhích, cứ lăn lộn trong tư thế cứng đơ như vậy, khiến người ta thấy mà giật mình.

Thiết Tĩnh và Hà Diêm Nhi đều tái mặt, lao vào trong phòng điểm huyệt đạo hai người.

Vì bị điểm huyệt nên hai người không kêu gào được nữa, mặt mũi tái xanh, mồ hôi chảy ròng ròng, đau mà không nói ra được lại càng khó lòng chịu đựng, Uyển Úc Nguyệt Đán vội bước vào phòng, đưa tay sờ lên mặt Mai Hoa Dịch Số: "Giải huyệt đạo cho hắn."
"Cung chủ, nếu đau quá chỉ e hắn sẽ cắn lưỡi tự sát." Thiết Tĩnh khẽ khàng nói, trên mặt tràn đầy vẻ không đành lòng.

Uyển Úc Nguyệt Đán vỗ vỗ vai hắn: "Ta chỉ muốn hỏi hắn vài câu thôi, chờ lát nữa là ổn rồi." Thiết Tĩnh đành giải huyệt cho Mai Hoa Dịch Số, huyệt đạo vừa giải thì tiếng gào thét tê tâm liệt phế lập tức vang lên, khiến người ta không sao tưởng tượng nổi, con người ta phải đau đớn đến chừng nào mới phát ra những âm thanh như vậy chứ?
"Mai tiên sinh, ta chỉ hỏi một lần, ngươi đã bị gai của trúc Minh Hoàng đâm vào người, rốt cuộc là ba mươi sáu hay ba mươi bảy cái gai?" Uyển Úc Nguyệt Đán ra sức giữ chặt hai tay hắn, giọng Mai Hoa Dịch Số khàn khàn khó nghe: "Ba mươi...!bảy..."
Uyển Úc Nguyệt Đán gật đầu, Thiết Tĩnh lập lức điểm huyệt hắn, Uyển Úc Nguyệt Đán vẫn giữ chặt tay Mai Hoa Dịch Số, "Thiết Tĩnh, ta nói cho ngươi biết vị trí gai đâm trên người hắn, ngươi dùng nội lực rút gai ra.

Có nhiều chỗ ghim sâu quá, ngoại lực không nhổ ra được." Rồi hắn quay sang Mai Hoa Dịch Số: "Nếu tiên sinh vẫn giữ được tỉnh táo, trên người còn chút sức lực, thì mong hãy hết lòng phối hợp."
Mai Hoa Dịch Số bị điểm huyệt nên không thể gật đầu, giọng Uyển Úc Nguyệt Đán vẫn bình tĩnh: "Chính giữa khớp xương cánh tay, sâu một tấc hai phân." Hai tay Thiết Tĩnh giữ chặt cánh tay Mai Hoa Dịch Số, hắn hét lớn một tiếng, ra sức vận công, cánh tay Mai Hoa Dịch Số lập tức chuyển sang màu đỏ tươi, trên da thịt có hơi nóng bốc lên.

Chốc lát sau, một giọt máu thấm ra từ trong da thịt, một chiếc gai màu vàng nhạt nhỏ xíu cũng ra theo máu, chính là gai trúc Minh Hoàng.
Hồng cô nương đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt, trong lòng bỗng thấy hơi hoảng hốt, cũng có chút trống rỗng.

Sau khi Mai Hoa Dịch Số tỉnh lại, bí mật được tiết lộ hẳn là vô cùng lớn.

Mà sự tồn tại của hai người kia nhất định sẽ mang đến tai họa cho Bích Lạc Cung, Uyển Úc Nguyệt Đán là nhân vật cỡ nào, làm sao có thể không biết? Cứ coi như hắn biết cách cứu người đi, thì thật ra cách tốt nhất là đưa người đến Thiện Phong Đường núi Hảo Vân, nhờ Đường Lệ Từ ra tay cứu người.

Cách này vừa mang lại tiếng tăm cho Bích Lạc Cung, mà còn tránh được tai ương hậu họa, sao hắn không làm vậy chứ?
Không đẩy mối họa sang cho người khác, là vì hắn thật lòng muốn cứu người sao? Nàng chưa bao giờ biết, những nam nhân tâm cơ thâm trầm đi một bước nghĩ ra hàng trăm kế này...!Những vương giả, bá chủ, kiêu hùng, anh hùng tranh đoạt thiên hạ này...!Không ngờ vẫn còn cái gọi là thật lòng ư...
Hai canh giờ sau, ba mươi bảy gai gộc trên người Mai Hoa Dịch Số bị nhổ ra từng cái một, Thiết Tĩnh mồ hôi đầm đìa, rút được một nửa phải nhờ Hà Diêm Nhi thay thế, hai người đều mệt mỏi ngã vật ra đất mới thành công viên mãn.

Trên người Cuồng Lan Vô Hành lại có đến một trăm lẻ bảy cái gai độc, số lượng quá lớn như vậy, Thiết Tĩnh và Hà Diêm Nhi không cáng đáng được, phải nhờ cao thủ có nội lực hơn xa bọn họ ra tay cứu người.

Hồng cô nương từ đầu đến cuối vẫn đứng một bên quan sát, bọn họ bận rộn quên ăn quên uống, nàng cũng quên luôn.

Mãi cho đến lúc lên đèn, gai độc trên người Mai Hoa Dịch Số bị nhổ ra hết, tỳ nữ mới dâng lên cho nàng một bát cháo hạt sen hoa quế, nàng mới chợt bừng tỉnh.
Bưng chén cháo kia, nàng đi về phía Uyển Úc Nguyệt Đán.

Uyển Úc Nguyệt Đán bận rộn, trán rịn mồ hôi, gò má tú nhã đỏ ửng như say rượu, cảnh tượng này đập vào mắt khiến nàng chợt thấy yếu lòng, "Uyển Úc cung chủ, mọi chuyện xong rồi, uống chút cháo đi."
Uyển Úc Nguyệt Đán quay đầu lại nhận bát cháo, uống một ngụm rồi mỉm cười: "Cháo thật ngon."
Hồng cô nương khẽ nhíu cặp mày thanh tú, lẽ ra nàng nên hạ dăm ba loại kịch độc vào trong chén cháo này.

Thấy hắn uống vui vẻ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, bèn lùi lại mấy bước, yên lặng xoay người ra khỏi phòng.
Mai Hoa Dịch Số đã sớm đau đến ngất xỉu, Cuồng Lan Vô Hành bị Hà Diêm Nhi vỗ một chưởng bất tỉnh, hai người ngã vật xuống đất, không thể nhìn ra phong thái khí độ hào phóng trên giang hồ năm xưa.

Thiết Tĩnh đặt hai người nằm ngay ngắn lên giường: "Đêm nay ta và Diêm Nhi ở lại đây trông chừng, cung chủ về nghỉ ngơi trước đi."
Uyển Úc Nguyệt Đán gật đầu: "Nếu Mai Hoa Dịch Số tỉnh lại, Thiết Tĩnh hãy báo cho ta ngay."
Thiết Tĩnh nhận lệnh, Uyển Úc Nguyệt Đán đang muốn đi thì ngoài cửa thấp thoáng có bóng người màu xanh ngọc, Bích Liên Y đã đứng trước cửa: "Cung chủ."
"Hôm nay ngươi đi đâu?" Uyển Úc Nguyệt Đán bước ra khỏi phòng, Bích Liên Y hơi khom người đi theo hắn, "Ta ở trong phòng khách của Hồng cô nương."
Uyển Úc Nguyệt Đán cười hỏi: "Đã tìm thấy thứ gì?"
Bích Liên Y đáp: "Châm độc, phấn độc, dao giấu trong tay áo, dao găm, mấy loại cơ quan nhỏ...!Rải rác khắp nơi."
Mặt mày Uyển Úc Nguyệt Đán cong lên, mỉm cười càng non nớt đáng yêu: "Nàng ta đúng là chuẩn bị kỹ càng mới đến."
Bích Liên Y gật đầu đi theo Uyển Úc Nguyệt Đán hướng về Bích Tiêu Các: "Nàng còn giữ một chai Vạn Niên Hồng."
Chân mày Uyển Úc Nguyệt Đán nhướn lên: "Bích Đại ca, trên người vị cô nương này có rất nhiều bí mật, thân phận lại đặc thù, không thể để nàng chết trong cung, nhờ huynh tạm thời trông chừng." Bích Liên Y chắp tay nhận lệnh.
Vạn Niên Hồng là một loại kịch độc màu đỏ tươi, mùi rất gắt, uống vào chết ngay, chết không đau đớn, lại có thể giữ cho thi thể không thối rữa.

Loại độc này rất hiếm khi dùng để giết người, nhưng lại là thánh dược tự sát.

Hồng cô nương mang theo Vạn Niên Hồng bên người, cũng có nghĩa là sau khi bước vào Bích Lạc Cung, chuyện nàng mưu đồ dẫu thành hay bại thì nàng đều muốn tự sát.
Bích Liên Y đưa Uyển Úc Nguyệt Đán về phòng ngủ, phân công người canh gác ban đêm xong xuôi lại đi vòng qua phòng Hồng cô nương, tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của nàng.
Hắn thấy nàng đã tắt đèn từ sớm, ngồi yên lặng một mình trước cửa sổ, nhìn ra khoảnh rừng trúc mới trồng ngoài kia, ngón tay mân mê chai Vạn Niên Hồng, hồi lâu lại thở dài xa xăm.

Dường như nàng vừa thở dài thì biển trúc cũng toát ra vẻ u buồn, tiếng gió thổi lá trúc reo xào xạc cũng nhuốm màu thê lương.

Bích Liên Y ngồi trên mái nhà, chăm chú nhìn nàng qua khe hở giữa những mảnh ngói.

Nàng ngồi bên cửa một lúc rồi cởi áo ngoài lên giường nằm, nhưng trằn trọc một hồi vẫn không ngủ được.
Rốt cuộc nàng là ai? Cung chủ nói nàng mang thân phận đặc thù, không thể để nàng chết trong cung, vậy nhất định là thân phận rất đặc biệt rồi.

Bích Liên Y nhìn nàng trằn trọc cả đêm, chợt nhớ tới vẻ kinh diễm hắn từng thấy ở Bích Tiêu Các hôm nào.

Người con gái này rất đẹp, thân phận đặc thù, tài trí xuất chúng, một người như nàng rốt cuộc phải ngốc đến nhường nào mới làm ra nhiều chuyện lớn thế này vì Liễu Nhãn? Thậm chí có lẽ nàng...!còn muốn giết Uyển Úc Nguyệt Đán? Hắn không bực tức hay oán hận, chỉ cảm thấy kinh ngạc, thậm chí có phần tiếc nuối.
Một cô gái xinh đẹp si tình, người đầy tài hoa, cư xử khéo léo như vậy nên có cuộc sống như thơ như họa chứ? Cớ sao nàng phải dấn thân vào giang hồ máu tanh, học làm ma đầu thao túng máu thịt xương trắng?
Trong lòng Bích Liên Y không có hận thù, mà trái lại còn vấn vương chút thương tiếc và cảm thông.
"Liễu...! Liễu...!Sao chàng cứ nhìn nha đầu chết tiệt kia, sao mãi đến giờ chàng vẫn..." Cô gái trong phòng khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ bỗng ngồi bật dậy, hai tay nắm chặt chăn nệm, ngây người một lúc, nước mắt tràn khóe mi rơi xuống gò má.
"Sao mãi đến giờ chàng vẫn..."
Đoạn phía sau hiển nhiên là "Không nhìn ta."
Sao chàng cứ nhìn nha đầu chết tiệt kia, sao mãi đến giờ chàng vẫn không nhìn ta? Nước mắt Hồng cô nương rơi xuống chăn nệm, nàng khóc trong thầm lặng, gò má tái nhợt kiên cường tựa như một mảnh ngọc buốt giá dưới ánh trăng.

Rất lâu sau, nàng kéo chăn quấn chặt lấy thân thể mình, cúi đầu buồn bã nhìn ánh trăng chảy tràn trên mặt đất.
"Liễu Nhãn, ít nhất ta có thể chết vì chàng, còn cô ta...!cô ta thì sao?" Nàng túm lấy một vật bên gối ném ra ngoài: "Dù chàng có chết, cô ta cũng không khóc cho chàng! Chàng ở với cô ta thì tốt đẹp nỗi gì? Trên đời này chỉ có ta mới thật lòng thật dạ với chàng, chàng biết không? Chàng thì biết cái gì? Chàng chẳng biết gì cả! Chẳng hiểu gì hết! Chàng là...!chàng là...! tên ngốc nhất mà ta từng gặp!"
"Cạch" một tiếng, vật nằm bên gối nàng vỡ vụn dưới đất.

Nàng nhìn nó đăm đăm, nhưng không hề nhúc nhích.
Bích Liên Y nằm trên nóc nhà, liếc nhìn qua khe hở miếng ngói, lập tức giật mình kinh ngạc.

Đó là một miếng ngọc bội chạm nổi hình phượng hoàng, bên trên khắc ba chữ "Quận Lang Gia", là đồ của hoàng thất.

Nhìn độ tuổi của Hồng cô nương, rốt cuộc nàng là....

Nhấn Mở Bình Luận