Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai
Lồ ng ngực Tạ Tuyết Thần tựa như bị đụng nhẹ một cái, rũ mắt xuống, thấy hàng lông mi cong dày của nàng dính một mảnh bông tuyết không biết từ lúc nào, rất nhanh bị nhiệt độ hòa tan, hóa thành giọt nước nhỏ lan ra dưới đáy mắt.
Nụ hôn của nàng như bông tuyết phất qua đầu môi, mềm mại nhẹ nhàng.
Đôi mắt hoa đào nở nụ cười, đôi môi hồng hơi nhếch lên, Mộ Huyền Linh lộ ra ý cười đắc ý: "Ta không kiềm chế được d*c vọng của bản thân, muốn hôn ngươi thì sẽ hôn."
Tạ Tuyết Thần khẽ nhíu mày, khàn khàn nói: "Không được có lần sau."
Nghe lời này của Tạ Tuyết Thần, Mộ Huyền Linh không những không giận, ngược lại cười rạng rỡ hơn, con ngươi lóe lên.
"Tạ Tuyết Thần.." Nàng nhịn cười nhẹ giọng nói: "Nhưng vừa nãy.. Rõ ràng ngươi có thể tránh đi mà."
Bởi vì nghi ngờ có gian tế Ma tộc, bầu không khí trong thành Ủng Tuyết chìm trong căng thẳng quỷ dị.
Tất cả mọi người cho rằng, gian tế tất nhiên là một trong ngũ lão tiên minh và năm đại chưởng môn, trừ Tạ Tuyết Thần ra, thì chỉ còn chín người. Mỗi một người đều có đối tượng hoài nghi trong lòng, nhưng thân phận của ai cũng là tôn giả có địa vị cao, không ai nói ra hoài nghi trong lòng ra khỏi miệng.
Sau khi Cung chủ cung Bích Tiêu Phó Uyên Đình cùng đảo chủ đảo Linh Sư Hà Tiện Ngã ăn xong liền ngồi tán gẫu, giống như vô tình nhắc tới giao thủ trên sảnh Chính Khí: "Lúc ấy hình như là cốc chủ Kính Hoa Cốc xuất thủ trước, dấy lên tranh chấp này, chẳng lẽ nàng cố ý dò xét thương thế của tông chủ?"
Hà Tiện Ngã xách bầu rượu không rời người, nhìn Phó Uyên Đình một cái, cười như không cười nói: "Sao Phó cung chủ lại nghĩ vậy? Tố Ngưng Chân xuất thủ, là do ta lên tiếng kích tướng, sao huynh không nghi ngờ ta?"
Phó Uyên Đình lúng túng cười một tiếng, nói: "Hà đảo chủ tới rất nhanh, lại vô tranh với đời, đảo Linh Sư xa tận hải ngoại, ít có bất hòa với Ma tộc, thiết nghĩ không thể nào là gian tế được."
"Ha ha ha." Hà Tiện Ngã cười to nói: "Chỉ sợ Tố Ngưng Chân không nghĩ như vậy, cô ta sẽ cảm thấy đảo Linh Sư và Yêu tộc có giao tình, là khả nghi nhất. Ngược lại là Kính Hoa Cốc hận thấu xương yêu ma, không có khả năng cấu kết với yêu ma, Phó cung chủ thế mà lại nghi ngờ cô ta, Hà mỗ hết sức bất ngờ."
"Đều nói Hà đảo chủ và Tố cốc chủ như nước với lửa, xem ra lời đồn không thật." Một giọng nói sắc bén của nữ tử truyền từ ngoài phòng tới, Phó Uyên Đình lập tức đứng lên, ôn thanh nói: "Phu nhân, sao nàng lại tới đây?"
Người tới là nữ tu có tướng mạo hết sức diễm lệ, một thân váy dài sang trọng hoa lệ, trang điểm xinh đẹp, giữa trán nàng khó nén dáng vẻ kiêu ngạo, mặc dù xinh đẹp, nhưng lại khiến người khác không dám nhìn thẳng, Phó Uyên Đình hiển nhiên cũng nhượng nàng ba phần.
Tất nhiên Hà Tiện Ngã cũng biết Đoàn Tiêu Dung độc đoán, nghe nàng nói chuyện đã thấy chói tai. Phó Uyên Đình sợ nàng, nhưng Hà Tiện Ngã không sợ. Hắn ngẩng đầu lên miễn cưỡng uống một hớp rượu, mí mắt cũng không nâng, cười nhạt một tiếng: "Tại hạ chỉ là việc nào ra việc ấy, dựa vào tính tình và trí tuệ của Tố Ngưng Chân, cũng không thể nào cấu kết Ma tộc."
Đoàn Tiêu Dung cực ghét bộ dáng kinh thường người khác của Hà Tiện Ngã, đôi mắt diễm lệ mang theo ba phần lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống Hà Tiện Ngã, lạnh lùng nói: "Hà đảo chủ trí khôn hơn người, trong lòng chắc hẳn đã có đối tượng."
Hà Tiện Ngã lơ đễnh nói: "Trí khôn hơn người không dám nhận, tại hạ chỉ là một tán tu nơi hải ngoại, may mắn vào được tiên minh, đối với người trong tiên minh không biết nhiều, không bằng Phó cung chủ và Đoàn trưởng lão cân nhắc kĩ càng, chuyện quan trọng này, vẫn là giao cho các ngươi đi."
Hà Tiện Ngã uống ngụm nữa, lảo đảo đứng lên, tùy ý chắp tay với hai người, lảo đảo lắc lư đi ra ngoài.
Sắc mặt Đoàn Tiêu Dung âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Tiện Ngã, chờ khí tức của Hà Tiện Ngã đi xa, mới nói với Phó Uyên Đình: "Người này quả thực khiến người khác ghét."
Trong tiên minh, chỉ có Tạ Tuyết Thần và Pháp Giám tôn giả mới có thể khiến hắn nhìn thẳng mắt, những người khác trong mắt hắn thì như cỏ rác, không đáng nhắc tới.
"Ta mới dò xét qua hắn, không nghĩ tới hắn tin tưởng Tố Ngưng Chân như vậy." Phó Uyên Đình có chút bất ngờ.
"Nếu hắn thật sự thuận thế đẩy cho Tố Ngưng Chân, thì khả năng hắn là gian tế càng cao hơn." Trong tất cả mọi người, Đoàn Tiêu Dung nghi ngờ Hà Tiện Ngã nhất, nhưng nàng không thể hỏi ngay trước mặt Hà Tiện Ngã hắn có phải gian tế hay không, liền dùng cách liên hiệp gài bẫy thử dò Hà Tiện Ngã, không nghĩ tới Hà Tiện Ngã không mắc câu chút nào.
Là bị hắn phát hiện, hay quả thật không phải hắn?
Mộ Huyền Linh nhìn Phó Uyên Đình và Đoàn Tiêu Dung đi qua từ xa, nghiêng đầu nói với Nam Tư Nguyệt: "Khó tin thật, đường đường cung chủ cung Bích Tiêu, lại sợ vợ như hổ, ta nghe nói, hắn chỉ có một con trai."
Chuyện này ở giới tu đạo không hiếm thấy, phải nói có một không hai, bởi vì tuổi thọ của pháp tướng tôn giả rất dài, mấy trăm năm, sinh bao nhiêu con cũng đều bình thường, giống như Tạ Tuyết Thần, là con thứ mười tám trong nhà. Nghe nói Nam Tư Nguyệt cũng không ít anh em.
Nam Tư Nguyệt nhẹ lay động quạt xếp, hơi mỉm cười nói: "Phó Uyên Đình chỉ có một con trai, nhưng Đoàn Tiêu Dung lại có ba con trai, Phó Uyên Đình là đạo lữ thứ hai của Đoàn Tiêu Dung."
"Đoàn Tiêu Dung lớn hơn Phó Uyên Đình hơn một trăm tuổi, khi nàng ở cảnh giới kim đan đã mang thai, sinh hạ hai đứa bé, nhưng tư chất không tốt. Sau đó đạo lữ của nàng chết trong tay ma tộc, sau khi nàng tu thành pháp tướng, kế nhiệm chủ vị cung Bích Tiêu, lúc ấy Phó Uyên Đình chỉ là một đệ tử trong cung Bích Tiêu." Nam Tư Nguyệt nói.
Loại chuyện phong lưu này, tất nhiên Tang Kỳ sẽ không nói nhiều với Mộ Huyền Linh, hôm nay nàng mới biết cụ thể từ miệng Nam Tư Nguyệt, cực kì hiếu kì.
"Thế tức là Phó Uyên Đình còn phải gọi Đoàn Tiêu Dung một tiếng sư tôn nhỉ."
Nam Tư Nguyệt lắc đầu, nói: "Sư tôn của Phó Uyên Đình là người khác, nhưng Đoàn Tiêu Dung quả thật có chỉ điểm tu hành qua cho Phó Uyên Đình. Phó Uyên Đình anh tuấn phong lưu, thiên tư không tầm thường, dưới sự giúp đở của Đoàn Tiêu Dung đã lên cấp pháp tướng, mấy năm sau hai người kết làm đạo lữ, Đoàn Tiêu Dung cũng truyền chủ vị cung Bích Tiêu cho hắn. Tuy đều là pháp tướng, nhưng tu vi của Đoàn Tiêu Dung mạnh hơn Phó Uyên Đình rất nhiều, là một trong ngũ lão tiên minh."
Mộ Huyền Linh bừng tỉnh hiểu ra nói: "Khó trách Phó Uyên Đình cung kính với Đoàn Tiêu Dung như vậy, cũng không biết tư chất của con trai bọn họ như thế nào?"
Phụ mẫu đều là pháp tướng, tư chất của con cháu ít cũng trên trung bình. Nam Tư Nguyệt nghe Mộ Huyền Linh hỏi, vẻ mặt có chút cổ quái, dở khóc dở cười.
"Hắn hả.. Cũng không tốt lắm." Nam Tư Nguyệt cười khẽ than thở: "Nhưng hắn cũng có danh tiếng đệ nhất thiên hạ."