Chương 22

Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

A Cẩn bị mẫu thân đánh mông, nàng xấu hổ che mặt. Đánh người thì được, nhưng không thể làm trước mặt mỹ nam tử nha! A Cẩn chôn đầu vào cổ Lục Vương phi, dáng vẻ xấu hổ giận dữ!

Thấy nàng thay quần áo xong, Thời Hàn lập tức tiến lên: "Để con ôm muội ấy."

A Cẩn đang có ma ma mềm mềm thơm thơm, làm sao lại muốn trở lại trong ngực tiểu thiếu niên, chuyện này không khoa học đâu. Nàng nắm chặt vạt áo Lục Vương phi, đầu nhỏ lắc lư như trống bỏi!

Mặt Thời Hàn lập tức hiện lên vẻ cô đơn. Lục Vương phi thấy dáng vẻ mất mác của hắn, lại nhớ tới những chuyện đau khổ mà đứa nhỏ này gặp phải, đau lòng không chịu được, lập tức bỏ khuê nữ của mình vào trong ngực người ta: "Thời Hàn ngoan, ôm muội muội cho chặt. Tiểu gia hỏa này nặng lắm, là cục thịt tròn!"

Thời Hàn ngẩng đầu cười một tiếng, nụ cười xán lạn kia khiến Lục Vương phi nhìn muốn hoa mắt. Bản thân Lục Vương phi cũng là đại mỹ nhân, thế mà gặp đứa nhỏ này vẫn cảm thấy khác nhau một trời một vực.

"A Cẩn ngoan, không được nghịch ngợm, biết chưa nào?"

A Cẩn cực kì giận hành động bị mê hoặc của mẫu thân nhà mình, nàng giương nanh múa vuốt, hai tay vung vẩy kháng nghị: "U ya ya, ê a, đi đa ya ya!"

Lục Vương nhìn nhìn nàng chằm chằm: "Không ngoan thì tối về không cho con ăn canh trứng gà."

A Cẩn lập tức ngậm miệng... Không còn cách nào, tiểu hài tử đáng thương vậy đấy, canh trứng gà cũng có thể trở thành mỹ thực dụ dỗ nàng. Nhưng ai bảo nàng không có răng chứ, bây giờ nàng lại không thể ăn thịt thịt!

Thấy A Cẩn ngoan ngoãn "Y" một tiếng, Lục Vương phi sờ nhẹ cằm, trở lại phòng trước. Thời Hàn ôm A Cẩn, nhìn ánh mắt phẫn nộ của nàng mà nở nụ cười: "A Cẩn đừng sợ, ca ca thương muội nhất."

A Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, tỏ vẻ rất giận vì hành động bán mặt vừa rồi của hắn. Đậu đen rau má, quả nhiên đời chính là vậy, cho dù đã xuyên không thì vẫn cần xem mặt! Nàng duỗi tay bóp mặt Thời Hàn, thấy hắn không phản kháng thì lại càng vui sướng! Ai dà dà, tiểu nam hài, tỷ tỷ bóp mặt của cưng, cưng hoàn toàn không dám phản kháng ha? Á ha ha! La la la!

Thời Hàn hời hợt: "Nếu muội ngoan một chút, ta sẽ bồng muội đi nghe tám chuyện."

A Cẩn lập tức cười ngoan, nàng kéo vạt áo nhỏ của mình, nhếch miệng cười lấy lòng, nước miếng theo cằm chảy xuống, cơ thể nhỏ cọ tới cọ lui!

Thời Hàn hài lòng: "Tiểu A Cẩn ngoan quá, sau này cứ ngoan ngoãn nghe lời ca ca, ca ca sẽ làm muội hài lòng." Hắn cười như không cười sờ sờ cánh tay nhỏ như củ cải trắng của A Cẩn, lại chọt chọt bụng nàng. A Cẩn "bốp" một tiếng, một cú Thiên Mã Lưu Tinh Quyền* đánh vào mặt Thời Hàn.

*Thiên Mã Lưu Tinh Quyền: một kỹ năng trong bộ truyện tranh "Saint Seiya". Đây là một trong các tuyệt chiêu tấn công đặc trưng thường dùng của các Pegasus Saint. Khi sử dụng, các Pegasus Saint sẽ đốt cháy Cosmo lên cực hạn và thủ thế vẽ nên hình ảnh 13 ngôi sao chòm Thiên Mã rồi tung ra vô số cú đấm tựa như sao băng tấn công đối thủ.

A Cẩn "hừ" một tiếng, dám chọc bụng nàng, nàng phải bùng nổ!

Âm thanh không lớn, nhưng mọi người lập tức trở nên yên tĩnh. Lục Vương phi cực kì bất đắc dĩ với nhóc tỳ nhà mình, sao lại không thành thật một chút nào vậy. Con bé đánh Phó Thời Hàn thế này, nếu như bị truyền ra ngoài thì, Lục Vương phi nhíu mày...

"A Cẩn không ngoan!" Phó Thời Hàn kéo dài giọng: "Không ngoan thế này...ca ca sẽ nâng lên cao cao nha!"

A Cẩn lập tức quýnh, nàng nhìn Phó Thời Hàn chòng chọc, dường như có đốm lửa bừng bừng. Thời Hàn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: "A Cẩn có ngoan không nào?"

A Cẩn lắc đầu, phản kháng: "Không!" Ta muốn nghịch đấy! Sao nào!

Phó Thời Hàn đặt nàng lên bàn nhỏ, cầm tay nàng hỏi: "Nâng lên cao cao sẽ dọa tiểu A Cẩn tè ra quần. A Cẩn còn muốn phản kháng không?"

A Cẩn "hừ" một tiếng, tiếp tục không vui! Vậy thì thế nào! Ngươi cắn ta đi! Ta kiên quyết không bị thế lực ác hù dọa đâu! Ngươi uy hiếp ta thế này cũng không có tác dụng!

"Vậy thì..." Phó Thời Hàn đưa tay lên cơ thể mũm mĩm của A Cẩn, bắt đầu thọc lét: "Vì tránh cho tiểu A Cẩn không bị dọa thất thố mà tè ra quần, cứ làm vậy đi!"

"Ha ha ha..." A Cẩn bị thọc ngứa, không nhịn được bật cười. Nàng tránh trái tránh phải, nhưng không tránh thoát được tay của Phó Thời Hàn, ngoại trừ thét lên thì chỉ có thể "khanh khách" không ngừng.

Phó Thời Hàn thấy nàng cười thành cục thịt nhỏ, tay cũng không ngừng lại, hỏi: "A Cẩn có ngoan không?"

A Cẩn vươn tay: "...Ngoan!" Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt!

Thời Hàn gật đầu: "Vậy A Cẩn có muốn nói xin lỗi ca ca không?"

A Cẩn gần như sắp chảy nước mắt, đậu đen rau má, thật là đứa trẻ hư: "Xin...xin lỗi!"

Thời Hàn nheo mắt: "Nói đàng hoàng!"

A Cẩn bẻ vạt áo bị lật lên xuống, muốn che bụng mình lại: "Xin...xin lỗi!"

Lúc này Thời Hàn mới hài lòng: "A Cẩn quả là tiểu khả ái thông minh lanh lợi nhất trên đời này, Thời Hàn ca ca dẫn muội đi chơi." Thời Hàn ôm A Cẩn ra phòng ngoài, thấy sắc mặt mọi người khác nhau thì mỉm cười, nói: "Vừa rồi con chơi đùa với muội muội, muội ấy rất thích con đấy!" Giọng điệu có một chút khoe khoang.

Đừng nói Lục Vương phi, ngay cả dưỡng mẫu Nhị Vương phi của Phó Thời Hàn cũng không nhịn được muốn móc lỗ tai, bà xấu hổ cười: "Vậy à!"

Cánh tay mũm mĩm của A Cẩn ôm cổ Thời Hàn, tỏ vẻ cực kì tri kỉ. Nàng cọ mặt hắn, ê a một tiếng, tiếp tục: "Tốt, ca ca...tốt!"

Thời Hàn ôm A Cẩn ngồi xuống, Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt nhìn muội muội nhà mình biết điều như vậy, cảm thấy không giống con bé cho lắm. Hai người liếc nhau, quy củ đứng đó, cũng không nói lời nào!

Tứ Vương phi: "Tiểu A Cẩn cũng hoạt bát hơi quá rồi. Vừa rồi ta nghe giống như còn đánh người, tiếng vang kia, chà chà!" Ha hả, nếu như để Thiên gia biết được tiểu tử Phó Thời Hàn này bị bắt nạt, sợ là chắc chắn không bỏ qua. Người kia đối tốt với một người ngoài hơn người trong nhà gấp vô số lần!

Chuyện đã qua, Tứ Vương phi lại muốn nhắc lại, thật là khiến người ta cảm bực bội. Từ trước đến nay Nhị Vương phi Tam Vương phi là một phe, Lục Vương phi lại là người không thích gây chuyện, nhưng ngay cả Ngũ Vương phi từ xưa đến nay thân cận với Tứ Vương phủ cũng không nhịn được mà thở dài. Nếu như Tứ Vương phi hiểu chuyện hơn chút, Tứ Vương gia tuyệt đối sẽ không có cục diện hiện tại.

"Tứ thẩm nói gì vậy. Chẳng lẽ A Cẩn thân mật chơi đùa với ta một chút cũng phải nói thành đánh sao? Nhóc tỳ làm sao biết những thứ chừng mực kia được? Nếu đã vậy, chúng ta thật sự không dám đùa giỡn nữa. Hoàng gia gia ban thưởng phong hào Gia Hòa Quận chúa cho A Cẩn, Gia Hòa là hạnh phúc và tốt đẹp, lại có nghĩa là gia đình hòa thuận. Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, đoán là Hoàng gia gia cũng hi vọng cả nhà hạnh phúc. Có một số phỏng đoán ác ý, Tứ thẩm vẫn đừng nên nhiều lời, đương nhiên chúng ta biết ngài nhanh mồm nhanh miệng, không có ý kia. Nhưng nếu để cho người ngoài truyền đi, sợ là sẽ gánh tiếng xấu gậy quậy phân heo." Phó Thời Hàn mang theo tươi cười, giọng điệu cũng cực kì thành khẩn, nhưng hàm ý bên trong...mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai nói chuyện!

Tứ Vương phi giận muốn ngất đi, nhưng lại không thể phát tác. Nghĩ đến danh xưng gậy quậy phân heo kia, bà ta chỉ hận không thể rạch nát gương mặt tuấn tú kia.

"Bộp bộp bộp bộp!" Mọi người không biết nói cái gì, nhưng hài tử lại là người nhiệt tình nhất. A Cẩn chảy nước miếng, vỗ tay!

Phó Thời Hàn, ngươi là nam thần của ta!

Nhấn Mở Bình Luận