Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
A Cẩn tỏ vẻ mình đúng là đồ nhà quê nha, tuy lúc xem Lộc Đỉnh Ký có ấn tượng cực kì sâu với ca khúc này, nhưng thật sự nghe người ta hát thì đúng là lần đầu tiên, cảm giác cứ là lạ!
Lục Vương gia vào cửa, thấy tất cả đều đang nhìn ông thì cười ha ha, cố làm ra vẻ phóng khoáng, nói: "Thế nào? Ta hát không tệ nhỉ? Đám người trong thanh lâu không có ai hát hay bằng ta đấy!" Giọng điệu tràn ngập vẻ đắc ý.
Sắc mặt Lục Vương phi lạnh xuống: "Vương gia đừng nói bậy trước mặt hài tử. Ông hoang đường như vậy thì bọn nhỏ sẽ thấy thế nào? Người làm phụ thân đã không thể làm gương cho nhi nữ thì cũng không thể trở thành gương xấu cho hài tử chứ."
Lục Vương phi vốn là nữ tử tuyệt sắc, xụ mặt như vậy lại có dáng vẻ cao không thể chạm tới. Lục Vương gia xoa tay, trông hơi co rúm, nhưng vẫn giải thích: "Thật ra… thật ra chỉ là tâm trạng người ta tốt thôi!"
Người! Ta! A Cẩn không nhịn được bật cười, vừa cười một cái nước miếng đã chảy ra. Sao phụ thân nàng lại phải dùng xưng hô của nữ tử thế này! Không riêng A Cẩn, Oánh Nguyệt cũng lặng lẽ vuốt vuốt cánh tay mình rồi lui về sau, rõ ràng là không chịu nổi! Cẩn Ngôn lại bình tĩnh lau miệng cho muội muội mình, hắn ngẩng đầu mỉm cười nhìn phụ thân, hỏi: "Phụ thân gặp được chuyện vui gì thế?" Coi như là cổ vũ.
Lục Vương gia kích động: "Vừa rồi ngũ bá phụ con đến thăm ta, theo như hắn nói thì tứ bá phụ con chuẩn bị ăn miếng trả miếng đấy!"
A Cẩn không hiểu, nàng cảm thấy mình không hiểu được sự điên của phụ thân nàng. Người ta muốn ăn miếng trả miếng, sao ông ấy còn phấn chấn thế chứ! Chuyện này không khoa học nha. Quả nhiên, tiểu Thế tử Cẩn Ngôn cũng bày ra biểu cảm không hiểu, Lục Vương phi nhìn toàn phòng mà chỉ có một mình bà hiểu cái đồ không đáng tin này, chợt cảm thấy cuộc sống của mình cực kì hiu quạnh!
"Đừng nói ông nghĩ là ăn miếng trả miếng chính là… mua tặng một người cho ông đấy?"
Lục Vương gia hết sức phấn khởi: "Đúng thế đó! Nhưng đây cũng không phải là ta nghĩ, mà ngũ ca nói tứ ca đúng thật đang tính toán như vậy. Ông ta đã nói muốn đưa cho ta bốn mỹ nhân. Bốn người, bốn người đấy!" Ông ta vươn bốn ngón tay ra, ánh mắt tràn ngập khoe khoang!
Lục Vương phi hít sâu, mỉm cười nói: "Vậy rất tốt nha! Để ông ta đưa là được. À đúng rồi, ông đi nói cho ông ta biết, trong phủ chúng ta nhiều người, hài tử lại còn nhỏ, sợ là không nuôi nổi nhiều người như vậy. Để ông ta chuẩn bị thêm chút thóc gạo."
Mắt Lục Vương gia sáng long lanh: "Nàng đồng ý rồi! Quả nhiên nàng là hiền thê. Ta biết ngay mà, nương tử của ta tốt hơn nhà người khác nhiều, để bọn họ tha hồ ghen ghét đi nha? Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm tứ ca nói, đúng thế, ta còn phải đi nhắc nhở tứ ca một chút, không thể quên chuyện này được! Không thể nói không giữ lời được! Hà hà hà!"
Lục Vương phi mỉm cười: "Được thôi! Chỉ cần Vương gia vui thì chuyện gì cũng được!"
Lục Vương gia được xoa dịu cực kì thoải mái, hí ha hí hửng: "Vẫn là Vương phi tốt."
Lục Vương phi nghiêm mặt: "Vương gia là phu quân của ta, thân làm nữ tử, đương nhiên ta phải coi phu là trời, lúc còn ở khuê phòng ta cũng đọc không ít Nữ Tắc Nữ Huấn, chẳng lẽ chỉ xem không sao? Đương nhiên lúc nào cũng phải ghi nhớ trong lòng. Ngài nạp thêm nhiều thiếp để khai chi tán diệp cho Lục Vương phủ đương nhiên là thỏa đáng."
Lục Vương gia cảm động rơi lệ: "Cưới thê phải cưới người hiền, chẳng trách lần nào phụ hoàng cũng khen ngợi nàng, thật là tốt quá."
Lục Vương phi mỉm cười, dịu dàng nói: "Vương gia quá khen."
Lục Vương gia chợt cảm thấy mình có thê như thế thì còn cầu mong gì nữa. Ông ta vui mừng hớn hở: "Nếu đã vậy thì ta ra ngoài đi dạo nhé? Không biết có gặp được tứ ca không đây! Phụ hoàng đã cấm túc ta được một thời gian lâu, có lẽ cũng nên bớt giận rồi."
Lục Vương phi gật đầu: "Ngài đi đi, nhưng đừng để chịu ấm ức gì."
Lục Vương gia nắm chặt tay Lục Vương phi, cảm động: "Mỹ Phù, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt."
Tuy nói vậy, nhưng sau khi Lục Vương gia bày tỏ xong thì vẫn thoải mái bước ra ngoài. Ông ta vừa ra khỏi cửa, Lục Vương phi đã quay đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười mà nói với Cẩn Ngôn: "Thật may là các con đều không giống phụ thân đấy!" Sự may mắn lộ rõ trong giọng điệu.
Cẩn Ngôn nhíu mày: "Mẫu thân, tứ bá phụ sắp xếp người tới chưa hẳn đã có lòng tốt. Ngài tiếp nhận như vậy sẽ có vấn đề gì không?"
Lục Vương phi lắc đầu: "Chuyện đó thì con yên tâm. Nếu các ả đã dám đến Lục Vương phi, đương nhiên ta có thể nắm giữ người trong tay. Chẳng lẽ bọn họ lại coi ở đây là chỗ có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Nghe Lục Vương phi nói vậy, Cẩn Ngôn cũng hiểu, không lo lắng nữa. Hắn chơi với muội muội một lát thì cảm thấy hơi mệt, đứng dậy rời đi. Oánh Nguyệt thấy đại ca như thế thì tiến lên đỡ người, cực kì tri kỷ.
Tiểu ca ca và tiểu tỷ tỷ đều đi, A Cẩn gối đầu lên đùi Lục Vương phi, giơ chân lên muốn gặm. Lục Vương phi thấy thế thì kéo tay nhỏ của nàng ra. A Cẩn không hề có chút cảm giác xấu hổ mà một linh hồn trưởng thành cần phải có, nàng tức giận ê a! Lục Vương phi không thèm để ý nàng, chỉ giữ chân tay không cho nàng cử động lung tung.
"Vương phi, đúng theo lời ngài nói, người tiến vào Lục Vương phủ sẽ nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta, nhưng tóm lại cẩn thận đến mấy cũng khó tránh sơ sót, như thế quả thật không thỏa đáng. Tên tứ Vương gia này quả nhiên là người khó chơi." Thấy không có ai, Lâm ma ma nói.
A Cẩn vểnh tai, cảm thấy hình như có một bí mật to nào đó! Quả nhiên, nàng nghe thấy Lục Vương phi hừ lạnh, nói: "Rốt cuộc làm sao ông ta có thể không liên quan gì đến chúng ta được. Tuy ta không thể làm gì ông ta, nhưng ta cũng không phải con cừu nhỏ mặc người nắm bóp giẫm đạp. Thật cho rằng ta vẫn trẻ người non dạ như xưa sao? Ha hả!"
Lâm ma ma: "Trong lòng Vương phi hiểu rõ là được. Tứ Vương gia, những chuyện trước kia đều chỉ là mây khói quá khứ."
"Đương nhiên ta rõ ràng. Ông ta vì cầu mà không được mới đến bước không thể dứt bỏ như ngày hôm nay, cũng không có nghĩa là yêu ta đến mức không thể tự kiềm chế. Tình cảm nam nhân có mấy phần là thật chứ. Nếu như thật sự thích ta, sao lại cầu hôn nữ nhi của Quách gia, quyền lợi vẫn là nặng hơn tất cả. Năm đó Thẩm gia ta không bằng Quách gia, đương nhiên ông ta lựa chọn nữ nhi của Quách gia, hôm nay thế Thẩm gia chúng ta càng lúc càng lớn, ông ta lại muốn diễn tiết mục gì mà trong lòng yêu người khó bỏ. Loại ngụy quân tử thế này còn khiến người ta buồn nôn hơn cả tiểu nhân thật sự như Vương gia." Trước mặt Lâm ma ma, Lục Vương phi cũng không kiêng dè gì. A Cẩn nghe mà trợn mắt há mồm. Đậu đen rau má, tứ bá phụ của nàng ái mộ mẫu thân nàng, đúng là quá kinh dị. Nhưng cũng phải like cho mẫu thân nàng, đầu óc quả thật thanh tỉnh!
Lâm ma ma: "Vương phi đừng tức giận quá. Ta đã tìm được người mà ngài bảo ta tìm rồi. Chỉ cần muốn là có thể sử dụng với ông ta..."
Lục Vương phi lắc đầu: "Tạm thời không thể dùng! Con mắt thiên gia rất tốt, Tứ Vương gia là con của ngài ấy, nếu như chuyện bại lộ, thiên gia sẽ không tha cho ta. Nuôi và dạy quy củ cho người thật tốt quan trọng hơn cả. Không phải ngươi đã từng nói chúng ta không thể nuôi ra một con sói mắt trắng được."
Lâm ma ma khẽ vâng rồi nói tiếp: "Vương phi, vậy còn thuốc bên phía Vương gia?"
Lục Vương phi: "Tiếp tục cho ông ấy uống! Ta không muốn để ông ấy tạo ra thêm đệ muội cho A Cẩn của chúng ta! So với việc nhắm vào những di nương và mấy nữ nhân không nhớ nổi tên kia thì không bằng một lần vất vả suốt đời nhàn. Tóm lại uống không chết được, cứ tiếp tục!"
Cuối cùng A Cẩn cũng hiểu, mẫu thân nàng hạ dược phụ thân sao? Má con ơi, mẫu thân nàng là đóa hoa ăn thịt người nha!