Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh
[Niết Bàn lần thứ tám kết thúc.]
[Tốc độ khôi phục thân thể của ngươi tăng gấp đôi.]
[Tất cả ẩn mạch của ngươi bị đả thông, bước vào Khí Động Cảnh, liền có thể khí quán toàn thân.]
[Thân thể ngươi lột xác, cảnh giới đột phá, tu vi trước mắt: Thuế Phàm Bát Trọng.]
[Thọ nguyên của ngươi+10, thọ nguyên trước mắt: 143.]
* * *
Ước chừng một canh giờ rưỡi, Ôn Tri Hành từ trong hôn mê tỉnh lại.
Thân thể hắn lần nữa niết bàn thành công.
- Còn thiếu một lần cuối cùng.
Ôn Tri Hành mở mắt, tinh tế cảm thụ thân thể của mình.
Trong cơ thể dường như tràn đầy tinh năng vô cùng vô tận.
Trên thực tế, mỗi lần niết bàn, toàn phương vị thân thể đều bị rèn luyện, chẳng qua có trọng điểm mà thôi.
Trải qua tám lần niết bàn này, thân thể của hắn đã sớm tiến vào cảnh giới tiên nhân.
- Thân này của ta liệu có thể một quyền đánh chết tu sĩ Khí Động Cảnh hay không..
Theo lực lượng bồng bạc không ngừng xuất hiện, Ôn Tri Hành thậm chí có xung động muốn tìm người thử tay.
Hắn hướng trước mắt nhìn lên.
Thấy Trầm Linh Quân đang nhắm mắt khoanh chân, canh giữ trước lò luyện đan.
Nội tâm của nàng vô cùng vui sướng, có Nguyên Dương của Ôn Tri Hành, lần này đan dược nhất định luyện chế thành công.
Ôn Tri Hành cũng không có ý gọi Trầm Linh Quân, lại quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Hai tên lô đỉnh trước kia, giờ phút này vẫn nằm trên mặt đất mê man.
Bị rút cạn Nguyên Dương, nào có dễ khôi phục như vậy.
Nếu không phải Trầm Linh Quân này cho đan dược khá tốt, hai người này sợ là đã chết.
Chân Dương đan này cũng không thể thay đổi vận mệnh lô đỉnh.
Ôn Tri Hành thở dài một tiếng.
Chỉ là luyện chế một lô Chân Dương đan mà thôi, đã rút cạn rất nhiều Nguyên Dương của các lô đỉnh.
Nếu không phải mình đến, Nguyên Dương này không biết lúc nào đến bao giờ mới cung cấp đủ.
Đối với lô đỉnh Vạn Diệu Cung mà nói, chẳng qua là đổi phương thức tra tấn mà thôi.
Để nàng luyện chế thành Chân Dương đan này, có thể không phải là chuyện tốt gì.
Trong lòng Ôn Tri Hành khẽ động.
Chân Dương đan này một khi luyện thành, nhất định tất cả lô đỉnh đều gặp tai ương.
Thậm chí chính mình cũng có khả năng bị kéo đến luyện đan.
Dù sao Chân Dương đan do Nguyên Dương luyện thành, công hiệu nhất định kinh người!
- Đây chính là ta suy nghĩ không chu đáo..
Ôn Tri Hành nhíu mày, hơi trầm ngâm, hai mắt hơi nheo lại.
Một khi đã như vậy, cũng chỉ có thể để đan dược này luyện không thành.
Bằng không, nghĩ biện pháp, phá hủy đan lô này..
Trước tiên dùng Nhiếp Tâm Thuật khống chế Trầm Linh Quân, lại để Nghịch Mệnh Huyết Thân nháy mắt ra tay, chỉ là nguy hiểm có chút lớn..
Sắc mặt Ôn Tri Hành có chút âm tình bất định.
Răng rắc!
Răng rắc!
Đúng lúc này, trên lò luyện đan lại truyền ra tiếng vỡ vụn.
- Hả?
Ôn Tri Hành sửng sốt.
Chợt vui mừng quá đỗi, chờ một chút!
Đan lô này chẳng lẽ là muốn nổ lô?
Ngay sau đó, tiếng răng rắc càng thêm rõ ràng.
Trầm Linh Quân bị tiếng răng rắc này đánh thức.
Nàng cũng nhận ra vấn đề.
Nhưng mà, đã chậm..
Oanh!
Nương theo một tiếng nổ vang thật lớn, cả đan lô ầm ầm nổ tung ra.
Dương khí nồng đậm, trong nháy mắt tản ra bốn phía.
Trầm Linh Quân bởi vì ở quá gần, cả người trực tiếp bị đánh bay.
- A!
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, liền bao phủ trong vụ nổ.
Ba người Ôn Tri Hành vì cách khá xa nên không bị ảnh hưởng gì.
A a a a!
Trải qua thời gian ngắn mê mang, trong sương khói truyền đến một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Trầm Linh Quân điên rồi!
- Lò luyện đan của ta!
- Đan dược của ta!
- Hết rồi!
- Hết rồi!
Ôn Tri Hành nhanh chóng nhắm mắt, làm bộ như đang hôn mê.
Chuyện này không liên quan đến hắn..
* * *
Một ngày sau,
Ôn Tri Hành sâu giấc mở mắt.
Lúc này, Trầm Linh Quân đang hai mắt vô thần ngồi xổm ở một bên, thấy Ôn Tri Hành tỉnh lại, cũng hữu khí vô lực ngẩng đầu nhìn.
- Ngươi tỉnh rồi..
Trầm Linh Quân mặt xám mày tro, tóc rối bù như ăn mày.
Lò luyện đan nổ tung, để cho nàng đến bây giờ còn chưa hoàn toàn hoàn hồn.
Nhiều tháng cố gắng, cứ như vậy biến mất..
Nàng rất mê mang.
Sao lại nổ lò?
Là mình nghiên cứu chế tạo đan dược này có vấn đề sao..
Nàng đã hao phí nhiều Nguyên Dương như vậy.
Cho dù muốn thử lần nữa, những sư tỷ kia của nàng cũng sẽ không cho nàng cơ hội nữa.
- Ưm..
Ôn Tri Hành có vẻ yếu ớt mở miệng, sau đó lại mờ mịt hỏi:
- Sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì?
- Không.. chuyện..
Trầm Linh Quân miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
- Sao vậy.. Nổ lò rồi?
Ôn Tri Hành trừng mắt hỏi.
Tê..
Trầm Linh Quân hô hấp cứng lại, sắc mặt trong nháy mắt giống như người nhà đã chết.
Ôn Tri Hành chuyện gì không nên nói thì nói cía đó.
Nàng gần như ngạt thở.
- Không có việc gì, nổ lò mà thôi.. hẳn là.. không phải vấn đề lò luyện đan, chỉ là tay nghề của ngươi không tinh, lần sau cố gắng một chút hẳn là sẽ không nổ.
Ôn Tri Hành ung dung đứng dậy, ánh mắt chân thành an ủi.
- Ngươi..
Lần này, Trầm Linh Quân thật sự hít thở không thông.
- Sư tỷ..
- Ngươi đừng nói nữa.. Ngươi đi đi..
Thẩm Linh Quân cảm giác mình sắp không chịu được.
Vốn còn muốn giữ Ôn Tri Hành ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, hiện tại nàng chỉ muốn đuổi người.
- -
Sắc trời đã tối, trăng sáng treo cao.
Trên đường trở về, Ôn Tri Hành cảm nhận được gió mát trong núi, thể xác và tinh thần vui sướng trước nay chưa từng có.
Thuận thế lại thu ba lần Mảnh Vỡ Tạo Hóa.
- Lần này vận khí cũng không tệ.
[MMảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám+2.]
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam +1, trước mắt 3/3.]
- Không ngờ có mảnh vỡ tạo hóa màu lam.. Không tệ.
Ôn Tri Hành trong lòng vui vẻ.
Hôm nay là một ngày may mắn.
Tuy nhiên, hắn cũng không vội vã mở ra, về trước rồi nói sau.
Ôn Tri Hành đi dọc theo con đường nhỏ.
Hắn vốn định trực tiếp quay về chỗ ở của mình, nhưng giữa đường đột nhiên nhớ tới đệ tử lô đỉnh cùng Trương Thiên Thành cứu trợ lúc trước.
Ngày đó, Trương Thiên Thành đút cho đệ tử lô đỉnh một viên Địa Nguyên Đan.
Cũng không biết bây giờ là tình huống gì.
Ôn Tri Hành tâm niệm khẽ động, chuẩn bị thuận đường nhìn xem.
Hắn bị người thải bổ nhiều lần như vậy, đối với đệ tử lô đỉnh gặp phải tự nhiên là cảm động lây.
Đều là người đáng thương.
Tuy nói người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng loại tiện tay này, hắn cũng sẽ không keo kiệt.
Ôn Tri Hành bước nhanh hơn, rất nhanh đã đi tới chỗ ở của lô đỉnh.
Cách nhiều ngày, trong những nhà tranh này lại có thêm hai gã lô đỉnh.
Tuy trạng thái của hai người này mặc dù suy yếu, nhưng cũng chưa tới mức đèn tắt giếng cạn.
Ôn Tri Hành chỉ nhìn hai người rồi xoay người rời đi.
Sau đó, lại tìm được lô đỉnh bị hút khô lúc trước.
Giờ phút này, đệ tử lô đỉnh này vẫn lâm vào hôn mê.
Bộ dáng kia mặc dù không bị tử khí bao phủ như trước, nhưng vẫn giống như thây khô.
Ngày đó, Địa Nguyên Đan mặc dù bảo trụ tính mạng người này, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là bảo trụ.
Muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất phải mấy tháng thời gian.
- Coi như ngươi may mắn.
Ôn Tri Hành lấy ra một bình ngọc.
Bên trong chính là Địa Nguyên Đan.
Chính là vật hắn đạt được trong ban thưởng.
Ôn Tri Hành lấy ra một quả, nhét vào trong miệng người này, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một quả, đặt vào lòng bàn tay người này.
Cũng không phải Ôn Tri Hành keo kiệt.
Mà là Địa Nguyên Đan này đối với những người khác mà nói quá mức trân quý, nếu là bị phát hiện, vậy ngược lại không phải chuyện tốt.
Làm xong hết thảy, Ôn Tri Hành thu hồi bình ngọc, xoay người rời đi.
Hắn không có phát hiện, bóng người nằm ở trên giường đá kia, đang gắt gao nắm chặt đan dược trong tay.
Môi hơi mở ra, nhưng không phát ra một âm thanh nào.
Đôi mắt nhắm chặt kia, cũng liều mạng mở ra, giống như muốn thấy rõ người trước mắt là ai.
Cuối cùng, dưới ánh trăng, hắn chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ tại trước mắt mình thoáng cái mà qua.
Ôn Tri Hành đi ra khỏi nhà tranh, bước nhanh hơn về phía phòng mình.
* * *
Trở lại chỗ ở, Ôn Tri Hành đang muốn rửa mặt một phen, không ngờ ghế đá lại có động tĩnh.
- Hả?
Ôn Tri Hành sửng sốt.
Chợt nhớ tới phù lục bị chôn dưới đất kia.
Một luồng quang mang từ dưới đất toát ra.
- Là Mục Vân Thanh..
Ôn Tri Hành nhíu mày.
Cách nhiều ngày, Mục Vân Thanh lại chủ động liên lạc với mình.
Sao ta vừa mới trở về, đã liên lạc với ta.. Hắn làm sao biết ta ở trong phòng..
Ôn Tri Hành nheo mắt lại.
Hành tung gần đây của mình, cũng bị Mục Vân Thanh khống chế.
Nói không chừng, vẫn có người giám thị mình từ xa.