Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Văn Mẫn Nhi chết rồi?
Không chỉ Liễu Thanh Đại mơ hồ.
Ôn Tri Hành cũng sửng sốt tại chỗ.
Sao lại thế?
Lông mày của hắn nhíu lại.
Nếu là những người khác đưa tin, hắn có thể sẽ không nghi ngờ.
Nhưng Mục Vân Thanh này, thật sự quá khả nghi.
- Mẫn Nhi chết như thế nào?
Liễu Thanh Đại hai tay run lên, trả lời.
- Lúc ta đi tiếp ứng nàng, Mẫn Nhi sư muội đã bại lộ, đáng tiếc, chậm, không còn kịp rồi.
Trong giọng Mục Vân Thanh tràn đầy đau thương.
Liễu Thanh Đại nghe vậy thật lâu không nói, nhưng đầu lại bị kéo xuống.
- Sư muội, ngươi mau về tông môn, hiện tại bên ngoài không an toàn.
Nói xong lời này, Mục Vân Thanh liền không truyền tấn nữa.
Gã thu hồi ngọc phù truyền tấn trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười, nào có nửa phần đau thương.
- Mẫn Nhi sư muội, ngươi không chết, ta không an tâm a.
Mục Vân Thanh dùng trường kiếm khơi lên thân thể nho nhỏ trước mắt, khẽ cười ném sang một bên.
Thân kiếm xuyên thấu trái tim Văn Mẫn Nhi, khí tức đã sớm hoàn toàn biến mất.
Mi tâm cùng cổ họng càng là có hai cái cửa động.
Mà bốn phía lại có mấy thi thể đệ tử Vạn Diệu Cung.
Mục Vân Thanh ngược lại không có hoàn toàn nói dối, trước đó Văn Mẫn Nhi quả thật đã bại lộ thân phận, thậm chí đã bị người của Vạn Diệu Cung bắt được.
Nhưng tạm thời cũng không lo lắng tính mạng.
Đúng lúc này, Mục Vân Thanh lại đột nhiên xuất hiện, một kiếm đánh chết tất cả người Vạn Diệu Cung.
Sau đó, gã không chút do dự lại xuất ba kiếm.
Nhắm thẳng vào mi tâm, cổ họng, trái tim của Văn Mẫn Nhi.
Kiếm kiếm trí mạng, không chút lưu tình.
Hắn nhìn Văn Mẫn Nhi trừng to hai mắt chết đi cười cười.
Cái này có thể an tâm.
Vương Thế Dương giúp gã che giấu chuyện mình muốn giết Ôn Tri Hành.
Hiện tại Văn Mẫn Nhi vừa chết, mình rốt cục có thể kê cao gối mà ngủ.
Bên cạnh Mục Vân Thanh lúc này còn có một người, thấy tình cảnh này, mặt vẫn không chút thay đổi.
- Trương sư đệ, Xa sư đệ đi đâu rồi?
Hắn nhìn Trương Thiên Thành bên cạnh, ấm áp cười cười.
- Ta cũng không biết, lúc ấy Xa sư huynh tự mình rời đi.
Trương Thiên Thành cúi đầu, lộ vẻ cung kính.
- Không sao, sư huynh đến lúc đó lại liên lạc với hắn là được.
Mục Vân Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên, chợt cười,
- Trương sư đệ, ngươi rất tốt.
Hắn vỗ vỗ bả vai Trương Thiên Thành, rất là hài lòng.
Tin tức Văn Mẫn Nhi ở đâu, cũng là Trương Thiên Thành báo cho hắn biết.
Nếu không phải Trương Thiên Thành, lần này thật phiền toái.
Gã vốn là muốn đem Trương Thiên Thành cùng Xa Chí Hồng cũng đồng thời giết, trừ bỏ hậu hoạn cuối cùng này.
Chỉ có điều hiện tại Xa Chí Hồng không rõ tung tích, giết Trương Thiên Thành, sợ rằng Xa Chí Hồng sẽ không lộ diện nữa.
Hơn nữa Trương Thiên Thành làm thật không tồi, ngược lại làm cho gã có chút không nỡ.
Gã đã luyện thành một môn bí thuật ngoài ý muốn.
Đến lúc đó, Trương Thiên Thành sẽ trở thành khôi lỗi của gã.
Vĩnh viễn sẽ không phản bội gã, có thể thật tốt làm chó của gã.
- Đi thôi.
Mục Vân Thanh mỉm cười, mang theo Trương Thiên Thành, hai thân ảnh chậm rãi biến mất trong bóng tối.
* * *
Gió lạnh thổi qua.
Thi thể dưới đất, chậm rãi trở nên cứng ngắc.
Một lát sau, nơi đây, lại có bóng người tới gần.
Người này thân hình khéo léo, khuôn mặt cũng coi như động lòng người, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt tràn đầy hận ý.
- Mục Vân Thanh, ngươi thật độc ác.
Nàng tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Văn Mẫn Nhi, bấm pháp quyết.
Sau ót Văn Mẫn Nhi, một sợi dây nhỏ do linh khí ngưng kết mà lộ ra.
Ngọc thủ nhẹ nhàng kéo một cái, sợi nhỏ tróc ra, cả tấm da người đột nhiên nứt ra, chợt lột xuống.
Trong da người nọ lại rơi ra một thi thể không có da người khác.
Người chết không phải là Văn Mẫn Nhi.
Chẳng qua là khoác da người của Văn Mẫn Nhi mà thôi.
Ngay sau đó, giọng nói của Văn Mẫn Nhi chậm rãi vang lên từ miệng cô gái nhỏ nhắn xinh xắn:
- Mục Vân Thanh, ngươi muốn giết Văn Mẫn Nhi ta, nào có đơn giản như vậy.
Người này đúng là Văn Mẫn Nhi chân chính.
Văn Mẫn Nhi đã sớm nhận ra mình bại lộ, càng nghĩ kỹ đường lui.
Nàng tự lột da mình, mượn Tạo Súc Thuật để trao đổi thân phận với người khác.
Tạo Súc Thuậ này nàng đã sớm tu luyện đến xuất thần nhập hóa, trước đó chẳng qua là làm bộ không biết mà thôi.
Nàng không vứt bỏ da người của mình, ngược lại cẩn thận thu hồi.
Da người này còn có thể dùng, dùng linh khí ôn dưỡng một thời gian, liền có thể khôi phục.
- Mục Vân Thanh.. Còn có.. Sư tôn.. Hô..
Văn Mẫn Nhi vẻ mặt kích động, ánh mắt chợt lạnh, sau đó trong miệng thở ra một hơi thật dài, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Mục sư huynh, chờ mong lần sau gặp mặt.. Còn có sư tôn..
Vừa dứt lời, thân ảnh của nàng liền ẩn trong bóng tối.
Nàng đã đoán được Vương Thế Dương và Mục Vân Thanh cấu kết với nhau.
Chờ nàng khôi phục, liền muốn thay hình đổi dạng trở về Chính Dương Tông.
Không giết Mục Vân Thanh, nàng nuốt không trôi cơn tức này.
Còn có Vương Thế Dương, nàng cũng sẽ không bỏ qua!
- -
Mà lúc này, Liễu Thanh Đại bên kia vẫn bị vây trong trạng thái mê mang, ánh mắt cũng hơi trống rỗng.
Văn Mẫn Nhi nhỏ hơn nàng vài tuổi.
Nhưng khi hai người còn nhỏ, vẫn là bạn chơi một thời gian.
Cha mẹ Văn Mẫn Nhi chính là bị Vạn Diệu Cung làm hại.
Khi đó Văn Mẫn Nhi chỉ là vừa mới biết đi đường, vạn hạnh được người Chính Dương Tông đi ngang qua cứu lấy.
Cũng vì vậy gia nhập Chính Dương Tông.
Nhưng tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, Văn Mẫn Nhi sớm thông minh.
Chuyện đã xảy ra trước đó, nàng cũng không quên.
Sau đó lại chủ động muốn gia nhập Vạn Diệu Cung, tìm kiếm cơ hội báo thù.
Người năm đó hại nàng cửa nát nhà tan, đã sớm bị nàng âm thầm loại bỏ.
- Mẫn Nhi sư muội rất ưu tú..
Liễu Thanh Đại vẻ mặt ngơ ngác, thì thào.
Nàng không nghĩ tới, Văn Mẫn Nhi vốn nên công thành lui thân, lại cứ như vậy mà chết.
Ôn Tri Hành đứng bên cạnh, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Hắn có thể xác định, Văn Mẫn Nhi này nếu là chết, vậy nhất định là Mục Vân Thanh giết.
Hơn nữa nguyên nhân giết Văn Mẫn Nhi có liên quan đến mình.
Mục Vân Thanh quả nhiên rất tàn nhẫn, sư huynh muội đồng môn, nói giết là giết.
Nhưng hắn không có mở miệng nhắc nhở Liễu Thanh Đại.
Bây giờ hắn chỉ là người ngoài.
Mà Mục Vân Thanh là sư huynh của Liễu Thanh Đại, nếu mình nói ra hoài nghi Mục Vân Thanh.
Liễu Thanh Đại sẽ tin sao?
Huống chi, hắn không có chút chứng cớ nào.
Đã như thế, chi bằng không nói.
- Nén bi thương.
Ôn Tri Hành suy nghĩ một chút, cũng chỉ mở miệng an ủi một tiếng.
- Nén bi thương.
Vương Thủ Chân học theo, cũng nói một câu.
- Không có việc gì.
Liễu Thanh Đại lắc đầu, chỉ là nụ cười kia mặc cho ai cũng nhìn ra rất là miễn cưỡng.
Trong lúc nhất thời, hiện trường không nói gì.
Ba người cứ như vậy yên tĩnh lại.
Giờ phút này, trời lại vừa mới trở lạnh.
Trong một đêm đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Đúng lúc này, trong bầu trời lại truyền đến từng đạo tiếng xé gió, một đạo lại một đạo nhân ảnh hướng về nơi đây tới gần.
- Sư tỷ, lúc ấy Vương Thủ Chân kia chính là hướng phương hướng này chạy, cùng hắn cùng nhau rời đi vô cùng có khả năng là Ôn Tri Hành kia!
- Tốt, mau tìm, bắt được người, cung chủ trọng đại có thưởng! Mấy người các ngươi ở phụ cận này lục soát, những người khác theo ta tiếp tục đuổi!
- Tra, bất cứ địa điểm nào cũng không được bỏ qua, nhất định phải tra ra người.
- Buông thần thức cảm ứng ra, bọn họ chạy không được bao xa!
- Vâng!
Hôm nay lúc 7:11 PMTặng xu
#93
Han Mai Dan Tuyet
Bài viết:
0
Chương 92: Chỉ Là Một Đám Yêu Nữ Dựa Vào Thái Bổ Mà Tu Hành
Bấm để xem
Ba người nghe được những thanh âm này, tinh thần nhất thời chấn động.
Người Vạn Diệu Cung, lại xuất hiện ở cách đó không xa.
Sắc mặt Ôn Tri Hành trầm xuống.
Bọn họ đều không nghĩ tới, Vạn Diệu Cung cư nhiên còn đang điều tra tung tích của bọn họ.
Chợt nhướng mày.
Vạn Diệu Cung đối với mình cũng không khỏi quá cố chấp.
Chính mình cũng chạy trốn thành công lại còn đuổi theo như vậy.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính mình chạy trốn trước, không chỉ có lấy đi rất nhiều đan dược cùng linh khí, thậm chí còn giết Khâu Oanh Nhi.
Nếu không phải như thế, Tư Nam Yên có lẽ cũng sẽ không hưng sư động chúng như thế.
Nếu không phải mình bị thương, lại sợ trúng thủ trảo của Liễu Thanh Huyền.
Tư Nam Yên thậm chí muốn tự mình giết ra.
- Một, hai, ba.. Tám Huyền Diệu Cảnh..
Ôn Tri Hành liếc trộm giữa không trung.
Không tính những đệ tử Vạn Diệu Cung rời đi, nơi đây cư nhiên còn lưu lại tám tu sĩ Huyền Diệu Cảnh.
Những người này choàn tác khác với mấy cảnh giới Huyền Diệu nửa vời như Xa Chí Hồng.
Có Huyết Độn Đại Pháp ở đây, hắn chạy trốn tự nhiên là không có vấn đề gì.
Nhưng Vương Thủ Chân thì sao?
- Ôn sư huynh, làm sao bây giờ? Nếu không.. Chúng ta chạy mau đi.
Vương Thủ Chân mạnh mẽ đứng dậy, làm bộ muốn chạy trốn.
- Đừng nhúc nhích!
Ôn Tri Hành trầm giọng mở miệng, kéo hắn lại.
Hắn đã biết biết lúc ấy Vương Thủ Chân chạy trốn như thế nào bị người phát hiện.
Đầu óc căng thẳng, không bị phát hiện là lạ.
- Yêu nữ Vạn Diệu cung, rất tốt, ta đi đối phó các nàng.
Đúng lúc này, Liễu Thanh Đại đứng dậy, bình tĩnh mở miệng, thanh âm hơi lạnh.
- Liễu sư tỷ..
Ôn Tri Hành quay đầu.
Chỉ thấy Liễu Thanh Đại hơi hơi thẳng người, một thân hắc bạch kiếm trang không cách nào che lấp dáng người thướt tha kia, càng có một loại khí tức nghiêm nghị từ quanh thân tản mát ra.
Cả người tựa như một thanh kiếm đứng sừng sững trong rừng, bốn phía hết thảy đều bị đoạt đi nhuệ khí.
Văn Mẫn Nhi đã chết, nàng đang lo lắng tức giận không có chỗ phát.
- Đám đệ tử Vạn Diệu Cung này tới rất tốt, vừa vặn chôn cùng Văn Mẫn Nhi.
- Các ngươi đi trước đi, đừng quấy rầy ta.
Vừa dứt lời, ngọc thủ của nàng vừa lật, trong tay lại xuất hiện hai lá bùa, ném cho hai người Ôn Tri Hành.
- Liễm khí phù.
Thân là nữ nhi tông chủ Chính Dương Tông, thứ khác nàng không có, nhưng bảo vật rất nhiều.
Có phù liễm khí, hai người Ôn Tri Hành có thể lặng lẽ chạy đi.
Trừ phi đám người này đi đến trước mặt Ôn Tri Hành xem xét, chỉ dựa vào thần thức tất không có khả năng tìm được bọn họ.
- Liễu sư tỷ, các nàng rất nhiều người.
Vương Thủ Chân giương mắt nhìn lên, do dự nói, đối phương nhưng là có tám người a.
Một mình nàng đối phó được không?
- Chỉ các nàng? Cũng chỉ là một đám yêu nữ tu hành dựa vào thái bổ.
Liễu Thanh Đại giương mắt, trên dung nhan thanh lệ lộ ra cười nhạo.
Hai cây trâm kiếm cắm nghiêng trên đỉnh đầu hơi tỏa sáng, trực tiếp tróc ra hóa thành hai thanh trường kiếm hai màu vàng bạc, lơ lửng bên cạnh nàng.
Mái tóc vốn búi lên thuận thế chảy xuống, lại giống như bị gió nhẹ lay động, bắt đầu bay lượn như mây trôi.
Kiếm ý sắc bén bắt đầu nở rộ.
- Ai! Đi ra!
Giữa không trung mãnh liệt truyền đến một tiếng quát to.
Là một nữ tử đ ẫy đà diện mạo xinh đẹp mở miệng.
Động tĩnh rất nhỏ này, trong nháy mắt bị người phát hiện.
Tranh!
Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang kim sắc liền chiếu triệt trời cao.
Chỉ trong phút chốc, một thanh trường kiếm màu vàng đã đâm vào mi tâm của nữ tử đ ẫy đà này.
- Cái gì!
Người này mở to hai mắt, dường như hoàn toàn không ngờ công kích lại nhanh như vậy.
Thân hình của nàng mãnh liệt bạo lui.
Cùng lúc đó, điên cuồng thúc giục linh khí trong cơ thể, đem một khối linh khí tấm chắn, chắn ở trước người.
Đương!
Một kiếm bị ngăn trở, nhưng ngay sau đó, tấm khiên lại ầm ầm vỡ nát.
- Làm sao.. Có thể..
Người này trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Không đợi rơi xuống đất, lại là một cỗ kiếm ý lạnh lẽo bao phủ đến.
Người này tâm thần rối loạn, sóng lớn rung chuyển, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi nồng đậm: "Ngươi.."
Phốc xuy!
Lời còn chưa nói xong, liền im bặt.
Một đạo kiếm khí màu bạc chợt lóe lên trước mắt.
Đó là một thanh trường kiếm màu bạc, xuyên qua mi tâm của nữ tử này.
Một cái huyết động trước sau sáng ngời vô cùng, đôi mắt kia cấp tốc hóa thành màu xám trắng.
Thần hồn câu diệt.
Tất cả xảy ra quá nhanh.
Những nữ đệ tử khác của Vạn Diệu Cung thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã chết một người.
- Mạnh thật!
Hai người Ôn Tri Hành đều cả kinh.
Tu vi kiếm đạo của Liễu Thanh Đại không tầm thường, đương nhiên, hai cây trâm kiếm kia hẳn cũng không phải là linh khí bình thường gì.
Lúc này mới có thể nháy mắt miểu sát một người.
- Vũ sư muội!
Đệ tử Vạn Diệu Cung kinh hãi, trên người linh quang nở rộ, ánh mắt vừa sợ vừa giận.
Mấy người lập tức vây thành một vòng tròn.
Một màn này quá mức rung động lòng người.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Đại chậm rãi đạp không đứng trước mặt các nàng.
Hai loại kiếm quang một vàng một bạc nở rộ bên cạnh nàng, bốn phía dường như lóe lên ngàn vạn đạo kiếm quang.
Bầu trời hơi sáng cũng bị hai màu vàng bạc này chiếu sáng.
Tranh!
Một thanh trường kiếm màu vàng cắm thẳng trước người mọi người, kiếm khí tung hoành, hàn quang lóng lánh.
Con ngươi Liễu Thanh Đại trực diện nhìn thẳng phía trước, thân hinhg những nữ đệ tự Vạn Diệu Cung hơi còng xuống, phảng phất chính mình bị một người khổng lồ nhìn xuống.
Ôn Tri Hành đứng ở phía dưới, kiếm quang đầy trời chiếu sáng con ngươi hắn.
Kiếm khí lạnh thấu xương như thế, ngay cả tâm thần hắn cũng dao động.
- Giết!
Mấy nữ đệ tử Vạn Diệu cung thần sắc hung ác.
Các nàng không biết người trước mắt là ai, nhưng đã giết người của Vạn Diệu Cung, đó chính là kẻ thù không chết không thôi.
Liễu Thanh Đại thấy thế, cũng hơi cúi đầu, cùng Ôn Tri Hành phía dưới liếc nhau.
- Thật đúng là nữ kiếm tiên.
Ôn Tri Hành cười cười, chợt kéo Vương Thủ Chân lại, nói:
- Đi.
- Hả?
Vương Thủ Chân sửng sốt.
- Không phải, đi thật à?
Nhưng Ôn Tri Hành cũng không quan tâm, trực tiếp kéo gã đi.
Vương Thủ Chân không lay chuyển được Ôn Tri Hành, chỉ có thể vùi đầu chạy trốn.
Rất nhanh, hai người liền thoát khỏi chiến trường.
Xa xa, đầy trời kiếm quang tung hoành, từ xa đã có thể cảm nhận được tình hình chiến đấu nơi đó vô cùng mãnh liệt
* * *
- Ôn sư huynh, chúng ta đi như vậy, có tốt hay không?
Vương Thủ Chân mặt lộ vẻ rối rắm, có chút băn khoăn.
Hai đại lão gia bọn họ chạy, để lại người ta một tiểu cô nương đối phó nhiều người như vậy?
Không thích hợp.
- Ai nói ta phải chạy.
Ôn Tri Hành lắc đầu, lại nói:
- Ta trở về hỗ trợ, ngươi đi trước, đến lúc đó gặp lại.
Vương Thủ Chân nhất thời sửng sốt, chợt tức giận nói:
- Sư huynh, ngươi xem thường ta?
Thực lực của gã cũng không yếu.
- Ngươi ngay cả bay cũng không biết, ngươi đi hữu dụng sao, ở phía dưới làm bia ngắm sao?
Ôn Tri Hành xoay người, thân hình chậm rãi hóa thành huyết vụ.
Vương Thủ Chân trực tiếp ngẩn người, nói rất có đạo lý.
Mắt thấy Ôn Tri Hành muốn đi, gã lại vội vàng mở miệng:
- Ôn sư huynh, chúng ta gặp nhau ở đâu?
- Đến nhà ngươi!
Ôn Tri Hành mở miệng, thân hình đột nhiên tiêu tán tại chỗ, chỉ còn lại một ít mùi máu tươi trên không trung thật lâu không tiêu tan.
Lúc xuất hiện, lại đã tới ngoài tầm mắt Vương Thủ Chân.
* * *
Ôn Tri Hành thi triển Huyết Độn Đại Pháp, cấp tốc chạy tới hiện trường.
Trải qua vài giây, thương thế của hắn lại nhanh chóng khôi phục.
Mà lúc này, giữa không trung, tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Liễu Thanh Đại thực lực quả thật mạnh, một chọi bảy, trực tiếp đè đối phương đánh.
Mấy tên đệ tử Vạn Diệu Cung cả người bị thương, quần áo đều bị kiếm khí chém nát.
Mắt thấy sẽ bị thua.
- Không thích hợp.
Nhưng mà Ôn Tri Hành lại nhận ra không đúng.
Ở trong ánh mắt của mấy yêu nữ Vạn Diệu Cung hắn thấy được vẻ trêu tức mưu kế thực hiện được.
Chợt, mũi của hắn ngửi một cái, lại ở trong không khí ngửi được một mùi hương khác thường.
- Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan?
Ôn Tri Hành sửng sốt, cảm giác này rất giống khi nuốt Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan.
Hẳn là thủ đoạn có chức năng tương tự.
Quả nhiên, sau một khắc,
Thân thể Liễu Thanh Đại run lên, thanh kiếm trong tay tựa như mềm nhũn một phần.