Tiểu Nương Tử Của Triệu Công Công
Tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, thân thể Tiểu Vân đã khôi phục hơn phân nửa, trên mặt cũng dần dần có huyết sắc.
Mà Triệu Trường An cuối cùng cũng không đành lòng để nàng làm những việc nặng nhọc.
Nhưng nàng là người không chịu ngồi yên, không chỉ kêu Triệu Trường An ra ngoài mua một ít hạt giống rau củ về rải lên mảnh đất khai hoang ngoài sân mà còn dùng thêm cọc tre đan thành giàn hoa trồng trong sân một ít nho rừng. Triệu Trường An giống một cái hũ nút mặc nàng hồ nháo, đến hai cái lu đựng nước trong viện cũng để cho nàng trồng cây lục bình, nghiễm nhiên cho phép nàng đem nơi này trở thành địa bàn của mình.
Tiểu Vân vừa vớt lên con cá mới câu được ngày hôm qua ngoài bờ sông, nàng thành thạo cạo sạch vẩy, dùng muối ướp thịt chuẩn bị buổi tối hầm một nồi canh cá. Mấy ngày nay Triệu Trường An luôn vào thành từ sáng sớm đến tận đêm khuya mới trở lại, về đến nhà cũng không cần nàng nấu cơm hầu hạ, có đôi khi còn không kịp nói một lời đã đi mất. Bận rộn một khoảng thời gian như vậy cả người hắn đã gầy đi một vòng, mỗi lần nàng nhìn thấy đều đau lòng không thôi, thầm nghĩ nhất định phải làm chút đồ ăn ngon cho hắn bồi bổ thân thể.
Bỗng ngoài cổng vang lên vài tiếng gõ liên tục, tưởng là Triệu Trường An trở về, Tiểu Vân vội vàng rửa sạch tay chạy ra mở cửa.
Chỉ là người đến không phải là Triệu Trường An mà là hai phụ nhân trung niên, trong đó còn có một người tay cầm theo giỏ tre, miệng cười vui vẻ nhìn nàng.
"Hai vị tìm ai vậy?"
"Chúng ta sống ở gần đây, thấy hai người đã chuyển đến một đoạn thời gian nên muốn đến bái phỏng một chút." Người phụ nhân dẫn đầu có nước da ngăm đen, mỗi lần cười rộ lên lại hiện hai hàng nếp nhăn nơi khoé mắt: "Mọi người đều kêu ta là Ngô nhị thẩm, đây là muội muội nhà mẹ đẻ của ta, kêu nàng một tiếng dì Tư là được".
Tiểu Vân khách khí chào hỏi hai người. Xung quanh nhà bọn họ là nơi hẻo lánh không có mấy người hàng xóm, Triệu Trường An cũng không thích những mối quan hệ láng giềng phiền phức cho nên vẫn luôn độc lai độc vãng, hiện tại có người đột ngột đến bái phỏng làm nàng nhất thời không biết nên ứng đối thế nào:
"Ca ca nhà ta vẫn chưa trở về, nhị vị có chuyện không bằng chờ đến buổi tối hẵng quay lại"
Ngô nhị thẩm nắm lấy bàn tay đầy vết chai của Tiểu Vân một cách quen thuộc: "Có thể có chuyện gì, chúng ta đến là để tìm ngươi"
"Tìm ta?". Tiểu Vân khẽ nhíu mày nhưng trên mặt vẫn tươi cười mời hai người họ vào trong viện.
"Đúng vậy, Tiểu Vân muội muội năm nay bao lớn rồi?" Ánh mắt dì Tư ôn hoà.
"Qua tháng sau là tròn mười tám". Tuy rằng không biết bọn họ có mục đích gì nhưng Tiểu Vân vẫn thật thà trả lời.
"Nhìn thế nào cũng không giống, ngươi nói mình mười lăm ta cũng tin". Ngô nhị thẩm một tay vỗ bả vai nhỏ bé của Tiểu Vân, một mặt cười nói với dì Tư.
"Đúng vậy nha", dì Tư ngồi dưới giàn hoa đánh giá xung quanh, sân nhỏ được thu dọn gọn gàng, một bên còn đang phơi mấy kiện quần áo của nam nhân lẫn nữ nhân. Dì Tư đặt cái giỏ tre trong tay lên bàn đá, vén tấm vải bao màu xanh lên, lộ ra hơn chục quả trứng trắng hồng: "Trong nhà cũng không có gì nhiều chỉ có mấy quả trứng gà mới đẻ, mong muội đừng ghét bỏ".
"Dì Tư nói quá lời", Tiểu Vân bưng trà lên cho hai người. Tuy rằng Triệu Trường An đã rời cung nhưng thói quen dưỡng thành từ nhiều năm không dễ dàng thay đổi, đến cả việc uống trà cũng phải theo quy củ trong cung mà thực hiện, mặc dù nàng chỉ học được phần da lông nhưng trước mặt người ngoài cũng đủ dùng.
Ba người trò chuyện câu được câu không, Ngô nhị thẩm làm như vô tình hỏi: "Tiểu Vân muội muội, ca ca ngươi đối với ngươi có tốt không?"
"Rất tốt". Tiểu Vân không do dự trả lời.
"Hắn không khi dễ ngươi chứ?" Ngô nhị thẩm chăm chú nhìn dáng vẻ đoan trang của nàng, tuy rằng vẫn có chút gầy nhưng không giống như phải chịu ngược đãi. Không phải những người đó không có nam căn đều rất hung dữ sao?
"Không có". Tiểu Vân bị nàng ta nhìn đến không được tự nhiên, trong lòng vẫn nghĩ đến phải nhanh đi làm bữa tối, mong chờ hôm nay Triệu Trường An có thể trở về sớm một chút: "Ca ca đối với ta rất tốt".
Ngô nhị thẩm cùng dì Tư liếc nhìn nhau: "Vậy ngươi biết hắn là ai sao?"
"Cái gì... Ai?". Tiểu Vân nghiêng đầu nhìn hai người họ đầy bối rối, tò mò vì sao các nàng lại hỏi như vậy.
"Hắn a, chính là một hoạn quan". Ngô nhị thẩm đè thấp âm thanh nói, nhìn vẻ mặt sững sờ của Tiểu Vân không khỏi cảm thấy thương tiếc: "Chính là nam nhân nhưng không có nam căn, cũng không được coi là nam nhân, các ngươi còn không có... Nghe nói ban đêm còn thích nhất là hành hạ nữ nhân, ngươi nói ngươi còn trẻ như vậy, sao có thể theo một hoạn quan đến hết đời."
Sắc mặt Tiểu Vân trắng bệch, nhưng nàng cũng chỉ cúi đầu cắn chặt môi dưới trầm mặc không nói một lời.
"Ngươi cũng đừng sợ, ta nói với ngươi, muội muội ta có một đứa con trai, tuy rằng chân hắn không được linh hoạt nhưng tốt xấu gì vẫn được coi là một nam nhân, tóm lại so với cái hoạn... ca ca ngươi vẫn tốt hơn rất nhiều. Nếu ngươi suy nghĩ đến thì nói với ta một tiếng", Ngô nhị thẩm đem hết lời nói trong lòng nói ra, dì Tư cũng ngồi một bên phụ hoạ: "Đúng vậy, hắn dùng bao nhiêu tiền mua ngươi, chúng ta sẽ trả gấp đôi, nếu không thì gấp ba, chỉ cần giúp ngươi có cuộc sống tốt..."
"Còn có việc gì nữa không? Nếu không có thỉnh hai vị trở về, đồ vật mang đến cũng thỉnh đem đi đi".
Tiểu Vân cho dù đơn thuần nhưng cũng nghe ra được mục đích của hai người họ, nàng đứng dậy lạnh lùng tiễn khách.
"Tiểu Vân muội muội, chúng ta đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không thể nào sống với loại người đó cả đời được". Ngô nhị thẩm tiếp tục tận tình khuyên bảo.
"Loại người đó làm sao? Hắn đối với ta rất tốt". Tiểu Vân tức giận trừng mắt nhìn nàng ta. Trường An ca ca là ân nhân của nàng, tuy rằng đôi khi hắn rất hung dữ, có đôi khi lại rất u ám nặng nề, nhưng nàng không thể chấp nhận được việc người khác chế nhạo hắn như vậy.
"Được được, nhưng sau này ngươi cùng hắn không thể nào sinh nổi một hài tử"
Ngô nhị thẩm lại bày ra bộ dáng chân thành khuyên nhủ. Đứa cháu trai kia của nàng ta từng có một nương tử, nhưng chẳng được bao lâu liền không chịu nổi cảnh bị đánh đập đã treo cổ tự vẫn, ác danh này của cháu trai cũng vì thể mà truyền ra ngoài, trong thôn chẳng ai dám đem nữ nhi trong nhà gả cho hắn. Sau lại đến chợ phía Nam tìm mua nô lệ nhưng cũng không được mấy ngày đã chạy mất, nghe dân xung quanh đồn gần đây có một thái giám mua nữ nhân về, còn rất ngoan ngoãn nghe lời, nàng ta liền mang theo ý đồ muốn đến đào góc tường, thẩm nhủ chỉ cần nói đến điểm đau này là có thể thuyết phục được nàng.
"Đây là chuyện của hai chúng ta". Tiểu Vân lạnh nhạt chỉ tay ra cửa: "Không nhọc Ngô nhị thẩm và dì Tư quan tâm phiền lòng".
"Vân muội muội, ngươi sao lại". Ngô nhị thẩm còn muốn nói thêm đã bị dì Tư nắm tay lôi đi, trước khi đi cũng không quên cầm theo giỏ trứng, trên mặt vẫn là nét cười như cũ: "Vân muội muội đừng nóng giận, về sau có vấn đề gì cứ tới tìm chúng ta".
Tiểu Vân dùng sức "Phanh" một tiếng đóng lại cổng viện, nàng ngẩn người nhìn chằm chằm vào hoa mộc trạm khắc trên khung cửa sổ trước gian phòng của Triệu Trường An.
Tác giả có điều muốn nói: Khả năng sẽ có người cảm thấy tình cảm của Tiểu Vân dành cho Triệu Trường An đến quá đột ngột, thật ra hai người họ giống kiểu người đã chịu đựng quá nhiều đau khổ nên càng thấu hiểu, trân trọng đối phương, là loại tình cảm có thể coi là thâm tình, thuỷ chung son sắt. Cụ thể biến hoá tôi sẽ giải thích chi tiết trong phần phiên ngoại.
Đến chi tiết tuổi của Tiểu Vân, tuy rằng quan điểm của cổ đại và hiện hại về tuổi tác không giống nhau nhưng tôi vẫn cảm thấy ở độ tuổi theo quan điểm cổ đại tam quan con người vẫn chưa hình thành trọn vẹn, họ vẫn chưa hiểu chính mình đang làm những gì, cũng rất khó để bản thân đưa những lời hứa hẹn đảm bảo, điều này làm tôi cảm thấy có điểm khi dễ trẻ vị thành niên, ha ha ~ bỏ qua nếu bạn thấy phiền nhé...