Chương 8

Tiểu Nương Tử Của Triệu Công Công

"Chúng ta thành thân đi"

Triệu Trường An nhất thời trầm mặc, hắn do dự thật lâu mới chậm rãi đưa tay lên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hắn vốn tưởng rằng đêm qua cùng nàng chung chăn gối đã là may mắn lớn nhất trong kiếp này của hắn, vậy mà những gì hắn khát vọng nhất lại xuất hiện ngay trước mắt hắn lúc này. Nàng nói nàng không ngại thân phận của hắn, nàng nói từ nay về sau sẽ ở bên hắn. Nhưng chính hắn lại để ý, hắn sợ hãi, hắn chán ghét chính bản thân mình nhiều hơn bất cứ ai.

"...... Tiểu Vân" Triệu Trường An thấp giọng nỉ non tên nàng, sống lưng hơi cong kề trán mình lên trán nàng, nhìn thấy tất cả những bất an cùng lo lắng đều tan vào đôi mắt trong veo ấy. Hắn thở một hơi gấp hắt, cổ họng hơi siết lại: "Muội, muội đừng gạt ta, ta..."

Tiểu Vân mỉm cười, vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, ngượng ngùng ngậm lấy đôi môi mỏng đang run rẩy mãnh liệt hôn xuống.

Vài ngày sau, Tiểu Vân cuối cùng không chịu được Triệu Trường An bên cạnh năn nỉ ỉ ôi đồng ý đi ra chợ cùng hắn mua mấy tấm vải lụa về làm áo cưới. Nàng vốn chỉ định chọn một ngày lành tháng tốt đốt đôi nến hỉ để hai người bái thiên địa kết thành phu thê, nhưng lần này Triệu Trường An nhất quyết không nghe theo nàng, hắn muốn mời tú nương đến làm áo cưới cho nàng, muốn nàng được mặc hỉ phục vẻ vang gả cho hắn. Cuối cùng hai người họ cũng thoả hiệp, quyết định đi mua vải nhưng nàng muốn tự tay làm áo cưới cho mình. Tuy rằng ngoài miệng lo lắng làm phô trương như vậy sẽ rất lãng phí nhưng thực chất trong lòng nàng đã sớm nở hoa, có cô nương nào lại không hy vọng mặc hỉ đỏ phụng thêu chim uyên ương gả cho người trong lòng đâu.

Hai người họ nghỉ chân ở một tửu điểm trong thành sau đó đánh xe đến tiệm vải.

Triệu Trường An tuy rằng chưa từng làm xa phu bao giờ, nhưng trước lạ sau quen, ngồi nhiều lần cũng tự tìm ra được phương pháp điều khiển ngựa.

Huống chi đây là còn một con ngựa già ngoan ngoãn.

Sau nhiều lần cân nhắc, Tiêu Vân vẫn không lay chuyển được ý định của hắn, cuối cùng hai người họ vẫn mua loại gấm đỏ tốt nhất điểm thêm hoa văn sẫm màu, lão bản giúp họ gói lại rồi mang lên xe ngựa của Triệu Trường An.

Trong xe chứa đầy bọc lớn bọc nhỏ, chỉ cần là đồ vật nàng nhìn lại hai lần hắn đều không nói một lời kêu lão bản gói lại mang về. Tiểu Vân sợ hắn mua quá nhiều đồ, hắn chỉ mỉm cười nói chút bạc này hắn vẫn bỏ ra được.

Trên đường lớn rộn ràng náo nhiệt, hắn bị một cái sạp bán kẹo thu hút, lấy ra vài đồng bạc mua xiên kẹo quay lại tìm Tiểu Vân, không ngờ lão bản lại nói nàng đã rời đi từ lâu.

Triệu Trường An thầm trấn an mình có lẽ trong thành náo nhiệt như vậy, nàng nhất thời ham chơi, đi dạo quanh đây một lát rồi sẽ trở về.

Hắn không dám đi đâu xa, sợ Tiểu Vân quay lại không tìm thấy hắn sẽ lo lắng, nhưng ngồi đợi đến hai tuần hương, nhìn mặt trời dần ngả về phía tây mà vẫn không thấy nàng đâu, hắn bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

Kẹo hồ lô trên tay hắn đã sớm tan chảy, nước đường theo xiên tre chảy xuống dính vào bàn tay nhưng hắn lại luyến tiếc không muốn vứt bỏ.

Hắn đi dọc trên đường, gặp người nào cũng hỏi có từng nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu cánh sen, trên mặt còn có vài vết tàn nhàng.

Nhưng kết quả thu được đều là những cái xua tay cùng vẻ mặt thờ ơ tỏ vẻ chưa từng gặp qua bao giờ, lại thêm tâm trạng hoảng loạn làm hắn lộ ra giọng nói có vài phần bén nhọn, người trên đường lập tức nhận ra thân phận của hắn, ai nấy đều nhanh chóng tránh đi.

Triệu Trường An lòng nóng như lửa đốt, nàng một thân một mình đi lạc trong thành lớn, lại không mang theo bạc bên người, tâm tư nàng đơn thuần như vậy lại bị lừa bán đi thì phải làm sao bây giờ?

Hoặc là nàng rời đi...... Không không không, không có khả năng...... Nàng đã nói nàng muốn ở bên hắn cả đời.

Nhưng mà......

Nếu nàng thật sự đã rời đi rồi thì sao?

Nàng rời đi cùng ai?

Người kia sẽ đối xử tốt với nàng chứ... Khế thư bán thân của nàng vẫn còn ở nhà hắn... Đến một cái danh phận chính thức nàng cũng không có... Người kia có thể thật tâm đối xử tốt với nàng sao?

Sớm biết vậy nên đưa cho nàng vài thứ quý giá làm của hồi môn, nàng cùng người kia rời đi rồi tương lai vẫn có thể có cuộc sống tốt.

Hay là báo quan?

Không được không được!

Thân phận của Tiểu Vân chỉ là một nô lệ, nếu bị quan viên phát hiện nàng bỏ trốn sẽ bị tống vào nhà lao.

Nhưng lỡ như bàng bị bắt cóc, lại bị nhốt vào lồng sắt làm nô lệ bán đấu giá...

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, hai bên đường náo nhiệt treo lên một dãy đèn lông đỏ.

Triệu Trường An như một con ruồi mất đầu chạy khắp con ngõ lớn nhỏ tìm kiếm, kinh thành lớn như vậy nhưng chỉ còn hơn một canh giờ nữa đã đến giờ cấm, hắn có thể chạy đi đâu tìm nàng đây?

"Tránh ra, tránh ra!" Một đám người cưỡi ngựa chạy đến, cầm đầu là một nam tử vung roi ngựa chỉ huy người phía sau đuổi đám đông trên đường, đám đông sợ hãi, chạy tán loạn tránh sang hai bên. Triệu Trường An tránh không kịp bị đánh một roi vào lưng ngã xuống mặt đường, cả người lăn vào trong góc, kẹo hồ lô cầm trên tay cũng vì vậy mà bị đè nát.

Nam tử kia không có ý dừng lại, chỉ ngồi trên ngựa quay đầu lại từ phía xa trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó lại phi ngựa rời đi.

Triệu Trường An chật vật bò dậy từ trên đất, bất chấp y phục trên người đã dính đầy bùn đất vẫn thất tha thất thểu tìm kiếm khắp kinh thành, nhưng nhìn đám đông dần dần tan đi, trên đường cũng trở nên vắng vẻ lạnh lẽo.

Đến lúc đi không nổi hắn tuyệt vọng ngồi xuống đường một tay run rẩy che mặt khóc nấc lên, một tay dùng sức đấm hai cái vào đôi chân của mình. Bỗng từ xa truyền đến một tiếng nam tử quát lớn trên đường vắng:

"Lý Vô Ngu, ngươi thật lớn mật, dám lén trốn bổn đốc chạy đến Hà Phong quán làm loạn, thế nào, mấy tiểu nhị ở đấy lớn lên đẹp mắt đến thế sao"

Nhấn Mở Bình Luận