Chương 16: Siêu sao thích ăn quà vặt

Tìm Kiếm Nam Chính

Editor: Mèo lười

"Khi Phó Tuyết đến tuổi 30 bởi vì cảm thấy không còn mục tiêu để phấn đấu nên quyết định rời khỏi nghành giải trí. Giang Thu Ngạn lúc đó đang là ngôi sao nổi tiếng nhất vì cô mà từ bỏ sự nghiệp, cả hai trở về quê chăn nuôi cá"

"Sau đó Giang Thu Ngạn vô tình trượt chân ngã xuống hồ cá chết đuối"

"Tổng cộng có 12 fan vì cái chết của Giang Thu Ngạn mà nhảy lầu tự sát"

"Bad end"

Vẻ mặt Hạ Lưu không thay đổi nhìn chằm chằm vào những hàng chữ cuối cùng kia, sau đó hỏi một câu quan trọng nhất với hệ thống quân: "Cấp B?"

Hệ thống quân không chút lưu tình đánh nát ảo tưởng của cô: "Không, là cấp A. Ưm... Cũng không đúng, trên thực tế là cấp A gần lên cấp S"

"Có vẻ không khó lắm" Hạ Lưu giơ quyển sách trên tay lên, "Giang Thu Ngạn cũng không phải bị bệnh thần kinh"

"Cô còn phải vượt lên siêu sao Phó Tuyết ở mặt công việc nữa" Hệ thống quân nghiêm túc giải thích, "Cô gái, hãy tiến tới đỉnh cao của nhân loại và trở thành ảnh hậu đi nào!"

"Đến bây giờ ảnh hậu vẫn chưa nhận được tiền lương của mình đâu đấy" Hạ Lưu đem sách để qua một bên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn màn sáng xuất hiện. Sau đó cô để lại một câu nói cho hệ thống quân liền nhanh chóng bước vào:

"Lần sau khi trở lại, tôi muốn nhìn thấy tất cả tiền lương của mình"

Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ trước mắt cô đều thay đổi. Hạ Lưu cúi đầu, nhìn máy tính bảng trên đùi mình, trên màn hình dường như đang mở ra một trang diễn đàn rất nổi tiếng.

"Thứ sáu lại tới a~ Ảnh mới nhất của Giang Thu Ngạn, nếu yêu thích thì vào bình luận không thích thì tránh ra xa đi nha~"

"(Trong cuộc đời nếu không nhìn thấy Giang Thu Ngạn, dù xưng là con dân của Đảng cũng uổng công) tôi nghe nói Giang Thu Ngạn từ nhỏ đã khiến người khác phải kinh diễm, chẳng trách bây giờ lịch làm việc của anh ấy luôn dày đặc"

"Kỹ thuật biểu diễn bậc nhất cùng giọng hát cũng rất dễ nghe a! Ôi, trái tim tôi đã bị Giang Thu Ngạn chinh phục mất rồi!"

Hạ Lưu nâng mắt nhìn diễn đàn bát quái, dường như cô cũng cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của nhân vật nổi tiếng đang được nhắc đến kia trong lòng những người đó.

"Bà cô của tôi ơi, tôi xin cô nếu rảnh rỗi thì làm ơn xem lại kịch bản giùm tôi đi, có được không hả?"

Hứa Hiền, người đại diện của Hạ Lưu tức giận lấy đi máy tính bảng trong tay cô. Vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọt trán của Hạ Lưu, "Cô xem rốt cuộc lòng dạ cô làm bằng gì vậy? Đã bị đạo diễn mắng đến mức lôi cả họ tên ra để nói vậy mà cô vẫn còn ngồi đây xem tin bát quái, rốt cuộc cô có biết suy nghĩ không a?"

Hạ Lưu liếc mắt nhìn hắn, rất không tình nguyện cầm kịch bản đứng dậy, chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho anh thấy đỉnh cao của diễn xuất là gì"

Đại khái trong nguyên văn thì Hạ Lưu chính là một minh tinh thất bại. Mặc dù được ông trời ưu ái ban cho gương mặt xinh đẹp và dáng người vưu vật, nhưng đáng tiếc tính cách lại không thích hợp với thế giới giải trí này. Vì vậy nên đến nay vẫn chỉ có thể làm khách mời cho các vai diễn phản diện ngu ngốc.

Cá tính của nàng nếu đặt trong tiểu thuyết thì được gọi là ngạo kiều, nhưng nếu đặt ở hiện thực thì chính là loại ngứa da cần đòn.

Ánh mắt Hạ Lưu nhìn về vị trí đang quay, nơi đó đang diễn thử một phân đoạn do một nữ phụ khác và nam chính thủ vai.

So với Hạ Lưu, Phó Tuyết chính là mẫu nữ chính trong tiểu thuyết, dù chỉ có gương mặt thanh tú dễ nhìn nhưng vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Đồng thời cô cũng dựa vào hào quang của nữ chủ mà dễ dàng thuận lợi chinh phục nam chính, Thiên Vương Giang Thu Ngạn.

Bộ phim lần này là một bộ cung đấu do Trần  Tử và Giang Thu Ngạn thủ vai chính. Lần này Phó Tuyết nhờ thông qua thử vai giành được vai diễn nữ chính số hai, còn Hạ Lưu thì cũng giống như trước kia...

Là nhân vật bình hoa phản diện lớn nhất trong bộ phim này.

"Cô hãy nhìn Giang Thu Ngạn nhiều một chút, tốt nhất là nên học hỏi một chút kỹ năng diễn xuất từ cậu ta đi a" Hứa Hiền cũng ngồi xuống, chậc lưỡi cảm thán: "Cô không phải là fan cuồng của cậu ta hay sao? Lên wallpaper đều là cậu ta"

Hạ Lưu vô ý thức vuốt phẳng cung trang trên người một chút. Cũng may thế giới trước chính là sinh hoạt theo kiểu cung đình, vậy nên đợi lát nữa vào lúc phải diễn trò cũng không cần phải tốn thời gian để thích ứng.

"Được, cắt!"

Đạo diễn đối với đoạn quay của Giang Thu Ngạn và Phó Tuyết vừa lòng phất phất tay. Sau đó quay đầu nhịn không được nhìn về phía Hạ Lưu nói to: "Lần tiếp theo chuẩn bị!"

Cảnh tiếp theo là do Hạ Lưu cùng Trần Tử thủ vai Thẩm tần diễn cảnh tranh đấu với nhau. Theo nguyên văn thì Hạ Lưu ở trong cảnh quay này thể hiện ra hết bản sắc của một bình hoa, bị đàn chị Trần Tử hoàn toàn triệt để áp chế, cũng khiến cho Giang Thu Ngạn đang xem diễn không lưu lại bao nhiêu ấn tượng tốt về cô. Mà cảnh tiếp theo, Phó Tuyết cùng Trần Tử biểu diễn bất phân thắng bại, qua đó tương phản năng lực của hai người, Giang Thu Ngạn tất nhiên rất thưởng thức tài năng của Phó Tuyết.

Đối với loại Thiên vương có thói quen cao cao tại thượng này của Giang Thu Ngạn, phương thức công lực tốt nhất chính là phá vỡ nhận thức của hắn, khiến cho hắn lập tức ghi nhớ bản thân mình.

Hứa Hiền ở bên cạnh vẫn rất tận tình khuyên bảo giao phó cô: "Bà cô của tôi chắc hẳn đã học thuộc kịch bản đi? Còn nữa đợi lát nữa đừng lại để cho Trần Tử áp chế cô, cho dù là chen ngực cũng phải chiếm lấy màn hình ống kính a!"

"Được rồi, đã hiểu, đừng lo lắng nữa" Hạ Lưu chỉnh sửa trang phục diễn, sau khi điều chỉnh tốt trạng thái thì trực tiếp đi đến phía trước máy quay. Diễn trò vốn là một trong những công việc cơ bản của loại nghề nghiệp tiến công chiếm đóng này, vậy nên hiện tại không còn gì đơn giản hơn.

"Được, tất cả vào vị trí, chuẩn bị, action!"

Cùng lúc lời nói của đạo diễn vừa dứt, biểu tình của Trần Tử bỗng chốc liền trở nên lạnh lùng. Nàng ta đứng lên, bước từng bước chậm rãi tới gần Hạ Lưu, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ, "Lệ quý nhân, hài tử là vô tội, vì sao ngươi lại muốn hại con của ta!"

Lúc này máy quay tựa hồ nhắm thẳng vào Trần Tử, kỹ năng diễn xuất kia khiến mọi người đều nín thở. Không hổ là phái biểu diễn kỹ năng, có thể lập tức đem một Thẩm tần ẩn nhẫn thù hận cùng thống khổ biểu hiện ra hết, triệt để đoạt đi ống quay trong vai diễn một nữ chính với vô vàn hào quang.

Giang Thu Ngạn nhàn nhã ngồi trên ghế. Hắn vẫn luôn rất thưởng thức những người có năng lực như Trần Tử, hay là người vừa cùng hắn đối diễn Phó Tuyết. Còn về loại bình hoa kia...

Giang Thu Ngạn đợt nhiên nhíu mày, ánh mắt bỗng nhiên ngưng đọng, đôi mắt màu nâu trà có chút khó hiểu nhìn về phía Hạ Lưu.

Cô cũng không giống như trong kịch bản lập tức nói lên lời kịch, mà giống như không nghe thấy câu hỏi của Thẩm tần. Vẻ mặt cô nhàn nhạt giống như bầu trời âm trầm, trong ánh mắt tìm không ra nửa điểm tiêu điểm.

"Đạo diễn Lưu, bộ dạng kia của cô ta có phải lại quên lời kịch hay không?" Phó đạo diễn đứng ở một bên nhìm chằm chằm bộ dáng trầm mặc của Hạ Lưu. Chờ đến nửa ngày rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng, lại bị Lưu đạo diễn không tiếng động ra hiệu im lặng.

Ánh mắt của Lưu đạo diễn có chút hưng phấn nhìn Hạ Lưu đang ở trong sân. Trừ hắn ra người khác đều không có chú ý, ống kính vừa rồi nhắm vào Trần Tử bất tri bất giác đã chuyển hướng về phía Hạ Lưu.

Trần Tử ý thức được có điều gì đó không đúng lắm, lập tức cắn chặt môi, nháy mắt mấy cái liền rơi nước mắt. Cô ta muốn dùng cảnh khóc để đoạt lại ống kính, chỉ tiếc lần này lại không thể như ý muốn của cô ta.

Hạ Lưu vẫn như trước nhìn vào không trung, rốt cuộc cũng mở miệng nói, ngữ khí bình thản như đang nói chuyện phiếm.

"Hài tử là vô tội, nhưng con của ta thì đáng chết..."

Cô quay đầu nhìn cô gái đang khóc thâm kia, đột nhiên cười rộ lên. Trong nháy mắt nụ cười kia thế nhưng lại diễm lệ đến chói mức, như muốn làm đui mù tất cả mọi người, "Người nói có đúng không, Thẩm tần nương nương?"

Ống quay dừng lại tại hình ảnh mặt của Hạ Lưu, đạo diễn Lưu la lớn: "Cắt! Rất tốt!" hắn vừa dứt lời ngay lập tức đến bên cạnh Hạ Lưu cẩn thận đánh giá cô, dường như rất kinh ngạc đối với việc bình hoa di động đột nhiên có chuyển biến như vậy.

Hạ Lưu lễ phép cười với đạo diễn Lưu, sau đó trở về chỗ ngồi của mình cầm điện thoại ra chuẩn bị chơi.

Bởi vì có màn biểu diễn kia của Hạ Lưu, vậy nên phân đoạn đối đầu của Phó Tuyết cùng Trần Tử cũng trở nên không có gì đặc biệt cho lắm. Huống chi Trần Tử bởi vì tâm tình không tốt mà nhiều lần đoạt diễn, vậy nên cơ hội tốt để hấp dẫn Giang Thu Ngạn của Phó Tuyết cứ như vậy bị bỏ qua.

Hạ Lưu nhìn bức ảnh trên diễn đàn, bỗng phóng đại lên, cố ý muốn nhìn thật kỹ người đàn ông trong bức ảnh. Sau một lát cô giống như chột dạ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Giang Thu Ngạn ngồi cách đó không xa. Chỉ là ánh mắt này quá mức trực tiếp, khiến người kia khóe môi khẽ cong, cười híp mắt nhìn trả về phía cô.

Mắt hắn vốn rất to và trong suốt, thoạt nhìn giống như một khỏa lưu ly trong suốt. Đã vậy còn cười rộ như vậy, càng là... có thể dễ dàng trực tiếp hút hết máu của người đối diện a. Cũng khó trách hắn lại được fan hâm mộ tặng cho danh xưng 'Tiểu thiên sứ'.

Trên mặt Hạ Lưu liền xuất hiên những mảnh đỏ hồng khả nghi. Thế nhưng cô lại không giống bộ dạng thẹn thùng cúi đầu cười nhẹ của nữ sinh. Cô trái lại nhanh chóng quay đầu đi, bộ dạng điềm nhiên như không có chuyện gì nhìn mọi thứ xung quanh, tính tình ngạo kiều bộc phát không bỏ sót chút nào.

Nụ cười trên mặt của Giang Thu Ngạn càng sâu, vừa rồi hắn còn cảm thấy kỹ năng biểu diễn của bình hoa này rất tốt, không ngờ hiện tại lại lộ ra nguyên hình ngạo kiều.

[Chúc mừng bạn đạt được 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 18]

Buổi quay phim hôm đó qua đi, người của đoàn phim đi ra ngoài ăn cơm lót dạ. Tuy rằng trong tổ có Thiên vương Giang Thu Ngạn cùng đàn chị Trần Tử, nhưng trải qua mấy ngày làm việc tất cả đều quen thuộc, gần đây cũng không có nhàn hàng lớn nào, vì thế mọi người quyết định vào một quán ăn vặt thông thường.

"Cũng đã vất vả cả ngày nay, mọi người không cần khách khí, cứ việc gọi cơm!" Đạo diễn Lưu vẻ mặt đỏ bừng hào khí nói, sau đó bật mở một chai bia.

Hạ Lưu vụng trộm liếc qua một cái, quả nhiên nhìn thấy Giang Thu Ngạn chỉ khiêm tốn gọi một phần dưa chuột, cùng bản tính trong nguyên văn hoàn toàn bất đồng. Làm minh tinh, hắn vẫn rất quan tâm tới hình tượng của bản thân.

Phó Tuyết là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, cô chỉ muốn uống một cốc nước sôi.

Cùng so sánh với hai người này, Hạ Lưu rất bình tĩnh nhìn menu, mặt không đỏ tim không đập bắt đầu gọi món.

"Một phần muối hấp cánh gà, một phần hương lạt ngẫu đinh, còn có một phần mực xé, hai phần Nhật thức dưa chuột, một phần hành tây quyển, một phần bỏng, tạm thời là như vậy, cảm ơn" (mèo: ta không rành về đồ ăn lắm vậy nên mọi người thông cảm đi a >_<")

Nghe Hạ Lưu gọi món không kịp thở, vẻ mặt của những người đi cùng đều có chút quái dị. Trần Tử vẫn luôn không thích Hạ Lưu nhướng mày, thản nhiên mở miệng nói: "Chúng tôi không cần cô gọi món giúp"

Hạ Lưu làm ra bộ dáng như đang nhắc đến chuyện gì đó rất ngượng ngùng khó nói. Cô có chút không được tự nhiên nhìn chằm chằm vào menu, lẩm bẩm nói: "Tôi biết, những món này đều là thức ăn tôi muốn ăn mà"

"... Một mình cô ăn?"

"Cô là con gái sao?!"

"Chẳng lẽ cô định không muốn tiếp tục lưu lại giới giải trí nữa sao?"

Đối mặt với biểu tình không thể tin của những người trong đoàn phim, Hạ Lưu dùng hành động để chứng mình thực lực của bản thân. (Mèo: đọc đến câu này bỗng có cảm giác như đang đọc truyện kiếm hiệp, tu chân...).

Cô tay trái cầm cánh gà lên, tay phải cầm sâm dưa chuột, dùng tư thái ưu nhã mà nhanh chóng giải quyết thức ăn trên tay, sau đó lại tiếp tục ăn những phần còn lại.

Động tác ưu nhã nhai kỹ nuốt chậm ăn dưa chuột của Giang Thu Ngạn bỗng dừng lại, nhìn đống thức ăn trước mặt của Hạ Lưu, đột nhiên cảm thấy không còn tư vị gì. Hắn dùng sức cắn một ngụm dưa chuột, nhưng trong đầu lại tưởng tượng đang ăn mỹ vị cánh gà.

Hạ Lưu dường như cũng chú ý đến tầm mắt của hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn cánh gà trong tay mình, có chút ý khoe khoang hung hăng cắn một ngụm.

[Chúc mừng bạn đạt được 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 20]

Giang Thu Ngạn xoa xoa trái dưa chuột cuối cùng trên bàn. Tuy rằng biểu tình bên ngoài của hắn nhìn như rất thõa mãn, nhưng cũng chỉ có hắn biết được thật ra bản thân sớm hận không thể bay về khách sạn điên cuồng ăn những thức ăn vặt kia.

Không sai, luôn ở trước mặt mọi người bày ra dáng vẻ dịu dàng ưu nhã Giang Thiên vương, kỳ thật đã sớm không cầm lòng được đối với những thức ăn trước mặt.

Bản thân Hạ Lưu vốn không có đam mê với ăn uống, thậm chí bụng cũng đã cảm thấy no, nhưng Hạ Lưu vẫn rất tận tâm bày ra bộ dáng háu ăn.

Những món thức ăn này không chỉ hấp dẫn cô, mà còn có đồng loại kia a~~

~~~o0o~~~

Tiểu kịch trường.

Giang Thiên vương: "Từ sau khi thành danh, tôi liền đem từ điển những món ăn yêu thích của bản thân đổi thành dưa chuột trộn, tôi làm người nổi tiếng như vậy đâu phải dễ dàng đâu a!"

"Mọi người có biết vì sao tôi muốn tiếp nhận bộ phim được gọi là tác phẩm thảm họa của nghành điện ảnh kia không?"

"Bởi vì tên của bộ phim là..."

"Đại căn tin"

(Mèo: cạn lời với tiểu bạchThiên vương ;;__;;)

Nhấn Mở Bình Luận