Tìm Kiếm Nam Chính
Editor: Mèo Lười
"Như vậy tôi bố trí kết giới ở đâu thì được đây?" Schreyer rất lịch sự hỏi ý kiến của hạ Lưu. Từ sau khi biết được cô là nữ, một quý tộc được giáo dưỡng tốt khiến cho ngữ khí của cậu đều thân sĩ rất nhiều.
"Nơi này được không?"
Hạ Lưu vươn xương trắng ra chỉ vào chiếc nhẫn hắc diệu trên tay Schreyer.
Gia tộc Vicen ở công quốc Fran rất có thế lực nhưng ở đế quốc Tây phổ lại chẳng tính là cái gì. Từ sau khi rời khỏi công quốc Fran đến đế quốc Tây phổ, nhất là lúc đến học viện ma pháp Hoàng gia chuẩn bị tiến hành khảo nghiệm, Schreyer càng có thể hiểu sâu về vấn đề này.
Hiện tại đứng trước mặt cậu chính là những thiếu niên quý tộc trẻ tuổi của đế quốc Tây phổ, bất kể là khinh thường nhàn nhạt trong lời nói hay biểu cảm ngạo nghễ, đều là thái độ bình thường của quý tộc đế quốc Tây phổ khi nhìn quý tộc của công quốc khác. Nhưng lúc này thái độ của những quý tộc anh tuấn này lại có chút khác thường, cử chỉ cung kính thậm chí mang theo một chút ý tứ nịnh nọt. Đứng ở giữa bọn họ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, chỉ cần nhìn vào phản ứng của người xung quanh, liền có thể nhìn ra được địa vị của cô vô cùng cao lớn.
Cô chính là công chúa Emily của đế quốc Tây phổ, cũng là nữ chính trong nguyên văn.
Schreyer cùng quản gia an tĩnh đứng ở phía sau, không hề có ý định sẽ tham dự vào. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là người khác cũng muốn để yên cho cậu, Hạ Lưu ở bên trong chiếc nhẫn yên lặng quan sát, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Schreyer lui về phía sau.
Gần như ngay lúc lời nói của Hạ Lưu vừa dứt, một mũi tên băng từ trong pháp trượng của một thiếu niên sắc mặt tái nhợt bắn ra, nếu Schreyer không nghe theo lời nói của Hạ Lưu, nói không chừng lúc này thân thể đã bị xuyên thủng.
Mà trong nguyên văn, chính là do Emily ra tay cứu Schreyer, bởi vậy mới bắt đầu câu chuyện của hai người. Khác với những công quốc nhỏ khác, đế quốc Tây phổ nổi danh với những ma pháp sư trưởng bối rất cường đại của các gia tộc cổ xưa, cho nên vãn bối phần lớn từ nhỏ đã tu tập ma pháp.
"A, không tồi nha, tên nhà quê" Người ra tay tên là Lan Bội, trong nguyên văn chính là một nhân sĩ nhàm chán chuyên môn đến tìm Schreyer gây phiền toái.
"Cảm tạ đã khích lệ" Nếu là người bình thường gặp phải loại chuyện này chỉ sợ đã sớm tức giận, nhưng Schreyer vẫn lịch sự đáp trả đúng tiêu chuẩn của một quý tộc, không nóng nảy cũng không kháng cự trả lời khiêu khích của đối phương.
Lan Bội thu hồi pháp trượng, cười lạnh nói: "Thật đúng là không biết trời cao đất dày, người như vậy cũng dám đến học viện ma pháp Hoàng gia tiến hành khảo nghiệm sao? Đợi lát nữa bị đào thải cũng đừng có khóc nhè đấy!"
"Đa tạ sự quan tâm của ngài, đồng thời tôi cũng muốn trả lại lời kia cho ngài, đợi lát nữa mong hãy kiên cường một chút" Đôi mắt xanh biển trong suốt của Schreyer hơi cong một chút, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Lan Bội bị Schreyer làm cho á khẩu đang định giáo huấn cậu một chút, phía trước đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, thì ra buổi khảo nghiệm đã chính thức bắt đầu. Hắn hừ lạnh một tiếng, đuổi theo những thiếu niên khác và Emily đã đi xa.
"Schreyer, vừa rồi cậu có bị thường không?" Hạ Lưu ở bên trong chiếc nhẫn ngẩng đầu nhìn Schreyer. Sau khi cảm nhận được giọng nói của cô, cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón cái, mỉm cười, "Tất cả đều ổn, cũng may lần này có cô giúp đỡ"
"Cho nên tôi đến nơi này, chính là vì muốn bảo vệ cậu. Mặc dù bây giờ tôi vẫn còn nhỏ yếu, nhưng chỉ cần cậu tin tưởng tôi, một ngày nào đó tôi sẽ bảo vệ cậu, những kẻ dám khi dễ cậu tôi nhất định sẽ giúp cậu phục thù"
Nghe Hạ Lưu nói như vậy, tuy rằng Schreyer cũng không tin bộ xương khô thường làm rớt đốt ngón tay này có thể làm được gì, nhưng cậu vẫn cười rất vui vẻ.
[Chúc mừng bạn đạt 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 11]
"Nhưng trước khi cô trở nên mạnh mẽ, tôi nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn" Trong giọng nói của hắn để lộ ra sự kiên định vô cùng và sự tự tin.
Thí nghiệm ma pháp rất đơn giản, chỉ cần đặt tay lên cầu thủy tinh, liền có thể tra ra thiên phú ma pháp tương ứng, ngoại trừ hệ hắc ám.
Thiên phú được xếp hạng từ một đến mười, nhưng chưa bao giờ có người đạt được cấp cao nhất là cấp mười, cấp chín cũng rất ít. Mà hiện nay, những người đó cũng đã thành những cái tên rất vang dội.
Mấy ngìn người tiến hành khảo nghiệm, phần lớn đều không có thiên phú ma pháp, nếu có cũng chỉ là cấp một cấp hai, căn bản không đạt được cấp 4 để có tư cách nhập học.
Lan Bội nâng tay lên, hắn là thiên phú hệ thủy cấp bảy, ở học viện ma pháp Hoàng gia này cũng là một tư chất rất tốt. Hắn mang theo ngạo ý nhàn nhạt quét mắt nhìn những thiếu niên khác đang lộ ra thần sắc ghen tỵ xung quanh, sau đó lui về phía sau, để Emily ở phía sau hắn đi lên.
Cô thần sắc rất là bình tĩnh vươn bàn tay trắng nõn ra, đặt lên cầu thủy tinh. Câu thủy tinh trong nháy mắt bạo phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt. Ma pháp sư phụ trách khảo nghiệm lập tức đứng dậy cúi đầu, trên mặt khó nén biểu tình vui mừng,:Công chúa Emily, kết quả khảo nghiệm thiên phú của ngài là hệ Mộc cấp tám, thật đúng là một kỳ tích!"
Người chung quanh sôi nổi hút một ngụm khí lạnh, bắt đầu không ngừng tán dương đế quốc Tây phổ vinh quan vạn thế bất diệt, công chúa Emily là niềm kiêu ngạo của hoàng thất.
Schreyer cũng có chút kinh hãi, ở công quốc Fran, thiên phú cấp năm cũng được xưng là thiên tài, về phần cấp tám, cậu vẫn chưa từng nghe nói qua.
Cảm giác được nội tâm bất an của Schreyer, Hạ Lưu cũng nhớ ra cậu bất quá cũng chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, vì thế liền ôn hòa an ủi, "Schreyer, hãy tin tôi, thiên phú của cậu là tốt nhất, vượt qua bất kỳ kẻ nào"
"Cảm ơn cô, Hạ Lưu" Schreyer vuốt ve chiếc nhẫn hắc diệu trên ngón tay cái, mỉm cười nói.
Kỳ tích vừa rồi của Emily khiến những người phía sau có chút do dự, trong lúc nhất thời không có ai chịu bước lên để khảo nghiệm. Schreyer từ phía sau đi lên, không nói một lời phủ tay lên cầu thủy tinh.
"Khục, gã hề kia, thế nhưng còn muốn... Không! Không! Điều đó là không thể nào!" giọng nói vốn còn biếng nhác của Lan Bội lập tức trở nên bén nhọn, hắn không thể tin nhìn chằm chằm cầu thủy tinh dưới tay của Schreyer, mắt trừng ngày càng lớn.
Không chỉ hắn, tất cả mọi người ở đây đều mất đi năng lực nói chuyện, bọn họ phảng phất như đang nhìn thấy vật cực kỳ hiếm thấy, chỉ trong nháy mắt, không khí trở nên yên lặng đến mức kỳ quái.
"Tôi nói không sai chứ, Schreyer cậu là lợi hại nhất" Hạ Lưu khẽ giọng cười, giọng nói của cô cũng gọi ý thức của Schreyer về. Dù chính là Schreyer cũng không ngờ tới bản thân có thể tạo thành hiệu quả oanh động đến như thế.
Ánh sáng vàng kim thần thánh kia giống như một mặt trời nhỏ, phản chiếu gương mặt thánh khiết của Schreyer. Cậu ngẩng đầu, mở miệng hỏi lão ma pháp sư: "Hệ Quang Minh đúng không?"
"Hệ Quang Minh cấp chín" Vị ma pháp sư kia mở miệng, sau một lát, tâm tình của lão đột nhiên bùng nổ, lấy tiếng cười gần như điên cuồng tuyên cáo kết quả này: "Cấp chín! Hệ Quang Minh! Chủ thần tại thượng, ông trời của tôi!"
Giọng nói của ông ta đốt cháy không khí ở nơi đây, mọi người đều hưng trí bừng bừng nghị luận thần tích này. Emily ngẩng đầu, tò mò đánh giá thiếu niên được mọi người xưng là con trai của thần Quang Minh.
Schreyer được chuyển vào học viện ma pháp Hoàng gia cũng rất hưng phấn, hình như bởi vì thiên phú siêu quần được kỳ vọng rất nhiều, cho nên học viện đã an bài cho hắn được ở một mình một phòng, Hạ Lưu cũng có thể tự do ra vào kết giới.
Kéo lại bức màn căn phòng liền chìm vào màn đêm, cũng may có tinh thạch ma pháp chiếu sáng. Hạ Lưu rất vui vẻ khi nghe Schreyer kể chuyện cậu gặp mặt với viện trưởng, đôi lúc còn mở miệng hỏi một vài chi tiết. Một người một bộ xương khôi ngồi đối mặ nhau, lại không hề cảm thấy không thích hợp gì.
"Đúng rồi Schreyer, cậu có thể giúp tôi một việc không?" Hạ Lưu hỏi.
Schreyer gật gật đầu, mỉm cười trả lời, "Vinh hạnh của tôi"
"Một khi tiếp xúc với ánh nắng tôi có thể sẽ phải tan biến, cho nên muốn làm phiền cậu cho tôi một ít áo quần và mũ, như vậy tôi mặc chúng vào đi ra ngoài cũng sẽ tốt hơn" giọng nói của Hạ Lưu có chút ngượng ngùng, "Làm phiền cậu như vậy thật sự tôi rất ngại"
Schreyer hiểu gật gật đầu, hỏi Hạ Lưu: "Cũng đúng, không sao mà, mặc áo quần của tôi có được không?"
Bị hỏi như vậy, Hạ Lưu giống như gặp phải chuyện khó nói, cô do dự nửa ngày mới nói: "Mặc dù bây giờ đã thanh vong linh, nhưng tôi vẫn còn ký ức lúc còn là cô gái loài người, cũng muốn... lại lần nữa mặc váy. Yêu cầu như vậy có quá đáng không?"
Một bộ xương khô lại muốn mặc áo váy, điều này nghe vào quả thực khó tin. Nhưng kết hợp với câu cô vẫn còn ký ức lúc còn là con người, Schreyer cũng ít nhiều hiểu được.
Cậu khẽ cười ra tiếng an ủi, "Cũng không có gì là quá phận, được rồi, tôi sẽ lập tức đi mua váy cho cô"
Vì thế, làm một quý tộc được nuôi dưỡng tốt, lần đầu tiên Schreyer bước vào tiệm nữ trang trước giờ chưa bao giờ vào.
Có lẽ là nam giới như Schreyer đến đây rất ít, dù có đến cũng là đi theo một người phụ nữ khác mà thôi, cho nên chủ tiệm nhịn không được nhắc nhở cậu, hảo tâm chỉ điểm: "Thưa ngài, nơi này là tiệm nữ trang, tiệm nam ở đối diện đầu phố"
Schreyer có chút xấu hổ, cậu giải thích: "Không, tôi đến chính là muốn mua nữ trang"
Dùng ánh mắt quỷ dị quan sát Schreyer một phen, chủ tiệm lắc đầu cảm thán, còn phát ra âm thanh "chậc chậc". Bộ dáng này quả thực không giống với những chàng trai bình thường, cũng khó trách lại đến đây mua nữ trang.
Schreyer bị hiểu lầm là biến thái lại không hề ý thức được chỗ nào không đúng, sau hi trả tiền lại đi mua mũ và giày cho nữ. Sau khi mua một đống lớn của nữ xong, mới hài lòng trở về.
"Thật sự rất cảm ơn!" Hạ Lưu rất vui vẻ cầm lên một cái váy khoa tay múa chân, xương cốt bởi vì động tác quá mức hưng phấn mà phát ra tiếng động.
Schreyer đưa đồ xong thì tránh đi, để Hạ Lưu thay quần áo. Nhưng Hạ Lưu lại ngẩng đầu quỷ dị nhìn cậu, mở miệng: "Không cần phải tránh đi, hiện tại tôi cũng chỉ là một bộ xương khô, hơn nữa cũng cần cậu hỗ trợ"
Một khung xương trắng vô luận thế nào cũng không thể chống đỡ được quần áo, cũng may Hạ Lưu không biết tìm ở đâu ra rất nhiều bông, nhét chúng vào trong xương xong, bây giờ mới miễn cưỡng mặc được váy.
"Đội mũ lên đi" Lúc Hạ Lưu đang chuẩn bị lấy mũ, Schreyer lại ngăn động tác của cô. Cậu lấy một bộ tóc giả màu vàng đã được mua từ trước ra, cẩn thận đội lên cho Hạ Lưu, sau đó lại nhận lấy mũ trong tay cô rồi đội lên.
"Cuối cùng, mạng che mặt" giọng nói của Hạ Lưu rất nhẹ nhàng, để lộ ra niềm vui sướng khôn cùng.
Sau khi làm xong tất cả, vẻ mặt của Schreyer cũng rất kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt. Tất cả đều rất hoàn mỹ, nếu không phải biết dưới lớp váy này là một bộ xương khô, cậu tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một cô gái loài người.
"Như vậy, thoạt nhìn..." Hạ Lưu xoay người đi đến trước gương, nhẹ nhàng vuốt ve hình ảnh phản chiếu trong đó, "Tôi cũng phải sinh ra ảo giác rằng mình là con người"
-------
Mèo: Vừa edit xong liền up, up giờ này cho thiêng 🤣