Chương 207: ‘Ăn’ mất

Tinh Giới

Hai nữ nhân thay phiên nhau không biết bao nhiêu lần rốt cuộc Lâm Thiên cũng trút ra hết. May mắn tố chất thân thể Dương Tuyết, Dương Thi bây giờ mạnh hơn người bình thường nhiều, nếu không sao chịu nổi Lâm Thiên giày vò. Phát tiết một lần xong Lâm Thiên cảm giác dục vọng trong người còn chưa ra hết, nhưng nhìn bộ dạng Dương Thi, Dương Tuyết thì không chịu nổi nữa.

Cơ thể hai nữ nhân bị Lâm Thiên làm hại không có sức từ phòng khách lết vào phòng ngủ.

Lâm Thiên ôm Dương Tuyết, Dương Thi lên giường, hôn trán hai nàng:

– Hãy ngủ một giấc ngon đi.

Ra không gian Tinh Giới, Lâm Thiên xuất hiện trong biển, nước biển lạnh lẽo bình ổn lửa dục còn sót lại trong người. Lâm Thiên lao ra mặt nước, vận công hong khô bộ đồ mới thay trong không gian Tinh Giới. Lâm Thiên nhanh chóng lao hướng đảo Sinh Tử, trời đã tối đen, so đấu ngày thứ hai sớm chấm dứt.

Trở về đảo Sinh Tử, Lâm Thiên lập tức kêu Tiểu Linh mở ra dò xét.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, Chu Dao, Thạch Huyên Hiên không sao. Long Lăng Thiên, Hỏa Đế chắc không đánh nhau, không phát hiện tung tích Bát Kỳ.

Câu trả lời làm Lâm Thiên yên lòng một chút.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, Chu Dao, Thạch Huyên Hiên đang trong phòng khách đôi.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu tăng tốc đi tới chỗ ở. Thạch Huyên Hiên, Chu Dao đến phòng hắn, Tả Vân Phi, Tiêu Bạch ở chung là bình thường. Trễ vậy Lâm Thiên chưa về, chắc Thạch Huyên Hiên, Chu Dao rất lo lắng.

Rất nhanh Lâm Thiên trở lại chỗ ở.

Tả Vân Phi thấy Lâm Thiên vào cửa liền khoa trương la lên:

– Khụ, nếu lão tam còn không về thì chỗ chúng ta sẽ bị hai người này dỡ nóc!

Lâm Thiên nhìn hốc mắt Chu Dao, Thạch Huyên Hiên đỏ rực liền xin lỗi:

– Dao nhi, Huyên Hiên, đã làm các nàng lo lắng rồi.

– A, các người tình chàng ý thiếp nồng nàn khiến người bị kích thích, ta vào phòng đây, mấy người từ từ nói chuyện đi.

Tả Vân Phi bị Lâm Thiên lườm một cái liền nhận ra mình là kẻ ngoài cuộc, gã nói xong nhanh chóng chạy về phòng.

Thạch Huyên Hiên thấy Lâm Thiên trở về thì yên lòng, sợ sư phụ nổi giận nên vội từ biệt:

– Thiên, ta phải về, nếu không về sư phụ sẽ tức giận.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

– Huyên Hiên biết rõ quá khứ sư phụ của nàng không? Ngày mai kể cho ta nghe.

Thạch Huyên Hiên gật đầu:

– Chu tỷ tỷ, ta đi đây, tỷ tỷ bên Thiên đi.

Sáng sớm hôm sau, Chu Dao nằm trong ngực Lâm Thiên, thỏ thẻ:

– Thiên có cảm thấy ta là một nữ nhân dâm đãng không?

Lâm Thiên biết trên giường đã nở một đóa hoa đỏ thắm.

Lâm Thiên nhẹ lắc đầu nói:

– Ngốc, sao có thể? Ta biết Dao nhi sợ ngày tháng chúng ta bên nhau không còn nhiều. Dao nhi yên tâm, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.

Chu Dao hỏi:

– Thiên đã tiêu trừ dâm độc trong người chưa?

Lâm Thiên cười nham nhở:

– He he, đêm qua Dao nhi vất vả lâu như vậy sao có thể chưa tiêu trừ? Dao nhi yên tâm, lão công của nàng bây giờ vô cùng khỏe mạnh, một đấm có thể đánh chết một con trâu!

Chu Dao ngước đầu lên liếc xéo Lâm Thiên:

– Với thực lực của Thiên nếu có ngày chỉ có thể một đấm đánh chết một con trâu thì xảy ra vấn đề lớn.

– Trâu này không phải trâu kia, ta đang nói về trâu yêu, hi hi.

Lâm Thiên nói:

– Dao nhi, mặt trời đã chiếu tới mông, nên xuống giường.

Hai người rời khỏi giường đi vào phòng khách.

Tả Vân Phi đá lông nheo với Lâm Thiên:

– Hi hi, lão tam đêm qua vất vả dữ, hôm nay có cần ăn chút hổ tiên lộc nhung gì đó bổ lại không?

Chu Dao xấu hổ đỏ mặt chạy ra khỏi phòng nhóm Lâm Thiên, nàng trở về nơi ở chung với Thạch Huyên Hiên, Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết.

Lâm Thiên cười to bảo:

– Lão tứ nếu muốn thì cứ tìm Nam Cung Uyển Nhi, nhưng ta nghĩ rất có thể khi đang ngủ Nam Cung Uyển Nhi sẽ cắt cu cậu của ngươi một nhát, vị công công cuối cùng của Trung Quốc cứ thế được sinh ra, ha ha ha ha ha ha!

Tả Vân Phi rùng mình:

– A, lão tam, ta không dữ dội như ngươi. Uyển nhi nói nếu trước khi kết hôn ta dám đụng nàng thì nàng sẽ cho ta sửa sang luyện Quỳ Hoa bảo điển! Lão tam, ngươi thật là thâm tàng bất lộ. Lúc chung phòng ngủ cảm thấy ngươi chân chất, giờ ngươi cùng lúc làm Chu Dao, Thạch Huyên Hiên trao trọn con tim. Lão tam dạy cho ta kinh nghiệm đi, làm sao bọn họ ở chung hòa hợp được vậy?

Lâm Thiên cười tà:

– Lão tứ, có phải ngươi có ý đồ gì không, hả? Ta phải báo cho Nam Cung Uyển Nhi biết mới được.

Tưởng tượng cảnh Nam Cung Uyển Nhi chất vấn mình, Tả Vân Phi sợ teo tim:

– Khụ khụ, lão tam, nếu làm vậy chẳng bằng ngươi cho ta một nhát đi luôn.

Lâm Thiên hỏi:

– Được rồi không nói chuyện này nữa, tiểu Bạch đâu?

Thật ra hỏi Tiểu Linh là biết ngay, nhưng Lâm Thiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà réo Tiểu Linh.

Tả Vân Phi kéo Lâm Thiên đi tới ban công, chỉ rừng cây nhỏ gần đó:

– Hi hi, ở đó. Tiểu tử tiểu Bạch rốt cuộc vào thời kỳ thanh xuân, đáng vui đáng mừng. Nghe nói lão Ngụy và Tần Kha rất nhiệt liệt. Bốn trai đẹp phòng ngủ chúng ta đều bị kéo xuống nước, nói đến thì phòng chúng ta và phòng nhóm Chu Dao rất có duyên. Chu Dao và lão tam, ta và Uyển nhi, lão Ngụy và Tần Kha, hiện tại tiểu Bạch và Mộ Dung Tuyết cũng bắt lửa.

Nhấn Mở Bình Luận