Chương 50: Niềm hy vọng .

Tối Cường Song Tu Tà Ác

“Hừ, đúng là tên đáng chết.”

Lục xoát một hồi trí nhớ của của Hạo Thiên, hắn mới biết thì ra mấy tên này khốn nạn như thế nào.

“Đi thôi.”

Hắn không muốn dây dưa, leo lên lưng Bạch Hổ một mạch chạy tiếp. Hắn sau khi hấp thụ trí nhớ của Hạo Thiên cũng biết nơi đây khá gần ngoại ô Vô Tận Sâm Lâm. Theo tuyết đường phía Bắc hắn có thể dễ dàng tìm thấy tòa thành đầu tiên.

.....

Bạch Sâm La Thành. Một trong những thành thị cấp cao gần đây nhất. Muốn đến ít nhất còn phải hơn vài ngày đường nữa. Lâm Thiên và Long Tuyết lại không sợ nhất là tốn thời gian. Hai người tình tứ suốt chặn đường, Long Tuyết hảo cảm cũng vừa chạm mức 100 làm hắn mừng hết biết.

“Tới rồi.”

Lâm Thiên cùng Long Tuyết dừng lại trước một tòa thành rộng lớn cao ít nhất 30 hơi kém mấy tòa thành ở Attack Op Titan một chút.

Vừa đi vào cửa, hai người lại bị chặn lại.

Một tên lính canh cửa phách lối mở miệng. “Vào thành 50 kim không thì cút.”

Tên lính này có thể nhìn thấy hai người mặc không phải là quý tộc trong miệng cũng vô cùng phách lối đòi lấy 50 kim, một con số mà những thường dân phải làm lụm vất vả vài năm mới kiếm được.

“Ngươi...”Long Tuyết vừa định nói, Lâm Thiên chặn nàng lại. Hắn không thiếu tiền, vì vài đồng mà tốn thời gian thì không phải cách hắn muốn.

“Đây ngươi lấy đi...” Long Tuyết móc ra từ áo ném cho hắn. Nàng cũng biết tiền tài không lộ ngoài thân nên những thứ trân quý như trữ vật giới chỉ nàng sẽ không tùy tiện lộ ra.

“Ô..” Tên linh vừa nhận được 50 kim tệ nàng ném đến, ngay lúc hắn muốn bỏ qua lại phát hiện Long Tuyết đẹp quá mức, con mắt trợn trừng dâm dục nhìn nàng.

Long Tuyết chán ghét nhìn hắn. Lúc này chính là Lâm Thiên cũng không nhịn được ra tay. Từ trong cửa hàng mua lấy một loại trị mấy tên vô lại này.

Tên: Tử Vong Đánh Dấu

Loại: Kỹ Năng.

Hiệu ứng đạc biệt: Tiêu diệt một mục tiêu đánh dấu trong vòng 7 ngày cũng có thể trong phạm vi ngắn kích phát trước.

Hạn chế: Bằng hoặc thấp hơn người dùng cấp bậc.

Điểm: 50.000

....

Lâm Thiên lại phát hiện một lọai kỹ khá là tốt dù có chút gân gà. Hắn tùy thời vượt cấp khiêu chiến đồng cấp cơ hồ là miểu sát cần gì phức tạp đi thi triển Tử Vong Đánh Dấu làm chi.

Mà cũng có thể nó rất hữa dụng lúc cần lén lúc như thế này nên hắn cũng quyết định hối đối.

“Này...” Lâm Thiên tập chung đấu khí vào mắt đánh dấu vào linh hồn của tên lính kia.

Tư Vong Đánh Dấu thành công kích hoạt. Lâm Thiên ôm Long Tuyết, thu hồi Bạch Hổ dùng Thiên Tường Huyễn Bộ du tẩu biến mất. Tên lính vừa định la hét, bổng trong linh hồn có một traí bom kích nổ. Chỉ nghe ong một tiếng, hắn hai mắt trắng dã, chết.

Từ xa một đám binh sĩ đi tuần phát hiện chạy lại cứu hắn nhưng Tử Vong Đánh Dấu mười phần đáng sợ đâu phải đám binh sĩ quèn này chữa trị được. Lâm Thiên thỏa mãng, ôm Long Tuyết chạy một mạch đến một căn phòng trọ, dùng 10 kim để thuê mướng một gian phòng đôi tốt vài ngày.

“Lâm Thiên kế tiếp chúng ta làm gì đây.”

Lâm Thiên đang thay một bộ đồ mới. Không thể không đổi vì bộ áo cũ của hắn đã bị rách nát trong mấy ngày lặn lội rừng rậm rồi còn đồ trong Thiên Giới làm ra thì quá là hiện đại hắn không muốn gây chú ý thêm nữa.

Hắn trả lời. “Ta cũng không biết lúc đầu ta tính thẳng một mạch về gia tộc ta nhưng bây giờ quá nhiều thứ lung tung ta không biết có về kịp không hay là ở ngoài giao du thêm một ít, dù gì ta mới 14 tuổi vẫn còn rất nhiều thời gian lịch lãm.”

“A...Thiên ca, ngươi mới 14 tuổi à.” Long Tuyết tưởng mình nghe nhầm.

Hắn chân thật gật đầu. “Có gì lạ sau.”

Long Tuyết đỏ mặt. Làm sao 14 tuổi mà lại có dương căn to lớn thế kia, nàng dù chưa thấy qua cái khác nhưng tưởng tượng lại mấy cung nữ kể thì nàng đoán cái của Lâm Thiên tuyệt đối vượt quá gấp 3 lần người trưởng thành rồi.

Nàng nào dám nói ý nghĩ chân thật, híp mắt nói láo. “Không, ta nghĩ chàng mới 14 tuổi đã là bát giai cao cấp chiến sĩ mà ta dù có chàng trợ giúp thì cũng chỉ là lục giai sơ cấp mà ta đã 20 rồi...”

Nói đến đây nàng mới để ý một vấn đề, nàng tuổi lớn hơn hắn tận 6 tuổi. Trong lòng nàng bất an, ở thời đại này người con gái lớn hơn chồng thường bị ghét bỏ. Long Tuyết sợ hãi rung rẩy, cả người hơi co lại, trong lòng nàng hắn địa vị còn hơn cả sinh mạng nàng nếu mất hắn không biết nàng có còn sống được không.

Lâm Thiên tựa như cũng cảm giác nàng đang khó xử, vuốt ve lấy vai nàng. “Đừng nghĩ bừa gì nữa, chúng ta hiện là của nhau không phải sau.”

...............

Lâm Thiên không biết lúc hắn vào thành còn có một vị chiến sĩ của một gia tộc lớn vô tình nhìn thấy hết. Tên binh sĩ kia cũng lập tức biến mất quay về thông báo cho chủ nhân.

“Hử, có một vị trẻ tuổi thiếu niên thực lực không dưới Thất Giai à.”

Một cô thiếu QMEuip8 nữ uống một thốp trà, đánh giá tên lính mật báo.

“Vâng, thưa Thượng Quan Tiểu Thư lúc ấy chỉ có hai người này, ngay khi xẩy ra xung đột người đàn ông ôm lấy người phụ nữ dùng tốc độ thuộc hạ không thể nhìn thấy cả tàn ảnh, sau khi hắn đi thì người binh sĩ kia lập tức đứt thở. Thuộc hạ đoán chí ít phải là Thất Giái mới có thể làm như thế.”

Thượng Quan Nhi trong lòng gắp rút mở ra tờ giấy phát họa chân dung của người đó. Vừa mở ra là một người nam nhi trẻ tuổi tuấn mỹ vô cùng, ngay cả nàng trong tim chỉ trong chốc lát đã khắc ghi hắn vào một góc rất nhỏ trong tim, phải biết nàng nổi tiếng lạnh lẽo không tình cảm nhất Bạch Sâm La Thành này, nếu ai đó mà biết nàng cảm giác bây giờ chắc rớt cả trái tim.

Thượng Quan Nhi đè lại sáo động trong tim dùng ngữ khí nghiêm túc nói với tên lính. “Truyện hôm nay không được nói cùng ai nếu không người cùng người nhà tốt nhất nên cút ra khỏi thành.”

Tên lính quèn sợ hãi gật đầu.

Nàng phất tay. “Đi về tổng quản thu lấy 1000 kim tệ làm phần thưởng rồi cút đi.”

Thượng Quan Nhi nhìn trong tay bức vẽ được khắc họa từ Đấu khí vô cùng rõ nét, trong lòng có một cảm giác Thượng Quan gia tộc sắp có cứu tinh.

( Đại khái ta đi từ Rạch Giá ra tận Đà Nẵng làm việc, hiện tại công việc chưa ổn định nên không ra sức viết được, bây giớ thời gian viết ta sẽ giảm xuống anh em thứ lỗi, sau này ổn định lại thì ta sẽ định kỳ bạo chương cho anh em vì ở đây công việc lương cao nhưng không mất sức lắm...)

Nhấn Mở Bình Luận