Tôi Là Nữ Phụ Đó Thì Sao?
Sau tất cả Đông Đông lại phải lết về nhà cảm giác thật là tệ nhất có thể. Ôi trời ơi... cô muốn xỉu quá Ngôn Hy là chàng trai lạnh lùng nhât trong truyện nhưng sau cùng anh lại yêu Lục Tú và hình như là người mà Đông Đông có hôn ước thì phải. Cô nghĩ lại mà ngán ngẫm thở dài, muốn tránh cũng không được cái vai phản diện đã là vậy rồi đúng là...
- Đông Đông ơi.- Tiếng mẹ cô gọi dưới nhà.
- Dạ?
- Nhà ta có khách đến dùng cơm con xuống lẹ đi.
- Vâng vâng con biết rồi.- cô hối hả chạy xuống lầu, không biết vị khách kia là ai nhỉ? Vừa bước xuống, cô rất ngạc nhiên trước mắt cô là tên Tử Kỳ mà cô gặp hồi sáng đây mà đến làm gì.
- Chào Đông Đông.- Tử Kỳ cười nhìn cô, chẳng ai biết được nụ cười ấy mang ý mỉa mai nhường nào.
-......- cô im lặng như hiểu được nụ cười đó, cô nên im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.
Không khí lạnh lẽo căng thẳng ấy vẫn tiếp diễn trong bữa cơm khiến mẹ Đông Đông phải lên tiếng:
- Đông Đông con sao thế? Chào Tử Kỳ đi chứ.
- Con không thích.
- Ngày nào con cũng bám lấy Tử Kỳ kia mà? Con còn nói con muốn Tử Kỳ làm anh trai?- bà trố mắt hỏi.
- Tự nhiên thấy không muốn nữa mẹ, con chỉ cần ba và mẹ là đủ.- cô gắp thức ăn bỏ vào miệng như không quan tâm mặc cho Tử Kỳ ngồi cười thích thú.
- Không sao đâu Hạ Phu nhân, nếu em ấy không thích thí chúng ta ép làm gì, dù gì cũng chỉ là bạn bè với nhau.- Tử Kỳ nhẹ nhàng nói.
- Con no rồi, cám ơn vì bữa ăn.- nói rồi cô chạy ra ngoài.
- Ơ... Đông Đông
- Kệ nó đi bà, nó lớn rồi biết lo cho mình.- Ba Đông Đông giữ mẹ cô lại.
- Con đi theo xem em ấy ra sao.- Tử Kỳ cũng chạy vụt theo.
Lúc này cô đang ngồi trên ban công, quay qua thấy Tử Kỳ đứng đó nhìn cô.
- Anh đến làm gì muốn đẩy tôi rớt à?
- Sao cô lại nghĩ vậy.- Tử Kỳ cười đùa cợt.
- Đơn giản thôi, tôi là cái gai trong mắt của mấy người và Lục Tú mà.- Cô cũng cười theo.
- Cái gai sao? Chưa chắc đâu.
- Còn gì mà chưa chắc hả?
- Cô đã thay đổi.
- Nực cười tôi vẫn là tôi.
- Cô thật sự thay đổi quá nhiều rồi Đông Đông.
- Coi là vậy nhiều lời.
- Cô tại sao lại hại Lục Tú?
Đến cái đoạn này làm cô muốn bay vào mặt anh ta tán té tát ho khỏi còn dung mạo mất, ôi mấy thằng nam chính mù người.
- Hại? Tự biết đừng hỏi tôi tại sao? Tìm hiểu rõ rồi hãy nói nhé.- cô đè nén cái cảm giác núi lửa phun trào của mình còn cô gượng quay lại cười méo mó với Tử Kỳ một cái rồi đi.
- Tìm hiểu rõ? Được tôi sẽ xem cô như thế nào.- Tử Kỳ cười rồi quay bước đi.
_____________ hết chương 11________
Mấy má có nhớ Tử Kỳ là ai không:))) ahihi xin lỗi mấy thím vì truyện ra lâu nha:)) ủng hộ Hân cái coi hic