Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Rõ ràng là hai phòng nhưng lại ngăn cách bằng một cánh cửa, cứ như thế hai căn phòng thông nhau.
Có lẽ là để tiện chiếu cố sinh hoạt hàng ngày chăng?
Ừm, nghe nói trước kia trợ lý sinh hoạt của Phó Thịnh đều là nam, cho nên ở giữa có mở một cánh cửa cũng không có gì không ổn.
Nhưng cô là con gái mà!
Phó Thịnh không thèm để ý sao?
Chẳng lẽ anh ta quên mất sự tồn tại của cánh cửa này sao?
Không phải anh ta ghét nhất đàn bà tới gần sao?
Có cánh cửa như vậy anh ta thật sự không sợ mình nửa đêm chạy qua sao?
Ngay khi Tô Ảnh đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng bị gõ vang, Tô Ảnh nhanh chóng chạy đi mở cửa, cô thấy Mộc Minh đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nói với Tô Ảnh: “Đây là đồ ăn khuya của tổng giám đốc.”
Lúc này Tô Ảnh mới nhìn đến trong tay Mộc Minh là khay đồ ăn, cô nhanh chóng nhận lấy: “Trợ lý Mộc Minh, có chuyện này muốn nói một tiếng với anh, anh xem phòng cửa tôi và phòng của tổng giám đốc… tổng giám đốc ghét nhất chính là có phụ nữ tới gần, anh xem có cần dỡ xuống cánh cửa này sau đó xây lại bức tường hay không?”
Mộc Minh bật cười: “Tổng giám đốc không nhắc tới vậy không cần để ý. Được rồi, đi đưa đồ ăn khuya đi! Tôi cũng nên tan tầm trở về rồi.”
“À vâng.” Tô Ảnh gật đầu, nhìn theo bóng lưng Mộc Minh rời đi cô mới bưng đồ ăn khuya đi gõ cửa.
Căn phòng của Phó Thịnh lớn gấp đôi phòng của Tô Ảnh.
Phòng ngủ và thư phòng kết hợp với nhau làm thành một phòng ghép.
Phòng ngủ ở bên trong, thư phòng ở bên ngoài.
Cho nên, Tô Ảnh đi qua cánh cửa nhỏ đi vào thư phòng.
Cô đặt đồ ăn khuya ở trên bàn, đang chuẩn bị xoay người rời đi lại nghe thấy âm thanh của Phó Thịnh từ trong phòng ngủ truyền tới: “Mang đồ ăn vào đi.”
“Vâng Phó tổng.” Tô Ảnh nhanh chóng bưng vào.
Tiến vào phòng ngủ, vừa lúc nhìn đến Phó Thịnh mặc áo tắm dài từ toilet đi ra, chân trần dẫm lên thảm trải nhà màu xám.
Tô Ảnh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức cúi đầu nói: “Phó tổng, đồ ăn khuya cửa ngài.”
“Để kia đi.” Phó Thịnh gật gật đầu, Tô Ảnh nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn trà rồi rời đi.
“Đêm nay cô cũng chưa ăn gì đúng không? Cùng nhau ăn đi.” Phó Thịnh thuận miệng nói.
Tô Ảnh sờ sờ bụng, rất muốn nói thật ra đêm nay cô đã ăn no, tuy cô bị bắt nạt một trận nhưng trước đó nhân lúc anh chưa chú ý cô đã ăn qua.
Tô Ảnh vừa định chối từ, cô ngẩng đầu lên vừa lúc đón lấy ánh mắt không cho phép người ta cự tuyệt của Phó Thịnh, cô cúi đầu ngoan ngoãn trả lời: “Vâng Phó tổng.”
Nghe được Tô Ảnh trả lời, lúc này Phó Thịnh mới vừa lòng ngồi ở trên sô pha, vừa lau tóc vừa mở miệng hỏi: “Đêm qua người ở cửa hàng tiện lợi tranh chấp với cô là ai? Người hôm nay ở toilet gay khó dễ cho cô là ai?”
Tô Ảnh có chút khó xử nhưng vẫn trả lời: “Người ở cửa hàng tiện lợi là bạn trai cũ của tôi, tên là Nhạc Đông. Người ở toilet chính là Điền Mỹ Hòa, là chị kế của tôi.”
Phó Thịnh trào phúng nhìn Tô Ảnh: “Cho nên, cô bị hai tên ngu xuẩn kia bắt tay lừa gạt?”
Tô Ảnh cúi đầu, thẹn thùng nói: “Vâng thưa Phó tổng.”
Thật ra cô rất muốn lật bàn tay đánh trả anh nhưng nếu cô làm vậy cũng mất việc đúng không?
Phó Thịnh cầm khăn lông trong tay lập tức ném tới trên người Tô Ảnh, thở phì phì đứng lên rời đi. Vì sao anh lại có trợ lý ngu xuẩn như vậy cơ chứ?