Trà Môn Khuê Tú
– Mã chưởng quầy có gì muốn nói sao?
– Cô nương, người cũng biết, một khi trà Minh tiền sao xong, sẽ có khách thương tới đây bàn bạc sinh ý. Nhưng năm nay bởi vì sản lượng của chúng ta suy giảm, buổi sáng ta còn thấy hai khách thương của chúng ta đến trà sạn nhà khác. Nhất là trà sạn của nhị lão gia có rất nhiều khách thương tới.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Tô Ngọc Uyển nhướng mắt hỏi:
– Không phải tất cả khách thương đều không tới đó chứ?
– Cái này thì không phải. Lão gia trước đây làm ăn buôn bán phúc hậu, đại đa số khách thương vẫn niệm tình cũ, tới chỗ chúng ta trước, nếu không đủ cung ứng, bọn họ lại đi nơi khác bổ sung, giá cả vẫn chiếu theo giá thị trường.
Tô Ngọc Uyển gật gật đầu. Loại tình huống này từ lúc nàng tiếp nhận sinh ý trong nhà đã chuẩn bị tâm lý. Nàng dù sao cũng là một tiểu cô nương mới mười lăm, vườn trà trong nhà có bị thúc thúc chiếm đoạt hay không? Mình lại có thể kinh doanh tốt hay không đều là vấn đề. Hơn nữa, một nửa nông hộ trồng chè bội ước, sản lượng trà Minh Tiền sụt giảm càng khiến cho nhóm khách thương vì mất lòng tin vào nàng mà thay đổi người hợp tác. Đây cũng là chuyện bình thường, nàng mặc dù cảm khái đời người ấm lạnh, nhưng thương nhân vốn đều vì lợi, thật cũng không có gì đáng trách.
– Công bằng mà nói, chuyện này đối với chúng ta cũng có chỗ tốt. Trà Minh Tiền nhà chúng ta sản lượng ít, nhiều khách thương cũng không tốt, bán hay không bán cho ai đều khó, xử lý không khéo còn đắc tội người ta, làm hỏng thanh danh của mình. Như thế này lại hay. Lại nói… nhân cơ hội này chúng ta cũng tiện thể sàng lọc khách thương hợp tác một chút, không phải ai cũng có thể mua được trà của Diệp gia viên chúng ta. Mã chưởng quầy hãy ghi nhớ thật kỹ những khách thương còn ở lại với chúng ta, sau này nếu có trà ngon, sẽ ưu tiên cho bọn họ trước, nếu bọn họ không thu hết mới nhường cho người khác.
Mã chưởng quầy sở dĩ lo lắng như vậy hơn phân nữa là vì Tô Ngọc Uyển. Hắn đã sắp năm mươi, có sóng gió gì chưa thấy. Chút chuyện này với hắn cũng không có gì, nhưng mà Tô Ngọc Uyển thì khác, tình cảnh bây giờ của nàng đã đủ gian nan, nếu chịu thêm một kích này không chừng sẽ suy sụp. Nàng nếu ngã xuống, đại phòng cũng liền xong. Mà Tô Ngọc Uyển không những không có việc gì, còn lạc quan chỉ ra chỗ tốt, mặt mày bình tĩnh, thong dong, tâm của hắn rốt cuộc cũng có thể thả xuống, cười nói:
– Cái này là đương nhiên, về sau ta nếu có trà ngon cũng sẽ không bán cho đám người đó.
Hai người lại bàn bạc thêm một chút chuyện ở trà sạn nữa rồi Tô Ngọc Uyển mới lên xe trở về nhà.
Một ngày này Tô Ngọc Uyển lên núi, không chỉ đi vườn trà, còn đến Tùng La am, trở về còn dạo một vòng ở trà sạn, đối với người phải xử lý gia nghiệp mà nói này đó đều là chuyện tất nhiên, nhưng trong mắt người Lý gia lại có một phen ý vị khác.
Tống thị từ tối hôm qua trở về nhà đã cắn môi xuất tiền mướn mấy tên khất cái ngồi xổm trước cửa đại phòng Tô gia. Tô Ngọc Uyển khi nào ra cửa, đi đâu, với ai đều được báo cáo rành mạch cho bà ta.
Tống thị cũng trầm ổn, đợi đến lúc Tô Ngọc Uyển về tới nhà xong, tựa hồ cũng không có tính toán ra ngoài nữa mới đứng dậy đi về phía Lý phủ, có điều không phải đến gặp Lý phu nhân mà là hạ nhân trụ ở ngõ nhỏ phía sau phủ.
Tối hôm qua sau khi Ngưu ma ma tận lực bôi đen khắp nơi, hạ nhân Lý phủ đối với vị thiếu nãi nãi tương lai này đã không có hảo cảm. Hiện giờ lại nghe thấy nàng không thèm để ý lời cảnh cáo của phu nhân nhà mình, cả ngày xuất đầu lộ diện, cùng nam nhân tiếp xúc, nhóm ma ma bốn, năm mươi tuổi vốn đã bất mãn hiện thực lại càng căm phẫn, người có thể diện chút liền tới trước mặt Lý phu nhân nói chuyện một hồi, tức thì Lý phu nhân cũng bị chọc giận:
– Lấy bái thiếp của ta kêu nàng tới trà lâu nói chuyện.
Tô Ngọc Uyển còn chưa quá môn, Lý phu nhân không thể kêu nàng tới nhà mình, nhưng bà ta thân là bà mẫu, lại muốn hưng sư vấn tội, tự nhiên không thể hạ mình tới Tô phủ, đến trà lâu vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Lý gia ở Hưu Ninh thành dựa lưng vào núi Tùng La, chiếm vị trí ưu thế, cho nên cho dù nhà hắn không mua được vườn trà, tự bản thân cũng không sản xuất được, nhưng cửa sinh ý lợi nhuận phong phú này cũng không thể bỏ qua, liền khai một quán trà trên con đường phồn hoa nhất trong thành. Quán trà nhà mình, muốn tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện đương nhiên không có vấn đề.
Tô Ngọc Uyển nhận được bái thiếp của Lý gia cũng không kinh ngạc, lập tức đi trà lâu. Lúc nàng bước vào, Lý phu nhân đã ở đó, mặc áo khoác vạt cân bằng lụa nhàu màu lam khổng tước, dưới chân lộ ra váy màu nguyệt bạch. Áo ngoài thêu mẫu đơn phức tạp, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Ân thị nhu nhược nhưng Lý phu nhân lại là nữ nhân cường thế, khuôn mặt tuy tốt, nhưng lại quá mức sắc bén khiến người đối diện bà ta không khỏi tâm sinh sợ hãi. Tô Ngọc Uyển chậm rãi đi qua hành lễ:
– Lý phu nhân.
Lý phu nhân nâng mắt lên nhìn Tô Ngọc Uyển, duỗi tay chỉ vào ghế dựa bên cạnh, mặt không biểu tình nói:
– Ngồi đi. Dâng trà lên.
Câu trước là nói với Tô Ngọc Uyển, câu sau là phân phó nha hoàn bên người. Nha hoàn dâng trà lên đặt trước mặt Tô Ngọc Uyển, thấy Lý phu nhân không còn phân phó gì khác thì thối lui về một bên.
Lý phu nhân cũng không nói lời nào, nâng chung trà lên chậm rãi uống, phảng phất như chính mình đang nhàn nhã uống trà sáng, nhưng khí thế sắc bén trên mặt bà ta lại khiến cho bức họa này trở nên không hài hòa.
Tô Ngọc Uyển cũng không lên tiếng, bưng trà lên nhẹ uống một ngụm, động tác thong dong, tư thái thanh tao, lịch sự, hơn nữa nàng còn trẻ, dung mạo lại xuất chúng khiến người ta vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui, thật giống như bước ra từ trong tranh khiến Lý phu nhân có chút buồn bực.
Lúc hai nhà đính thân, Lý Ngọc Minh mới mười tuổi, Tô Ngọc Uyển chín tuổi, khi đó nàng vẫn là một tiểu cô nương thập phần đáng yêu, đã thông minh lại còn dịu dàng. Tục ngữ nói nữ nhi giống mẹ, Lý phu nhân liền nghĩ tính tình Ân thị nhu nhược như vậy, nữ nhi của nàng cũng không thể mạnh mẽ bao nhiêu, một cô nương vừa xinh đẹp, thông minh lại còn hòa thuận như vậy, có phu nhân nhà ai lại không thích đâu. Hơn nữa đại phòng Tô gia trong tay Tô Trường Thanh phát triển không ngừng, mình không sớm hạ thủ, chỉ sợ phu nhân nhà khác sẽ chọn mất, cho nên bà ta mới thương nghị với trượng phu một chút rồi nhanh chóng định xuống cửa hôn sự này.
Ai ngờ, Tô Ngọc Uyển được Tô Ngọc Thanh bồi dưỡng ngày càng có khả năng, sau khi phụ thân qua đời càng trở nên sắc bén, cái này khiến Lý phu nhân vô cùng bất mãn, nếu Tô Ngọc Uyển gả tới Lý gia, về sau ai làm chủ đương gia cũng khó nói. Quan trọng nhất chính là…Lý phu nhân giương mắt đánh giá một thân tố sắc của Tô Ngọc Uyển mày càng nhíu chặt.
Bà ta vốn định qua năm liền làm hôn sự, hôn phòng đều đã chuẩn bị tốt. Nào ngờ Tôn Trường Thanh đột ngột qua đời, Tô Ngọc Uyển tự nhiên là phải thủ hiếu ba năm, chờ đến lúc ra hiếu, Lý Ngọc Minh đã mười chín tuổi.
Một chi này của Lý gia luôn neo người, Lý lão gia là con trai độc nhất, thành thân xong bà lại không cho trượng phu nạp thiếp, sau khi sinh được Lý Ngọc Minh liền không có động tĩnh gì nưax, bởi vậy Lý phủ hiện giờ cũng chỉ có duy nhất một nam đinh. Bà ta còn muốn tiến hành hôn sự sớm một chút, sớm bế tôn tử, sau đó lại nạp thêm mấy phòng thị thiếp, sinh thật nhiều con trai để Lý gia khai chi tán diệp đâu. Đáng tiếc cái chết của Tô Trường Thanh đã làm cho tính toán này của bà ta hoàn toàn mắc cạn. Nghĩ đến đây, Lý phu nhân liền không ngồi được nữa, buông chén trà, mở miệng nói:
– Chuyện hôm qua, ngươi có gì muốn giải thích không?
– Chuyện gì ạ?
Tô Ngọc Uyển cũng buông chén trà, nghi hoặc hỏi lại. Lý phu nhân nhìn chằm chằm Tô Ngọc Uyển trong chốc lát, lúc này mới nói:
– Ta phái thân thích đến nhà ngươi chuyển lời của ta, kết quả ngươi đem nàng mắng chạy? Sao vậy? Không nhớ?