Chương 144: Tỉnh lại

Trà Môn Khuê Tú

“Ma ma, ta biết người muốn nói gì.” Nàng thở dài, “Cũng không phải ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với Trần gia, nhưng mà ta không muốn mình cứ phải làm người ăn nhờ ở đậu, bị người ta tính kế vẫn phải câm nín nhẫn nhịn. Sắp tới ta sẽ không đến Trần gia nữa, có điều ngày mai nương ta có thể mang theo ít lễ vật qua đó trò chuyện với Trần lão phu nhân, cũng coi như là chúng ta đã tiếp nhận bậc thang của họ, không đến mức nháo cương mối quan hệ này. Ngày mai ma ma cũng đi theo phu nhân đi, nếu Trần gia trút giận lên bà ấy thì hai người lập tức trở về.”

Tô Ngọc Uyển ngẩng đầu nhìn lên không trung xanh thẳm: “Ta sai rồi, ban đầu ta muốn dựa vào Trần gia nên mới chuyển nhà tới Huy Châu. Sau đó phát hiện Trần gia không đáng tin cậy thì lại muốn tìm một nhà khác có năng lực chống lại Trần gia mà phẩm đức cũng không tệ để hợp tác làm ăn. Nhưng mà bây giờ ta lại thấy mình sai rồi. Làm cái gì cũng phải dựa vào chính mình mới là chính đạo, cứ nhìn Thẩm gia mà xem, mặc dù bọn họ cũng là thương hộ, nhưng mà có thể trở thành hoàng thương thì Trần gia cũng không thể không ghé mắt mà nhìn bọn họ. Từ giờ trở đi ta sẽ cố gắng phát triển gia nghiệp hơn nữa, phát triển đến mức mà ngay cả Trần gia cũng không dám động đến một sợi lông tơ của chúng ta mới thôi.”

Lê ma ma vỗ vỗ tay nàng: “Yên tâm, ma ma vẫn luôn đứng ở phía sau ngươi.”

Sau đó hai người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đi về phía sân viện của Tô Ngọc Uyển. Tòa nhà này vốn cũng không lớn, chỉ đi một lát đã tới cửa viện, Tô Ngọc Uyển dừng lại, đang muốn kêu Lê ma ma trở về đi thì lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, tiếp đó là thanh âm của trẻ con đang kỳ vỡ giọng vang lên: “Tỷ tỷ.”

Tô Ngọc Uyển vừa quay đầu lại đã thấy Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh chạy tới, lúc chạy tới trước mặt nàng thì mặt mũi hai người đã đỏ hết cả lên, hơi thở dồn dập, trên trán còn đổ hôi.

Tô Ngọc Uyển móc khăn tay ra lau mồ hôi cho hai đệ đệ xong mới hỏi: “Chuyện gì mà vội vàng như vậy?”

“Tỷ, tỷ bị người Trần gia khi dễ sao?” Tô Thế Xương hỏi.

Tô Ngọc Uyển thu hồi khăn tay trên mặt Tô Thế Thịnh, cười hỏi: “Đệ nghe ai nói vậy?”

Mấy ngày nay Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh đi vườn trà bên Truân Khuê, vừa mới trở lại.

“Nương nói.” Tô Thế Xương kéo tay Tô Ngọc Uyển, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi mới hỏi, “Tỷ không sao chứ?”

“Không sao.” Tô Ngọc Uyển bật cười nói, “Bọn họ cũng không đánh ta, đệ nhìn ta như vậy làm gì?”

Tô Thế Xương ngượng ngùng sờ đầu: “Còn không phải vì lo lắng cho tỷ sao?”

Tô Ngọc Uyển vẫy vẫy tay: “Được rồi, đừng đứng bên ngoài nữa, chúng ta vào nhà rồi nói.”

Đoàn người vào phòng, Tô Thế Xương vội vàng hỏi: “Tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đệ vừa về đến nhà, nghe nương nói tỷ bị người ta khi dễ xong thì đã chạy luôn tới đây, chưa kịp hỏi là có chuyện gì nữa.”

Lê ma ma liền nói: “Là Trần gia…” Bà kể lại chuyện phát sinh ở Trần gia một lượt, sau đó mới nói: “Đã làm chuyện như vậy mà mấy ngày nay Trần gia vẫn không có động tĩnh gì, hôm nay mới phái Hàn ma ma qua đây nói chuyện một hồi, còn nói là do cô nương nhà chúng ta hiểu lầm, Trần nhị cô nương tâm địa thiện lương, không có khả năng làm chuyện hại người, bảo cô nương nhà chúng ta qua đó nhận lỗi. Phu nhân vừa nãy còn khuyên cô nương đi Trần phủ, nhưng cô nương vẫn đang do dự…”

Tô Ngọc Uyển và Lê ma ma gắn bó với nhau nhiều năm, hành sự rất ăn ý, Lê ma ma vừa nói, Tô Ngọc Uyển liền biết bà đang cố ý thử hai đệ đệ của mình. Nếu hai người sợ đắc tội Trần gia mà khuyên nàng đi nhận lỗi, thì nàng hao tâm tổn sức tính toán vì Tô gia như vậy quả thật là không đáng. Tô gia này cuối cùng vẫn là của hai huynh độ Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh họ. Của hồi môn của nàng, Tô Trường Thanh sớm đã chuẩn bị tốt rồi. Cho nên Tô Ngọc Uyển lao tâm lao lực như vậy, cũng chỉ vì muốn kiếm thêm gia sản cho hai người họ thôi.

May mà Lê ma ma còn chưa nói xong, Tô Thế Xương đã cắt lời: “Tỷ, tỷ không thể đi.”

Tô Thế Thịnh cũng gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, không thể đi.”

Tô Ngọc Uyển an lòng, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ rối rắm nói: “Nếu không đi chẳng phải sẽ đắc tội Trần gia? Chúng ta còn muốn đứng vững gót chân ở phủ thành, nếu không có Trần gia làm chỗ dựa chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn.”

“Cho dù có khó khăn thế nào đi nữa cũng không thể để tỷ tỷ phải chịu ủy khuất được!” Tô Thế Xương chém đinh chặt sắt nói.

“Đúng vậy.” Tô Thế Thịnh cũng dùng sức gật đầu.

Tô Thế Thịnh ít nói không phải vì hắn không quan tâm Tô Ngọc Uyển, mà là bởi vì hắn nhỏ hơn Tô Thế Xương, lại là con vợ lẽ, từ nhỏ đã là cái đuôi nhỏ của huynh trưởng, phàm là có chuyện gì cũng đều do Tô Thế Xương xuất đầu nói chuyện, hắn chỉ cần bày tỏ thái độ của mình vào lúc mấu chốt là được rồi.

Trong lòng Tô Ngọc Uyển ấm áp, cảm thấy những chuyện mình làm trước nay đều đáng giá.

“Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là không sống được, cùng lắm thì lại về Hưu Ninh thôi.” Tô Thế Xương bổ sung thêm.

“Vậy thì không cần.” Tô Ngọc Uyển nghiêm mặt nói, “Có điều tỷ muốn mở rộng gia nghiệp, chắc hẳn sau đó sẽ có rất nhiều nguy hiểm và phiền toái, các đệ có ý kiến gì không?”

Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh liếc nhau, cùng đứng lên chắp tay với Tô Ngọc Uyển: “Mọi chuyện trong nhà đều do tỷ tỷ làm chủ.”

…………………………………

Hôm sau Ân thị mang theo Lê ma ma thu thập lễ vật đến Trần phủ. Tô Ngọc Uyển biết có Lê ma ma đi cùng, Ân thị nhiều nhất cũng chỉ bị nói vài câu mà thôi, sẽ không đến mức bị người ta gây khó dễ, cho nên cũng không lo lắng. Quả nhiên, Ân thị chỉ đi nửa canh giờ đã trở lại, nói với Tô Ngọc Uyển: “Cữu tổ mẫu của con cũng chưa nói gì, chỉ là thái độ có chút lạnh nhạt. Cho nên nương cũng chỉ ngồi một lát liền cáo từ.”

Tô Ngọc Uyển gật đầu: “Cứ như vậy đi. Sau này ngoại trừ lễ tết hoặc là Trần lão phu nhân phái người tới ra, chúng ta cũng đừng nên qua đó.”

Ân thị gật đầu.

Bà trời sinh chỉ thích an tĩnh, sau khi gả cho Tô Trường Thanh thì bị nhốt cả ngày trong nhà, rất ít khi lui tới với bên ngoài. Sau khi tới Huy Châu rồi, mỗi lần đến Trần phủ bà đều thấy áp lực rất lớn, chỉ sợ mình làm không đúng chỗ nào đó mà đắc tội Trần gia. Bây giờ Tô Ngọc Uyển bảo bà ít đi Trần gia, bà lại càng vui vẻ.

Với bà mà nói, chỉ cần trong nhà có đủ cơm ăn áo mặc, con cái an khang thuận lợi, sau khi trưởng thành có thể cưới gả như ý, cả nhà đóng cửa sống cuộc sống gia đình của mình là tốt rồi. Còn chuyện chấn hưng gia nghiệp, vinh hoa phú quý gì đó, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bà chưa bao giờ hy vọng xa vời vào mấy thứ đó.

“Cô nương, cô nương…” Tiết Sương vội vã chạy vào, trong tay còn cầm một tấm thiệp mời, khuôn mặt đỏ hồng, có vẻ rất kích động.

Cốc Vũ trầm mặt quát: “Ngươi ồn ào cái gì?”

Tô Ngọc Uyển tò mò nhìn tấm thiệp hỏi: “Có chuyện gì?”

Mặc dù Tiết Sương tính tình bộp chộp nóng nảy nhưng mà đối với chuyện quan trọng vẫn rất đáng tin cậy. Bây giờ nàng ngay cả bẩm cũng không bẩm đã trực tiếp mang thiệp chạy vào, hẳn là chuyện rất quan trọng.

Nhấn Mở Bình Luận