Tranh Bá Thiên Hạ
Đế quốc Mông Nguyên chia ra làm bốn mươi tám kỳ. Kỳ nhỏ nhất cũng quản lý đồng cỏ rộng hơn ngàn dặm. Cách biên thành Phan Cố của Đại Tùy gần nhất chính là Mãn Đô Kỳ. Kỳ chủ Mãn Đô Lạp là một người thuộc phái chủ chiến. Kỳ thực các kỳ của đế quốc Mông Nguyên giống như các quận của Đại Tùy, lớn nhỏ không đồng đều. Kỳ chủ các kỳ là do vị Đại Hãn đời đầu của đế quốc Mông Nguyên bổ nhiểm, sau đó thừa kế.
Mãn Đô Lạp là một người cực kỳ hiếu chiến. Đã không chỉ một lần thỉnh cầu Đại Hãn của đế quốc Mông Nguyên là Mông Ca tấn công Đại Tùy.
Tuy nhiên, nghe nói người này có sáu người vợ, mà ba trong số đó là người Hán.
Chuyện xảy ra ở thành Phan Cố liệu có phải trở thành mồi lửa dẫn tiến tới chiến tranh giữa Mông Nguyên và Đại Tùy hay không, không có ai có thể nói rõ ràng. Nhưng Lý Hiếu Tông biết mình phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Hắn hạ lệnh toàn bộ tám trăm biên quân lui về tập kết. Phòng ngừa đế quốc Mông Nguyên bất ngờ đột kích. Đồng thời phái người tới quận trị thành Tế Bắc, thỉnh cầu quận trưởng Ngô Bội Chi định đoạt.
Tin tức rơi vào thành Tế Bắc, Ngô Bội Chi lập tức hoảng sợ.
Hắn mắng Lý Hiếu Tông là con heo, sau đó vội vàng viết một phần tấu chương, sai người dùng tốc độ nhanh nhất gửi tới thành Trường An. Thành Trường An cách quận Tế Bắc không chỉ là vạn dặm. Ai biết tin tức này tới Trường An xong liệu có phải đã có chiến tranh? Để bảo đảm không xảy ra việc gì ngoài bất ngờ, Ngô Bội Chi một bên triệu tập quận binh tập kết chuẩn bị chiến tranh, đồng thời phái người gửi thư tới cho đại doanh của Hữu Hầu Vệ cách đó ba trăm dặm.
Hữu Hầu Vệ của Đại Tùy có năm vạn phủ binh tinh nhuệ. Chính là lá chắn của Đại Tùy ở biên giới Tây Bắc!
Đại tướng của Hữu Hầu Vệ là Lý Viễn Sơn, cũng xuất thân từ Lý gia của Lũng Hữu, thuộc về dòng chính. Người này có chiến công hiển hách, rất được Hoàng Đế Dương Dịch tin tưởng. Nói tiếp, có thể làm tới Đại tướng quân một trong mười hai vệ phủ của Đại Tùy, có người nào không phải công huân cực lớn đâu? Có người nào không phải xuất thân từ thế gia hiển hách đâu?
Đối với những Đại tướng quân cao cao tại thượng kia, một Nha Tướng của biên thành nho nhỏ như Lý Hiếu Tông, thực sự không đáng nhắc tới. Lý Hiếu Tông không đáng nhắc tới, thì càng không cần phải nói một thám báo không chức không quyền như Phương Giải.
Mà lúc này, tiểu nhân vật không nhập lưu kia đang ngồi ở trong lao chậm rãi nói chuyện.
- Người Bắc Liêu các ngươi đưa ra chủ ý này thật quá ngu ngốc.
Phương Giải nhìn nam tử Bắc Liêu cầm đầu kia, thở dài nói: - Ngươi cho rằng ta không nhìn ra mưu đồ của các ngươi sao? Muốn buộc Mông Nguyên và Đại Tùy chiến tranh? Buộc Đại Tùy tiếp thu các ngươi? Ngu ngốc! Ngay cả một tiểu lại biên thành như ta cũng nhìn ra được. Các đại nhân vật trong triều đình kia chẳng lẽ mắt đều mù?
Phương Giải hung hăng trợn mắt nhìn nam tử Bắc Liêu: - Ngươi cho rằng, với kế sách thấp kém ngu ngốc này của các ngươi, có thể kéo hai đế quốc chiến tranh? Ngươi nghĩ Bắc Liêu các ngươi có tư cách đó? Ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Ta dám đánh cuộc, chuyện này bất kể là rơi vào tai của Mông Ca, hoặc là Hoàng Đế bệ hạ Đại Tùy…Cùng lắm chỉ là cười một tiếng mà thôi.
Người Bắc Liêu đứng đối diện Phương Giải là một nam tử tuổi chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm. Cơ thể cường tráng, lông mày rậm, mắt trợn lên, mặt dài, môi mỏng, nhìn tướng mạo là biết, đây là một tiểu tử ăn thấy chết không sờn.
- Vị đại nhân này!
Nam tử Bắc Liêu ôm quyền nói: - Ta thừa nhận tâm tư của chúng tôi đã bị ngài đoán được. Hơn nữa kết quả có lẽ cũng như ngài nói. Nhưng chỉ cần Đại Tùy và Mông Nguyên khai chiến, Bắc Liêu của chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ Đại Tùy đánh bại Mông Nguyên. Lẽ nào Hoàng Đế còn có thể không tiếp thu chúng tôi? Có lẽ mãi mãi ngài cũng sẽ không rõ. Người Bắc Liêu chúng tôi thực sự muốn đổi một chỗ để sinh sống.
- Ta không rõ!
Phương Giải đứng phắt dậy, chỉ vào cái mũi của người nọ, hỏi: - Thành thật sống qua ngày có gì không tốt? Cứ phải chiến tranh mới khiến các ngươi vui vẻ sảng khoái sao? Lẽ nào các ngươi không để ý tới chết bao nhiêu người? Ngươi không sợ Mộng Ca một khi giận dữ sẽ ra lệnh diệt tộc các ngươi sao? Trông coi gia viên của mình tốt là được, không phải sao?
- Đại nhân…
Nam nhân Bắc Liêu nhìn Phương Giải, ánh mắt đầy thống khổ: - Ngài nhất định là chưa từng tới Thập Đại Vạn Sơn. Cho nên ngài không biết chỗ đó lạnh như thế nào. Có lẽ ngài cho rằng, mùa đông của thành Phan Cố đã khiến cho người ta không tiếp nhận được rồi. Nhưng ở quê hương của chúng tôi, khí trời hiện tại của thành Phan Cố còn ấm áp hơn mùa xuân ở chỗ chúng tôi. Nếu ngài từng đi qua Thập Đại Vạn Sơn, ngài mới biết cái gì gọi là lạnh giá, lạnh giá khiến cho người phải tuyệt vọng.
- Người Bắc Liêu chúng tôi không sợ trời lạnh, chúng tôi chỉ sợ diệt tộc mà thôi…Từ vị Đại Hãn đầu tiên của đế quốc Mông Nguyên tới giờ, cứ cách năm năm, Mông Nguyên lại phát động một lần chiêu mộ bộ tộc của chúng tôi. Nói là muốn chiêu mộ nam tử cường tráng tới gia nhập lang kỵ. Nhưng trên thực tế, những nam tử đó đều bị giết ở nửa đường. Bởi vì người Mông Nguyên sợ hãi. Bọn họ không muốn bộ tộc của chúng tôi trở nên mạnh mẽ. nên mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giết tộc nhân của chúng tôi. Cứ tiếp tục như vậy…không tới ba mươi năm nữa, bộ tộc của chúng tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Hắn nhìn Phương Giải, từng chừ từng chữ nói: - Ngài thấy chúng tôi có nên chống cự không?
- Ngươi tên là gì?
Phương Giải hỏi.
- Hoàn Nhan Ly Yêu.
Nam tử Bắc Liêu trả lời.
- Được rồi, Hoàn Nhan Ly Yêu…người Bắc Liêu các ngươi biết rèn sắt không?
- Đương nhiên, loan đao trong tay chiến sĩ chúng tôi còn sắc bén hơn đao trong tay của lang kỵ Mông Nguyên! Tuy nhiên…chúng tôi không có sắt, cho nên chúng tôi không có đủ binh khí, cũng không đủ tên, không thể chống cự được lang kỵ của Mông Nguyên.
- Sẽ có.
Phương Giải cười cười, hạ giọng nói: - An tâm ở trong này. Nếu không xảy ra bất ngờ gì, không bao lâu nữa, các ngươi sẽ được mang tới một tòa thành cực lớn. Sẽ có vị đại nhân có cấp bậc lớn hơn ta không biết bao nhiêu lần nói chuyện với các ngươi. Nói không chừng, đây lại là một việc tốt với ngươi.
- Cuối cùng…
Phương Giải ôn hòa nói: - Tướng quân nhà ta nói, thay hắn cảm ơn chiến mã của ngươi.
- Không cần khách khí.
Hoàn Nhan Ly Yêu nhún vai nói: - Người Bắc Liêu thiếu nhất chính là sắt và muối, không thiếu nhất chính là chiến mã tốt nhất! Hơn nữa, trên thế giới này, chỉ có người Bắc Liêu chúng tôi có được chiến mã chịu được lạnh giá. Ta không biết ngài từng nghe qua một việc như vậy chưa…sở dĩ người Mông Nguyên muốn diệt tộc chúng tôi, là vì Hàn Kỵ Binh của tộc chúng tôi là kỵ binh duy nhất có thể đánh tới Đại Tuyết Sơn. Cho nên người của Phật tông không cho phép chúng tôi có được thực lực như vậy. Phật tông…đó là một đám ác ma!
Phương Giải nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.
Vào lúc này, ở nhã gian tầng hai của Hồng Tụ Chiêu.
- Huynh đã tới.
Khóe mắt đã có thể thấy nếp nhăn, nhưng khuôn mặt của Tức đại nương vẫn khiến cho người ta mê muội như vậy. Nàng nhìn nam tử trước mặt, hỏi. Không thể nghi ngờ, đây là một câu nói nhảm. Nhìn không ra tuổi thực của Tức đại nương từ khuôn mặt bình tĩnh của nàng. Nhưng bộ ngực của nàng lại phập phồng hơn bình thường.
Bộ ngực cao ngất, y nguyên làm cho người ta hoa mắt, tràn đầy mị lực của nữ nhân thành thục.
- Phải đi, cho nên tới đây trước.
- Lại muốn đi? Đi nơi nào?
- Nơi thần bí nhất của thế gian này.
Nam tử mặc áo xanh cười nhạt, nói: - Cuối cùng vẫn phải đi, nếu không sẽ hối tiếc.
Tức đại nương ngẩn ngơ, khóe mắt chậm rãi chảy xuống nước mắt: - Huynh không còn tiếc nuối nào nữa sao?
Thanh âm thê lương, đầy bất lực.
- Nếu chỗ hung hiểm đó cũng không lưu được ta, ta sẽ quay lại tìm muội.