Trình Tổng Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi
"Mẹ nó.
Đã bảo không lấy vợ mà bà nội cứ hối tôi."
Bỏ qua chuyện gặp Mã Dao ở ngoài cửa, đám người của Trình Tranh cuối cùng cũng vào họp đêm để uống rượu.
Nghĩ đến chuyện cưới xin ở nhà ngày nào cũng nghe nhắc nhở, anh không nhịn được mà than thở với Hải Đình và Hà Dữ.
Từ lúc tốt nghiệp ra trường rồi cùng bọn họ thành lập công ty đến bây giờ, anh chỉ muốn tập trung toàn bộ tâm trí vào sự nghiệp.
Nếu thật sự có ý định tìm bạn gái, anh muốn công việc của mình cũng phải thật ổn định mới tính đến chuyện này.
Hải Đình lắc đầu, đẩy ly rượu về phía của Trình Tranh rồi nói.
"Đừng nói trước mà bước không qua.
Bây giờ cậu nói như thế, nhưng biết đâu lại gặp phải tiếng sét ái tình thì sao?"
Anh cười nhạt một tiếng, uống cạn ly rượu.
Trên đời này còn có cái gọi là tiếng sét ái tình sao? Anh nghĩ đó là tiếng sét thức tỉnh thì đúng hơn.
Bước vào con đường hôn nhân thật sự không hề dễ dàng, có biết bao nhiêu thứ khiến người ta phải lo lắng, bận rộn.
Anh thà mình ngày nào cũng cùng bọn họ đến họp đêm giải khuây, gặp gỡ vài người rồi thôi, còn hơn để bản thân vướng vào mớ hỗn độn đó.
Đang yên đang lành, Hà Dữ đột nhiên lại lên tiếng.
"Có thể lắm.
Biết đâu là cô gái lúc nãy cậu giải vây giúp thì sao!"
Trình Tranh nhìn sang cậu ta, ngẩn ra một hồi lâu.
Anh vốn dĩ đã định quên đi rồi cho đến khi nghe cậu ta khơi gợi lại.
Cô gái này đúng thật là rất ấn tượng, vừa gặp mặt đã nói mấy lời không tốt đẹp gì với anh, còn cố tình mỉa mai anh như vậy.
Anh hất vai Hà Dữ một cái, lắc đầu.
"Nằm mơ đi! Tôi sẽ không bao giờ để cô gái đó thao túng tâm lý đâu."
Hải Đình chỉ tay về phía anh nhắc nhở.
"Này! Này! Tôi vừa nói thế nào hả anh bạn?"
"Nói trước, thì bước không qua."
***
Mã Dao trở về nhà, cô đứng ở ngay bậc cửa cởi giày ra rồi ném sang một góc, nhìn lên đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm.
Tay chân cô có một chút ê ẩm, có lẽ là do trận xô xát vừa rồi cùng với đám đàn bà kia.
Ngồi xuống ghế uống một ít nước, cô ngã đầu ra ghế, mệt mỏi không muốn làm gì.
Cho đến khi, hình ảnh của Trình Tranh bất chợt xuất hiện trong đầu cô.
Ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha, Mã Dao lắc đầu máy cái, cũng không hiểu mình nghĩ đến anh để làm gì.
Trong mắt cô, anh chẳng qua cũng giống như đám đàn ông ở bên ngoài, nhìn thấy hoa thơm cỏ lạ liền giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Ấy vậy mà ông trời rất biết sắp đặt chuyện tình cờ, khi hôm sau Mã Dao đi làm ở quán cà phê lại gặp phải Trình Tranh ở ngay tại đó.
Bình thường cô không để ý, vì người đến mua là Hải Đình hoặc Hà Dữ, nhưng hôm nay cả hai vẫn còn chưa đến công ty nên anh mới phải đích thân đi mua.
Hai người chạm mặt nhau ngay tại quầy thanh toán, anh vừa nhìn đã nhận ra cô ngay, dù rằng bây giờ cô không trang điểm đậm, ăn mặc cũng đơn giản hơn rất nhiều.
"Cô? Là cô?"
Mã Dao lườm anh một cái.
"Là tôi thì làm sao? Tôi là ma à?"
Trình Tranh cười một tiếng, đặt tay mình lên quầy thanh toán rồi hơi khom người đến nhìn, Mã Dao lúc này đã ở bên trong quầy để pha chế đồ uống cho khách.
"Uống gì thì nói mau đi!"
"Cô đoán xem tôi muốn uống gì?"
Cô ngẩn đầu lên nhìn anh, bằng ánh mắt không hề có một chút thiện cảm, vậy mà anh lần này đã học được cách để mặt mình dày hơn một chút, vẫn tươi cười như vậy.
Trong quán cà phê lúc này không đông khách lắm, nên nhân viên cũng không có mấy người, chỉ có Mã Dao cùng với hai người nữa, chủ quán thì vừa ra ngoài có việc nên giao việc trông coi quán lại cho cô.
Mã Dao lấy hoá đơn thanh toán chuẩn bị đem ra cho khách, vốn không có thời gian nói nhiều với Trình Tranh.
"Tôi không phải thần thánh đâu thưa anh! Không uống thì tránh ra chỗ khác để tôi làm việc."
Anh cảm thấy cô đúng là một cô gái rất khó chịu và khó để tiếp cận, giống như một bụi hoa xương rồng đầy gai góc vậy, chỉ cần không đúng ý liền bị nó đâm cho chảy máu.
Nhưng càng nhìn gần lại càng bị bụi hoa xương rồng này thu hút, anh cũng muốn thử xem cô sẽ xù lông đến khi nào.
Nhìn đồng hồ trên tay đã là 7h15, sắp đến giờ làm việc rồi nên anh cũng không muốn trêu chọc nữa.
Trình Tranh đi theo sau lưng của Mã Dao nhìn cô thanh toán với khách rồi lại theo cô đi ngược vào quầy thanh toán, giọng anh nhẹ nhàng, có hơi trầm một chút.
"Hai bạc xỉu, một cà phê đá không đường."
Mã Dao liếc anh một cái rồi mới quay lưng bắt đầu làm đồ uống, anh đứng ở đó nhìn bóng lưng của cô, quả thực cảm thấy cô là mẫu con gái rất thú vị, hơn nữa còn biến hoá khôn lường.
Đêm qua người mà anh gặp rõ ràng là một cô gái ăn mặc gợi cảm, quyến rũ, hút hồn, nhưng bây giờ trông cô vô cùng thuần khiết, giống như hai kiểu người khác nhau vậy.
Đồ uống đã làm xong, cô đứng ở đó đợi Trình Tranh thanh toán rồi sẽ in hoá đơn ra đưa lại cho anh.
Nhưng anh không lấy hoá đơn, chỉ đưa một tờ tiền lớn đặt trên quầy rồi cong môi cười với cô.
"Cảm ơn nhé! Mã Dao!"
Cô giật mình nhìn xuống ngực, mới nhớ ra mình có in bảng tên ở ngay ngực trái, vô thức đưa tay che lại.
Không ngờ Trình Tranh cũng giỏi chú ý đến như vậy, chú ý vào đúng trọng tâm ở ngay ngực cô.
Đứng nhìn anh đẩy cửa rời khỏi quán cà phê, Mã Dao lẩm bẩm mắng.
"Đồ thần kinh."
....