Chương 18: Chương 16 – 17

Trò Chơi Vương Quyền

EDDARK
 
“Đã tìm thấy tiểu thư, thưa lãnh chúa.”
Ned vội đứng lên. “Người của chúng ta hay người nhà Lannister tìm thấy?”
“Là Jory” bác quản gia Vayon Poole trả lời. “Tiểu thư không bị tổn hại gì.”
“Cám ơn thần thánh,” Ned nói. Người của ông và hoàng hậu đã tìm kiếm Arya suốt bốn ngày trời. “Con bé đâu rồi? Bảo Jory mang nó tới ngay lập tức.”
“Tôi xin lỗi, thưa lãnh chúa,” Poole nói. “Lính canh cổng là người của Lannister, và họ đã báo cáo với hoàng hậu ngay khi Jory mang tiểu thư về. Tiểu thư bị đưa thẳng tới chỗ nhà vua...”
“Ả đàn bà chết tiệt!” Ned nói và sải bước ra cửa. “Tìm Sansa và bảo con bé tới phòng tiếp kiến. Lời nói của con bé sẽ là điều cần thiết.” Ông bước xuống ngọn tháp trong cơn giận bừng bừng. Ông đã tự mình tìm kiếm suốt ba ngày đầu tiên, và chỉ ngủ được một tiếng từ khi Arya mất tích. Sáng nay ông bị đau tim và mệt mỏi không thể chịu nổi. Nhưng giờ cơn giận đang làm chủ và cho ông thêm sức mạnh.
Mọi người xướng tên ông khi ông đi qua sân lâu đài, nhưng Ned không buồn để ý. Đáng ra phải chạy nhanh hơn, nhưng ông vẫn là Quân Sư của Nhà Vua, và quân sư cần có phẩm cách. Ông biết những ánh mắt đang dõi theo mình, biết những tiếng thì thầm phân vân ông sẽ làm gì.
Lâu đài cách sông Trident nửa ngày cưỡi ngựa về phía nam. Đoàn hoàng gia tự mình làm khách không mời tại nơi ở của chủ lâu đài, Ser Raymun Darry, trong khi đoàn đi săn tìm kiếm Arya và nhóc hàng thịt đào xới khắp hai bờ sông. Họ không được chào đón. Ser Raymun sống dưới sự bình yên do nhà vua mang tới, nhưng gia đình ông đã chiến đấu dưới lá cờ rồng của Rhaegar tại sông Trident. Ba người anh trai của ông ta đã chết tại đó, và đó mãi là sự thực Robert và Ser Raymun đều không thể nào quên. Với những binh lính của đức vua, của Darry, Lannister và Stark, lâu đài trở nên quá nhỏ, sự căng thẳng càng làm không khí nóng bức và nặng nề.
Đức vua đã chiếm dụng phòng tiếp kiến của Ser Raymun. Và đó là nơi Ned tìm thấy họ. Căn phòng thật đông đúc. Quá đông đúc. Nếu chỉ có hai người, Robert và ông có thể dễ dàng dàn xếp vấn đề.
Robert đang ngồi sụp trong chiếc ghế cao của Darry ở phía bên kia phòng, gương mặt ủ rũ và u ám. Cersei Lannister và cậu con trai đứng bên cạnh ngài. Hoàng hậu đặt tay lên vai Joffrey. Lớp vải băng bó bằng lụa dày cộp bó lấy cánh tay thằng bé.
Arya đứng lẻ loi giữa phòng, với Jory Casse. Mọi ánh mắt đều dồn vào cô bé. “Arya,” Ned gọi lớn. Ông tới bên cô con gái, tiếng giày gõ rộn ràng trên nền đá. Nhìn thấy cha, cô bé hét lớn và bắt đầu khóc.
Ned quỳ xuống bên cạnh và nắm lấy tay cô con gái. Arya đang run rẩy. “Con xin lỗi, cô bé sụt sùi. “Con xin lỗi, con xin lỗi.”
“Cha biết,” ông nói. Cô nhóc thật nhỏ bé trong vòng tay ông. Con bé chỉ là một bé gái nhỏ gầy gò. Thật khó mà tưởng tượng con bé có thể gây rắc rối tới nhường đó. “Con có bị thương không?”
“Không.” Mặt cô bé lấm lem bụi đất, và nước mắt để lại một dòng màu hồng hồng chảy xuống má. “Chỉ hơi đói thôi ạ. Con đã ăn ít quả mọng, nhưng chỉ có thế thôi.”
“Lát nữa con sẽ được ăn,” Ned hứa. Ông đứng dậy đối mặt với nhà vua. “Điều này là thế nào?” Mắt ông quét khắp phòng, tìm kiếm những khuôn mặt thân thiện. Nhưng chỉ có vài người của ông. Ser Raymun Dary cũng cảnh giác với ánh mắt của ông. Lãnh chúa Renly cười nửa miệng, đầy ẩn ý, còn Ser Barriston tỏ vẻ nghiêm nghị; những người khác là người của nhà Lannister và những đối thủ. May mắn duy nhất của họ là cả Jaime Lannister và Sandor Clegane đều vắng mặt, vì họ là đoàn tìm kiếm về phía bắc dòng Trident. “Vì sao không ai nói cho thần biết con gái thần đã được tìm thấy?” Ned hỏi, giọng vang vọng khắp phòng. “Vì sao con bé không được đưa tới gặp thần ngay lập tức?”
Ông nói với Robert, nhưng Cersei Lannister là người đáp lời. “Sao ông dám nói giọng đó với đức vua?”
Lúc đó, đức vua đứng dậy, quát lớn. “Im mồm, con đàn bà kia.” Ông ngồi thẳng người trên ghế. “Tôi xin lỗi, Ned. Tôi chưa bao giờ muốn làm con gái anh sợ. Nhưng có vẻ mang con bé tới đây và xử lý vụ việc nhanh chóng là điều tốt nhất.”
“Vụ việc gì?” Ned lạnh lùng hỏi.
Hoàng hậu bước lên. “Ông biết quá rõ mà, Stark. Con gái ông đã tấn công con trai ta. Con bé cùng thằng nhóc hàng thịt. Thú cưng của con bé đã cố xé toạc tay con trai ta đấy.”
“Không đúng,” Arya nói lớn. “Nó chỉ cắn nhẹ thôi. Chính anh ta làm đau Mycah.”
“Joff đã nói cho chúng ta nghe chuyện gì xảy ra,” hoàng hậu nói. “Cô cùng thằng nhóc hàng thịt đã dùng gậy đánh con trai ta trong khi ra lệnh cho con sói tấn công.”
“Sự việc không phải như thế,” Arya nói, suýt chút nữa bật khóc. Ned đặt tay lên vai con.
“Đúng là thế!” Hoàng tử Joffrey khăng khăng. “Tất cả bọn chúng tấn công ta, và cô ta ném thanh Răng Sư Tử xuống sông!” Ned thấy hoàng tử không dám nhìn Arya trong khi nói.
“Dối trá!” Arya hét.
“Im mồm!” hoàng tử hét trả.

“Đủ rồi!” nhà vua gầm lên, đứng dậy, giọng tràn đầy tức giận. Tất cả chìm vào im lặng. Ngài quắc mắt nhìn Arya qua bộ râu rậm rạp. “Giờ, con gái, hãy nói cho ta nghe chuyện xảy ra. Hãy nói tất cả, hãy kể sự thật. Nói dối nhà vua là một tội ác kinh khủng đó.” Sau đó, ngài nhìn sang người con trai. “Khi con bé nói xong, con mới được quyền nói. Giờ cho tới lúc đó, ngậm chặt miệng vào.”
Khi Arya bắt đầu kể câu chuyện, Ned nghe có tiếng cửa mở. Ông liếc nhìn thấy Vayon Poole đi vào cùng Sansa. Họ đứng im lặng ở cuối đại sảnh trong khi Arya nói. Khi cô bé kể tới đoạn mình ném thanh kiếm của Joffrey xuống dòng Trident, Renly Baratheon bắt đầu cười. Nhà vua nổi sùng. “Ser Barristan, đưa em trai ta ra ngoài trước khi hắn bị nghẹn.”
Lãnh chúa Renly ngừng cười. “Ôi, anh tôi mới tử tế làm sao. Tôi có thể tự mình tìm thấy cửa.” Ông ta cúi đầu trước Joffrey. “Có thể lần sau cháu sẽ kể cho chú nghe làm sao một cô nhóc chín tuổi cỡ bằng con chuột nước có thể tước vũ khí của cháu bằng một cái cán chổi và ném kiếm của cháu xuống nước nhỉ.” Khi cánh cửa đóng lại, Ned nghe ông ta nói, “Răng Sư Tử,” và cười hô hố lần nữa.
Hoàng tử Joffrey mặt trắng bệch khi bắt đầu kể phiên bản khác của câu chuyện. Khi con trai nói xong, nhà vua nặng nề đứng dậy, trông giống một người không muốn ở lại nơi này thêm chút nào. “Nhân danh bảy địa ngục, ta nên xử lý thế nào đây? Thằng bé nói một đằng, con bé nói một nẻo.”
“Họ không phải là những người duy nhất có mặt ở đó,” Ned nói. “Sansa, tới đây.” Ned đã nghe cô con gái lớn nói gì vào đêm Arya biến mất. Ông biết sự thực. “Nói cho chúng ta nghe chuyện đã xảy ra.”
Cô con gái lớn của ông ngần ngừ bước lên. Cô bé mặc chiếc váy nhung xanh với những sọc trắng và đeo một sợi dây chuyền trên cổ. Mái tóc dày màu nâu vàng đã được chải tới sáng bóng. Cô chớp mắt nhìn em, sau đó nhìn hoàng tử. “Con không biết,” cô nói bằng giọng sắp khóc, trông như thể muốn nhảy lên. “Con không nhớ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, con không thấy...”
“Đồ vô dụng!” Arya ré lên. Cô lao vào người chị gái như một mũi tên, đánh ngã Sansa xuống đất, đấm túi bụi. “Đồ nói dối, đồ nói dối, đồ nói dối.”
“Arya, dừng lại!” Ned quát. Jory kéo cô bé ra khỏi chị, trong khi cô bé vẫn đang đấm đá. Sansa trắng bệch và run rẩy khi Ned kéo cô con gái đứng dậy. “Con đau không?” Ông hỏi, nhưng cô chỉ nhìn vào Arya, và dường như không nghe thấy gì.
“Con bé này điên cuồng hệt như con vật của mình,” Cersei Lannister nói. “Robert, con nhỏ phải bị trừng phạt.”
“Bảy địa ngục ơi,” Robert chửi thề. “Cersei, nhìn con bé đi. Nó chỉ là một đứa trẻ. Nàng muốn làm gì nào, dùng roi đánh con bé trên đường phố à? Chết tiệt, đó chỉ là lũ trẻ đánh nhau thôi. Chuyện đã qua rồi. Chúng ta không cần gây thêm tổn hại gì nữa.”
Hoàng hậu đã nổi giận. “Joff sẽ mang theo những vết sẹo này suốt đời.”
Robert Baratheon nhìn cậu con cả. “Cứ thế đi. Có lẽ chúng sẽ dạy cho nó một bài học. Ned, hãy dạy con gái anh biết nghe lời đi. Tôi sẽ làm điều tương tự với con trai mình.”
“Rất hân hạnh, thưa bệ hạ.” Ned nói với sự nhẹ nhõm vô bờ.
Robert dợm bước đi, nhưng hoàng hậu thì không. “Còn lũ sói tuyết thì sao?” Bà ta nói theo. “Ngài xử lý con quái vật đã làm con ngài bị thương ra sao đây?”
Nhà vua dừng lại, quay lưng, nhíu mày. “Ta đã quên mất con sói chết tiệt đó.”
Ned có thể thấy Arya đang căng thẳng trong vòng tay Jory. Jory vội nói. “Chúng thần không tìm được dấu vết của con sói tuyết đó, thưa bệ hạ.”
Robert có vẻ không vui. “Không ư? Vậy thì thôi.”
Hoàng hậu lại lên tiếng. “Thưởng một trăm rồng vàng cho bất cứ ai mang bộ da nó về đây!”
“Một tấm da mới đắt làm sao,” Robert càu nhàu. “Ta không muốn miếng da nào hết. Nàng có thể mua miếng da chết tiệt đó bằng vàng nhà Lannister.”
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn ngài. “Em không nghĩ ngài lại keo kiệt tới vậy. Em những tưởng đức vua mình lấy làm chồng sẽ trải da sói trên giường em khi mặt trời lặn cơ.”
Gương mặt Robert tối sầm lại. “Mánh đó hay đấy, nhưng chúng ta không có sói.”
“Chúng ta có,” Cersei Lannister nói. Giọng bà ta rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt xanh lam sáng ánh lên đắc thắng.
Tất cả mọi người phải mất một lúc mới hiểu lời bà ta nói, nhưng sau đó, nhà vua cáu kỉnh nhún vai. “Làm theo ý nàng đi. Bảo Ser Ilyn đi làm.”
“Robert, ngài không nói thật đó chứ,” Ned phản đối.
Nhà vua không muốn cãi vã gì thêm. “Đủ rồi, Ned, tôi không nghe gì thêm nữa. Sói tuyết là loại động vật hoang dã. Không sớm thì muộn nó sẽ tấn công các cô con gái của anh giống như đã làm với con trai tôi. Hãy cho con bé nuôi một con chó đi, như thế con anh sẽ hạnh phúc hơn.”
Mãi tới lúc đó Sansa mới hiểu chuyện. Mắt cô bé đong đầy nỗi sợ hãi ngước nhìn cha cầu cứu. “Ngài ấy không nhắc tới Quý Cô chứ, phải không cha?” Cô nhìn rõ câu trả lời trên khuôn mặt ông. “Không,” cô nói. “Không, đừng là Quý Cô, Quý cô chưa bao giờ cắn một ai, nó ngoan lắm...”

“Quý Cô không ở đó,” Arya tức giận hét lên. “Hãy để con sói đó được yên!”
“Dừng lại,” Sansa cầu xin, “làm ơn đừng để họ làm thế, đừng là Quý Cô, đó là do Nymeria, là Arya làm, cha không thể, đừng là Quý Cô, đừng để họ làm hại Quý Cô, con hứa là nó sẽ ngoan, con hứa, con hứa mà...” Cô bắt đầu khóc.
Tất cả những gì Ned có thể làm là vòng tay ôm lấy con trong khi cô con gái khóc. Ông nhìn Robert. Người bạn già của ông, người gần gũi với ông hơn cả anh em. “Làm ơn đi, Robert. Vì tình yêu ngài dành cho thần. Vì tình yêu ngài dành cho em gái thần. Làm ơn.”
Nhà vua nhìn họ một lúc lâu, sau đó nhìn vợ mình. “Quỷ tha ma bắt cô đi, Cersei,” ông nói cùng lời chửi thề.
Ned đứng đó, nhẹ nhàng gỡ mình khỏi vòng tay của Sansa. Tất cả sự mệt mỏi trong bốn ngày qua trở lại với ông. “Vậy thì ngài tự làm đi, Robert,” ông nói bằng giọng lạnh lùng và sắc bén như thép. “Ít nhất hãy dũng cảm tự mình làm đi.”
Robert nhìn Ned bằng đôi mắt im lìm, không biểu lộ cảm xúc, và rồi đi không nói một lời, tiếng bước chân của ngài nặng như chì. Cả đại sảnh chìm trong im lặng.
“Con sói tuyết đó ở đâu?” Cersei Lannister hỏi khi người chồng đã bỏ đi. Bên cạnh bà, hoàng tử Joffrey đang mỉm cười.
“Con vật đó bị xích bên ngoài nhà bên, thưa hoàng hậu,” Ser Barriston Selmy ngần ngừ trả lời.
“Đưa nó cho Ilyn Payne.”
“Không,” Ned nói. “Jory, đưa con gái ta về phòng và mang Băng Đao tới đây.” Lời đó giống như mật đắng trong cổ họng ông, nhưng ông phải nói. “Nếu đó là chuyện phải làm, thì chính ta sẽ làm.”
Cersei Lannister nghi ngờ nhìn ông. “Ông ư, Stark? Lại trò quỷ gì nữa đây? Vì sao ông phải làm chuyện này?”
Tất cả đều nhìn ông, nhưng ánh mắt của Sansa khiến ông thấy đau nhất. “Con sói đó thuộc về phương bắc. Nó xứng đáng nhiều hơn là chết dưới tay một tay đồ tể.”
Ông rời khỏi phòng với đôi mắt cháy rực và những tiếng gào khóc của cô con gái vang lên bên tai. Ông tìm thấy con sói nơi họ xích nó. Ned ngồi xuống bên con sói một lúc và nói, “Quý Cô à.” Ông chưa bao giờ để ý nhiều tới những cái tên các con ông đặt cho lũ sói, nhưng giờ nhìn vào con sói, ông biết Sansa đã đặt một cái tên phù hợp. Nó là con nhỏ nhất trong đàn, xinh đẹp nhất, hiền lành nhất và đáng tin cậy nhất. Nó nhìn ông bằng đôi mắt vàng sáng rực, và ông gãi gãi bộ lông xám dày dặn của nó.
Rất nhanh, Jory mang Băng Đao lại cho ông.
Khi đã xong, ông nói, “Chọn bốn người tới đây và lệnh cho họ mang xác nó về phương bắc. Chôn nó ở Winterfell.”
“Cả một đoạn đường dài thế sao?” Jory kinh ngạc nói.
“Đúng,” Ned khẳng định lại. “Ả đàn bà nhà Lannister sẽ không bao giờ có được bộ da của nó.”
Ông đang trên đường trở lại tháp nghỉ ngơi thì Sandor Clegane cùng đội kỵ binh trở về từ cuộc tìm kiếm.
Có gì đó treo lơ lửng đằng sau con ngựa chiến, một bóng dáng nặng nề được bọc trong tấm áo choàng đẫm máu. “Không tìm thấy con gái ông đâu, quân sư ạ,” Chó Săn kèn kẹt nói, “nhưng ngày hôm nay không hoàn toàn vứt đi. Chúng tôi đã tìm được con thú cưng nhỏ bé cho con ngài.” Hắn vươn tay ném cái bịch, rơi đánh thịch trước mặt Ned.
Ned cúi xuống, kéo tấm áo choàng ra, sự hãi hình dung những lời ông phải nói với Arya, nhưng đó không phải Nymeria. Đó là cậu nhóc hàng thịt, Mycah, xác cậu bết máu khô. Cậu ta bị chém gần như làm đôi từ vai tới eo bằng một cú chém kinh khủng từ trên cao xuống.
“Anh đã cho ngựa giẫm chết hắn,” Ned nói.
Đôi mắt Chó Săn dường như lấp lánh qua lớp thép của cái mũ trụ hình đầu chó xấu xí. “Hắn đã bỏ chạy.” Hắn nhìn thẳng vào mặt Ned và cười. “Nhưng không nhanh lắm.”
BRAN
 

Dường như cậu đã rơi xuống nhiều lần rồi, Bay đi, một giọng nói thì thầm từ trong bóng đêm, nhưng Bran không biết, phải bay thế nào, vì thế tất cả những gì cậu có thể làm là rơi xuống.
Maester Luwin đã làm ra một cậu bé bằng đất, nung cho tới khi cứng và giòn, ặc quần áo của Bran, và ném cậu ta xuống từ mái nhà. Bran nhớ cậu ta vỡ thế nào. “Nhưng cháu không bao giờ ngã,” cậu nói trong khi rơi xuống.
Mặt đất bên dưới quá xa khiến cậu không thể nhìn rõ qua màn sương xám lởn vởn quanh mình, nhưng cậu có thể cảm thấy mình rơi nhanh thế nào, và cậu biết cái gì đang đợi cậu dưới đó. Thậm chí trong những giấc mơ, cậu cũng chưa bao giờ rơi. Cậu biết cậu sẽ tỉnh giấc ngay lập tức, trước khi chạm đất. Cậu luôn luôn tỉnh dậy trước khi chạm đất.
Và nếu cậu không tỉnh thì sao? Giọng nói đó hỏi.
Mặt đất giờ đã gần hơn, nhưng vẫn còn rất rất xa, cách cậu cả ngàn dặm, nhưng đã gần hơn lúc trước. Bóng tối này thật lạnh lẽo. Ở đây không có mặt trời, không có các vì sao, chỉ có mặt đất bên dưới sắp đập nát cậu, cùng màn sương mù xám, và giọng nói đang thì thào bên tai cậu. Cậu muốn khóc.
Đừng khóc. Bay đi.
“Tôi không bay được,” Bran nói. “Tôi không thể, tôi không thể.”
“Sao cậu biết? Cậu đã từng thử chưa?”
Giọng nói đó lảnh lót và mỏng manh. Bran nhìn quanh xem nó xuất phát từ đâu. Một con quạ đang lượn vòng xuống chỗ cậu, nhưng nằm ngoài tầm với. “Giúp tôi,” cậu nói.
“Tôi đang cố”, con quạ trả lời. “Còn chút ngô nào không?”
Bran cho tay vào túi khi bóng đen xoay tròn tới chóng mặt xung quanh cậu. Khi cậu rút tay ra, những hạt ngô vàng ươm lọt qua kẽ tay cậu và rơi xuống. Chúng rơi xuống cùng cậu.
Con quạ đáp xuống tay cậu và bắt đầu ăn.
“Cậu thực sự là quạ à?” Bran hỏi.
“Cậu thực sự rơi à?” Con quạ hỏi lại.
“Đây chỉ là một giấc mơ thôi,” Bran nói.
“Thật sao?” Con quạ hỏi.
“Tôi sẽ tỉnh giấc khi chạm đất,” Bran nói với con chim.
“Cậu sẽ chết khi chạm đất,” con quạ nói, và tiếp tục ăn ngô.
Bran nhìn xuống. Giờ cậu có thể thấy những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, và những dòng sông như những sợi chỉ bạc xuyên qua khu rừng tối. Cậu nhắm mắt và bắt đầu khóc.
“Thế chẳng ích gì đâu,” con quạ nói. “Tôi nói rồi, câu trả lời là bay, không phải khóc. Chuyện đó khó thế sao? Tôi đang bay đây này.” Con quạ bay lên và vỗ cánh quanh tay Bran.
“Cậu có cánh,” Bran nhận định.
“Có thể cậu cũng có đó.”
Bran sờ lên vai, tìm kiếm những sợi lông vũ.
“Còn có những loại cánh khác,” con quạ nói.
Bran đang nhìn chằm chằm vào tay, vào chân mình. Cậu quá gầy, chỉ còn da bọc xương. Có phải cậu luôn gầy gò thế này không? Cậu cố nhớ lại. Một khuôn mặt hiện ra khỏi màn sương mù xám, tỏa sáng cùng những tia vàng rực.
“Điều này ta làm vì tình yêu,” nó nói.
Bran hét lên.
Con quạ bay lên và kêu toáng. “Không phải cái đó,” nó ré lên với cậu. “Quên điều đó đi, giờ cậu không cần nó, hãy đặt nó sang một bên, hãy để nó đi chỗ khác.” Nó đậu trên vai cậu, mổ vào cậu, và khuôn mặt vàng rực tỏa sáng đó biến mất.
Bran đang rơi nhanh hơn bao giờ hết. Màn sương mù xám rít lên xung quanh khi cậu lao thẳng xuống mặt đất bên dưới. “Cậu đang làm gì với tôi đây?” cậu đầm đìa nước mắt hỏi con quạ.
Dạy cậu bay.

“Tôi không thể bay!”
Giờ cậu đang bay đó.
“Tôi đang rơi!”
“Mọi chuyến bay đều bắt đầu bằng một cú rơi,” con quạ nói. “Nhìn xuống.”
“Tôi sợ...”
“NHÌN XUỐNG.”
Bran nhìn xuống, và thấy ruột phèo của mình biến thành nước. Mặt đất đang ào ào lao lên rồi. Toàn bộ thế giới đều trải dài bên dưới cậu như một tấm thảm đan xen những khối đầy màu sắc. Cậu có thể thấy mọi thứ rõ ràng tới nỗi cậu quên đi nỗi sợ trong chốc lát. Cậu có thể thấy toàn bộ vương quốc, và mọi người trong đó.
Cậu thấy Winterfell theo cách những con đại bàng nhìn thấy nó, những tòa tháp cao trông ngắn ngủn và to bè khi nhìn từ trên xuống, những bức tường lâu đài chỉ là những đường thẳng trên mặt đất. Cậu thấy Maester Luwin đứng trên ban công, nghiên cứu bầu trời qua ống kính thiên văn bằng đồng sáng loáng và nhíu mày khi viết lách gì đó lên một cuốn sách. Cậu thấy anh Robb, cao hơn và khỏe mạnh hơn cậu nhớ, đang luyện kiếm trên sân bằng thanh kiếm thật. Cậu thấy Hodor, người khổng lồ ngốc nghếch từ trong trại ngựa, đang mang cái đe tới cho xưởng rèn của chú Mikken, vác trên vai dễ dàng như người ta vác bó cỏ. Ở giữa rừng thiêng, cây đước trắng vĩ đại phủ bóng trên cái hồ đen đặc, và đám lá xào xạc trong cơn gió lạnh. Khi cảm nhận thấy Bran đang quan sát nó, nó nhướng mắt khỏi mặt nước yên ả và cố ý nhìn vào cậu.
Cậu nhìn về đằng đông, và thấy con thuyền đang chạy trên mặt nước hồ Bite. Cậu thấy mẹ đang ngồi một mình trong khoang tàu, nhìn vào con dao dính đầy máu khô đặt trên chiếc bàn trước mặt, trong khi đó, những người chèo thuyền khua mái chèo, còn Ser Rodrik dựa người vào lan can, rùng mình và thở nặng nhọc. Con bão đã quần tụ phía trước họ, một khoảng đen mênh mông gầm thét với những tia chớp lóe sáng, nhưng dường như họ lại không hề thấy.
Cậu nhìn về phương nam, và thấy dòng sông Trident xanh mát, chảy cuồn cuộn. Cậu thấy cha mình đang dẫn đầu đoàn cùng nhà vua, gương mặt hằn rõ nỗi khổ đau. Cậu thấy chị Sansa đang nằm khóc trong đêm, chị Arya đang lặng người quan sát và tự mình ôm kín bí mật trong tim. Những bóng đen đang ở cạnh họ. Một cái bóng đen kịt như tro, mang khuôn mặt khủng khiếp của loài chó săn. Một bóng đen khác mặc áo giáp vàng đẹp đẽ, sáng rực như mặt trời. Trên tất cả là một người khổng lồ mặc giáp đá, nhưng khi ông ta tháo mặt nạ, bên trong đó chẳng có gì ngoài bóng tối và máu đen đặc quánh.
Cậu nhướng mắt nhìn về trảng trống bên kia eo biển, tới những Thành Phố Tự Trị cùng vùng biển Dothraki và tất cả những gì ngoài đó, tới Vaes Dothrak bên dưới những rặng núi, tới những vùng đất thần thoại của Biển Ngọc Bích, từ Asshai tới Shadow, nơi những con rồng quẫy mình dưới ánh bình minh.
Cuối cùng, cậu nhìn về phương bắc. Cậu thấy Tường Thành tỏa sáng như một viên pha lê xanh, và người anh con hoang của cậu, Jon đang ngủ một mình trên giường lạnh, da càng lúc càng tím tái và cứng rắn hơn khi tất cả những ký ức ấm áp đang dần rời bỏ anh. Và cậu nhìn qua bên kia Tường Thành, qua những khu rừng rộng ngút ngàn bị phủ trắng tuyết, qua bờ biển đóng băng và những con sông băng trắng xanh vĩ đại cùng những đồng bằng chết chóc nơi không gì có thế mọc được hay sống sót nổi. Cậu nhìn về phương bắc, phương bắc, và phương bắc, về tấm màn ánh sáng ở tận cùng thế giới, rồi nhìn qua tấm màn đó. Cậu nhìn sâu vào trong trái tim của mùa đông, và sau đó cậu hét lớn, sợ hãi, và hơi ấm của nước mắt ấm áp trên má cậu.
“Giờ cậu đã biết,” con quạ thì thầm khi nó đậu trên vai cậu. “Giờ cậu đã biết vì sao mình phải sống rồi đó.”
“Vì sao?” Bran nói, không hiểu gì, và vẫn đang rơi, đang rơi.
“Vì mùa đông đang tới.”
Bran nhìn con quạ trên vai, và con quạ nhìn lại. Nó có ba mắt, con mắt thứ ba tràn đầy sự thông thái. Bran nhìn xuống. Bên dưới cậu chẳng có gì ngoài tuyết, cái lạnh và chết chóc, một vùng đất hoang đóng băng nơi những trụ băng trắng xanh lởm chởm đang chờ đón cậu. Chúng lao về phía cậu như những ngọn giáo. Cậu nhìn thấy xương cốt của hàng ngàn những lữ khách du hành trong cõi mộng bị xiên trên những cái que nhọn đó. Cậu sợ hãi tới tuyệt vọng.
“Liệu con người ta có thể nào dũng cảm trong khi đang sợ được không ạ?” cậu nghe thấy chính giọng mình đang nói, nhỏ và văng vẳng nơi nao.
Và giọng cha cậu trả lời cậu. “Đó là thời khắc duy nhất con người biết dũng cảm.”
“Ngay bây giờ, Bran,” con quạ giục. “Chọn đi. Bay hay là chết.”
Cái chết đang vươn gần tới cậu, và gào rú.
Bran giang tay ra bay.
Đôi cánh vô hình uống gió và căng tràn đẩy cậu bay lên. Những mũi kim băng kinh khủng xa dần bên dưới. Bầu trời mở rộng bên trên. Bran liệng cánh. Điều này còn tuyệt hơn cả leo trèo. Điều này tuyệt hơn tất thảy. Thế giới dần trở nên nhỏ bé bên dưới cậu.
“Tôi đang bay!” cậu hét lên sung sướng.
“Tôi thấy rồi,” con quạ ba mắt nói. Nó bay lên, vỗ cánh trước mặt cậu, cản tầm nhìn, khiến cậu bay chậm lại. Cậu bay loạng choạng vì đầu cánh nó đập vào má cậu. Nó mổ vào cậu, và Bran đột nhiên cảm nhận một con đau vô hình ở giữa trán, giữa hai mắt.
“Cậu làm gì thể?” cậu la lên.
Con quạ há mỏ, rít lên vì sự hãi, màn sương xám bị khuấy động, vặn xoắn chung quanh cậu và tản đi như một tấm màn. Cậu thấy con quạ thực sự là một người phụ nữ, một nữ tì với mái tóc đen dài, và hình như cậu biết cô ở đâu đó, ở Winterfell, đúng, chính là đó, giờ cậu đã nhớ ra cô, và sau đó cậu nhận ra mình đang ở Winterfell, ở trên giường - một căn phòng vọng lâu lạnh lẽo nào đó. Người phụ nữ tóc đen kia làm rơi thau nước xuống sàn và chạy xuống cầu thang, hét lớn, “Cậu chủ tỉnh rồi, cậu chủ tỉnh rồi, cậu chủ tỉnh rồi.”
Bran sờ trán, giữa hai con mắt. Nơi con quạ mổ cậu vẫn còn đau, nhưng ở đó chẳng có gì, không có máu, không có vết thương. Cậu thấy yếu ớt và chóng mặt. Cậu cố bước khỏi giường, nhưng không thể.
Và rồi có gì đó chuyển động bên cạnh giường, và một cái gì đó nhẹ nhàng đáp xuống chân cậu nhưng cậu không cảm thấy gì. Một đôi mắt vàng nhìn thẳng vào cậu, sáng rực như mặt trời. Cửa sổ mở toang và trong phòng khá lạnh, nhưng hơi ấm từ con sói phủ trùm lấy cậu như chiếc chăn ấm. Bran nhận ra, đó là con sói con của cậu... hoặc đúng không nhỉ? Giờ cu cậu lớn quá. Cậu vươn tay vỗ về nó, tay cậu run rẩy như một chiếc lá.
Khi anh Robb lao vào phòng, thở không ra hơi vì vội vã nhảy cóc trên những bậc thang, con sói tuyết đang liếm mặt Bran. Bran bình tĩnh ngước lên và nói.
“Tên nó là Mùa Hè.”

Nhấn Mở Bình Luận