Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
Thịnh gia đại trạch, Thịnh Vũ tại phòng thu chi cầm lấy bàn tính bùm bùm mà tính toán, đợi đến lúc cuối cùng ngừng tay, nàng nhìn xem con số ghi chép trong sổ sách, gương mặt bởi vì đau lòng mà một mảnh thẫn thờ.
Thẳng đến khi Nhạc Dao đi vào, Thịnh Vũ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, đang muốn tiếp tục tính, không ngờ bàn tính bỗng nhiên bị người câu đi. Nhạc Dao xì xì bật cười, thản nhiên dán đến bên Thịnh Vũ, sóng mắt lưu chuyển liếc nhìn một chút sổ sách, ý cười càng sâu: "Vũ nhi nhưng là đau lòng đến hỏng rồi?"
Thịnh Vũ trong cơn tức giận không chỗ phát tiết, lạnh mặt nói: "Điện hạ nhà nàng bắt ta quyên góp 2.123.642 lượng bạc!"
Nhạc Dao đình chỉ cười, ra vẻ kinh ngạc nói: "Vậy mà nhiều đến mức này sao?"
Thịnh Vũ chăm chú gật đầu, trong mắt có chút ấm ức: "Đấy là toàn bộ lợi nhuận của thương hội Thịnh gia trong một năm!"
Nhạc Dao vừa đau lòng vừa buồn cười, chỉ cảm thấy Thịnh Vũ đáng yêu cực kỳ, ôm nàng vào lòng dỗ dành: "Ngoan, điện hạ cũng cảm thấy có lỗi, nên đặc biệt nhờ ta đến đây bồi thường cho nàng."
Thịnh Vũ bị nàng ôm nóng mặt, ngồi dậy lành lạnh nói: "Lấy cái gì bồi thường, lần trước điện hạ không phải cũng bắt nàng quyên góp hết rồi sao, điện hạ còn có thể cầm quốc khố bồi thường?"
"Điện hạ nói ngày sau hoàng thương liền là Thịnh gia rồi."
Thịnh Vũ bất mãn: "Có A Cẩn ở đó, điện hạ còn có thể không cho sao, mà điện hạ còn có cái gì khác nữa đâu."
Nhạc Dao nhìn nàng lại ngạo kiều rồi, dán đến gần nàng ra vẻ đáng thương nói: "Điện hạ còn nói, nếu như nàng còn không hài lòng, chỉ có thể ủy khuất ta."
Thịnh Vũ sững sờ: "Ủy khuất nàng chuyện gì?"
"Vũ nhi, nếu ta gả cho nàng, dùng Bích Ngọc Các với tư cách đồ cưới, không thu nàng sính lễ, nàng xem, có thể hay không đền bù tổn thất của nàng?"
Thịnh Vũ ngơ ngác ngồi ở trên ghế, trên mặt lập tức một mảnh đỏ bừng, từ bên tai đến cổ đều hiện ra hồng nhạt, nhưng hết lần này tới lần khác mặt vẫn là lạnh như băng đấy.
Nhạc Dao nhìn Thịnh Vũ như vậy, giữa lông mày vui vẻ cùng ôn nhu như thế nào đều giấu không được, sau đó nàng cố ý vẻ mặt đau khổ: "Như thế nào, Vũ nhi cảm thấy không đáng, không mong muốn sao?"
Thịnh Vũ nhất thời nóng nảy, vội vàng nói: "Không phải, những phàm vật kia sao có thể cùng nàng so sánh!" Chỉ nói là xong, lông mày của nàng lập tức nhíu lại.
Một câu nói vội vàng này nhưng lại rơi thẳng vào lòng Nhạc Dao, nàng hiểu rõ tính cách Thịnh Vũ, ngoài mặt lạnh băng như không để ý đến bất cứ điều gì, nhưng rất có thiên phú về kinh thương, đồng dạng cũng mang tính cách đặc thù của thương nhân, thập phần coi trọng tiền tài, lại có chút tính toán. Cũng không phải bởi vì keo kiệt, chẳng qua là Thịnh Vũ xem trọng chính là cảm giác an toàn do tiền tài mang đến, cho nên đối với người nàng ấy quan tâm, nàng ấy cũng không chút nào keo kiệt, cho dù lần này tổn thất nhiều như vậy, nàng ấy cũng nguyện ý quyên góp không do dự nửa phần. Vừa rồi nàng ấy không chút do dự mà nói ra câu đó, cũng có nghĩa là trong lòng nàng ấy, mình so với tiền tài càng có thể làm cho nàng ấy quyến luyến cùng tín nhiệm, mình sao có thể không cảm động, sao có thể không mừng rỡ.
"Vũ nhi." Nhạc Dao trầm thấp gọi nàng một tiếng, Thịnh Vũ lại không chú ý nàng, chẳng qua là không vui nói: "Điện hạ thật sự bắt nàng gán nợ?"
"Xì" Nhạc Dao cười đến thoải mái, hoa đào trong mắt gợn sóng dao động, tràn đầy nhu tình: "Ngốc quá."
Thịnh Vũ biết rõ bị nàng đùa bỡn, cả giận nói: "Nhạc Dao, nàng lại đùa ta!"
Nhạc Dao hé miệng cười nhẹ, con mắt nhìn thẳng nàng, nhẹ nhàng nói: "Nếu ta nói thật, nàng có nguyện ý không?"
Thịnh Vũ mím mím môi, ánh mắt cũng có chút lửng lơ, nàng đột nhiên ngồi đến thẳng tắp, nghiêm túc nói: "Nếu nàng gả cho ta, cũng không thể như vậy tùy tiện, đừng nói chi là gán nợ."
Bên tai tiếng cười lớn dần, Thịnh Vũ ngẩng đầu muốn hỏi người kia cười cái gì, lại vừa vặn va vào một mạt hương thơm, trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại để nàng nhịn không được trầm thấp hừ nhẹ, Nhạc Dao nguyên bản dán trên môi nàng, đột nhiên đẩy ra nàng hàm răng, chiếc lưỡi ấm áp liền tiến vào bên trong quấn lấy. Thịnh Vũ kéo căng thân thể, ngưỡng đầu đón lấy đối phương thỏa sức công thành đoạt đất, trong lòng có chút không chịu thua kém, liền đưa tay vòng ôm lấy Nhạc Dao, từ từ đáp lại nàng ấy, chỉ cảm thấy toàn thân vừa nóng vừa mềm nhũn, phiền muộn gì cũng theo môi lưỡi hòa tan đi, ngọt ngào tê dại, để hai nàng muốn ngừng mà không được.
------------------------------
Sự tình dân chạy nạn ở Hoàng Hà đã giải quyết xong, trừ đi chuyện Tiêu Thác tạo phản, trong ngoài triều đình từng bước đi vào ổn định. Kinh thành các thế lực tranh đấu triệt để kết thúc, mà chuyện khiến cho Triệu Tử Nghiễn cảm thấy cao hứng nhất, đó là trong lúc các nàng đi dạo trong thành, liền đã bắt được Tiêu Thục Nghi.
Trước đó trong thời khắc Cảnh đế băng hà, Tiêu Thục Nghi suýt chút nữa đã chạy thoát, rất may là cổng thành bốn phía đều giới nghiêm, Tiêu Thục Nghi chỉ có thể ẩn núp, còn chuyện vì sao nàng bị phát hiện, chỉ trách Liêu Toàn thân thể béo mập quá gây chú ý đi.
Triệu Tử Nghiễn những ngày này đều bận bịu đến không được, một bên xử lý tấu chương, một bên giải quyết bao chuyện phiền toái, hầu như không có thời gian hảo hảo dính lấy Phó Ngôn Khanh. Mỗi ngày Phó Ngôn Khanh đều âm thầm phụ giúp nàng xử lý chính sự cùng chuyện trong nội cung, trở về còn phải chiếu cố bữa ăn cùng sinh hoạt hằng ngày cho nàng, nhất là chăm sóc chân, để Triệu Tử Nghiễn vừa đau lòng vừa áy náy. Thật vất vả có một ngày nghỉ ngơi, Triệu Tử Nghiễn lập tức mang Phó Ngôn Khanh rời khỏi cung, nhìn xem kinh thành hôm nay đã là tình huống gì.
Bất quá Triệu Tử Nghiễn ngồi xe lăn sẽ gây chú ý đến ánh mắt người đi đường, vì vậy hai người chỉ có thể ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng vén rèm nhìn xem cảnh sắc bên ngoài. Lúc đi ngang qua một con ngõ nhỏ, một nam nhân đầu tóc rối bù suýt nữa va vào xe ngựa, Vô Ngôn cấp tốc dừng ngựa lại, Triệu Tử Nghiễn ngồi không vững thiếu chút va đầu vào vách, may là có Phó Ngôn Khanh phản ứng nhanh, lập tức ôm lấy nàng.
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng nam nhân chửi bậy: "Con bà nó, đừng tưởng rằng ngồi xe ngựa có tiền là có thể ngang ngược, thiếu chút nữa đụng gãy chân lão tử, tốt nhất bồi thường cho lão tử..."
Phó Ngôn Khanh nhíu mày, đỡ Triệu Tử Nghiễn vén rèm xe, Vô Ngôn thấy kinh động các nàng, ánh mắt lập tức phát lạnh, cứng rắn bẻ gãy vành xe ngựa, nam nhân kia lập tức sợ đến run rẩy, ngậm miệng đi nhanh lên.
Hắn vừa đi vừa liên miên cằn nhằn: "Thật mẹ nó vận rủi tám đời, lúc sáng đã bị tên mập chết bầm tiếng nói như đàn bà ồm ồm nghe ớn lạnh cả xương sống hành một trận, giờ đi ra ngoài lại gặp chuyện xui rủi, bực chết lão tử."
Triệu Tử Nghiễn vốn cũng không có để ở trong lòng, giờ phút này xa xa nghe được lời nói người nọ, con ngươi lập tức ngưng lại, rất nhanh nhìn về phía Phó Ngôn Khanh.
Phó Ngôn Khanh cũng thoáng kinh ngạc, vội vàng nói: "Vô Ngôn, ngăn hắn lại!"
Vô Ngôn trong nháy mắt liền đạp khinh công bay tới bên người nam nhân kia, trực tiếp kéo hắn vào trong ngõ nhỏ.
Người kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, tay bị Vô Ngôn giữ chặt động đậy không được, chỉ có thể hoảng sợ kêu khóc: "Đại gia tha mạng, ta không phải chửi mắng các ngài, là ta miệng thối, là ta mắt mù, ta... Ngài giơ cao đánh khẽ, coi như ta là cái rắm, thả ta đi!"
Vô Ngôn thấy hắn ngôn ngữ thô tục, nhịn không được lại lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, làm hắn sợ đến không dám nói thêm lời nào.
Phó Ngôn Khanh vén rèm nghiêng người ra ngoài xe ngựa, trong tay cầm một thỏi bạc đung đưa trước mặt người kia, khiến cho hắn đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm không rời.
Phó Ngôn Khanh mỉm cười: "Ngăn ngươi lại cũng không phải muốn giáo huấn ngươi, chẳng qua là muốn hỏi một chút, về tên mập chết bầm tiếng nói như đàn bà ồm ồm nghe ớn lạnh cả xương sống đó." Nàng lớn lên dịu dàng thanh tú, tiếng nói thanh nhã nhu hòa, lại học theo khẩu khí của nam nhân kia, có vẻ đặc biệt quái dị, Triệu Tử Nghiễn ngồi ở trên càng xe, nhịn không được trầm thấp cười ra tiếng, ánh mắt cưng chiều mà mềm mại.
Phó Ngôn Khanh chẳng qua là liếc nàng một cái, nhẹ nhàng rơi vào trong mắt Triệu Tử Nghiễn, cảm giác lòng có điểm ngứa đấy.
Nam nhân kia nghe được tiếng cười liền quay đầu nhìn Triệu Tử Nghiễn, hắn chưa bao giờ thấy qua nữ tử xinh đẹp đến như vậy, lập tức ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Phó Ngôn Khanh sắc mặt trầm xuống, có chút nghiêng người che ở trước mặt Triệu Tử Nghiễn, lạnh lùng nói: "Không muốn nói sao?"
Nam nhân bị dọa sợ lập tức hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Ta nói, ta nói, ngay tại ngõ thứ ba ở phố Nam, cũng không biết tên mập kia dọn đến từ lúc nào, thoạt nhìn phách lối vô cùng, nói chuyện luôn là ngạo mạn, lại mang theo tia ẻo lả, giọng ồm ồm như đàn bà, lão tử đây nghe thấy thật ớn lạnh. Mấy ngày nay hắn ở đó lập sòng bạc, ta ngứa tay nhịn không được vào chơi, liền thua hết sạch, sau đó bị hắn ném ra ngoài, cho nên vừa rồi mới bực bội suýt nữa đâm vào các ngài."
Hắn nói xong con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thỏi bạc, Phó Ngôn Khanh tiếp tục hỏi: "Nhà hắn chỉ có một mình hắn sao?"
Nam nhân gãi gãi đầu: "Ngày bình thường chỉ có hắn đi ra ngoài, bất quá có một lần ta đến cửa tìm, tình cờ nghe thấy thanh âm nữ nhân, chậc chậc, nghe qua chính là báu vật, cũng không biết hắn lấy đâu ra bản lĩnh."
Nghe đến đây, Phó Ngôn Khanh đột nhiên phóng xuống xe, khẽ cười nói: "Ngươi âm thầm dẫn chúng ta đến đó, này không chỉ có một thỏi bạc, xong việc ta còn thưởng cho ngươi thêm một thỏi!"
Nam nhân lập tức đáp ứng, phố Nam kinh thành là nơi trộn lẫn nhiều tầng lớp dân cư, Phó Ngôn Khanh cải trang một chút, tránh gây sự chú ý cho người khác. Nàng cõng Triệu Tử Nghiễn trên lưng, một đường đi theo nam nhân kia, nơi này ngõ lớn ngõ nhỏ giống như đúc, bảy lần quẹo tám lần rẽ, nếu không phải có người dẫn đường, liền rất dễ đi lạc.
Thẳng đến trước một căn nhà nhỏ, nam nhân kia tỏ ý đã đến rồi, ba người Phó Ngôn Khanh ẩn ở bên góc tường, ra hiệu cho hắn gõ cửa. Nam nhân tiến lên bùm bùm gõ cửa, cao giọng nói: "Này, mở cửa cho lão tử, xem lão tử hôm nay như thế nào gỡ vốn!"
Ngay sau đó, một nam nhân mặc áo xám thân hình béo mập đi ra, gương mặt bóng bẩy, đôi mắt nhỏ lóe sáng, rõ ràng chính là Liêu Toàn.
Trong lúc Liêu Toàn cùng nam nhân kia nói chuyện, Vô Ngôn nhanh như chớp lướt tới điểm huyệt câm của Liêu Toàn, sau đó đem hai thỏi bạc ném cho nam nhân kia, tỏ ý hắn câm miệng biến đi. Liêu Toàn nhìn thấy Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Tử Nghiễn, sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch, bị Vô Ngôn kéo vào trong phòng.
Phòng rất cũ nát nhưng được sửa sang lại vô cùng sạch sẽ gọn gàng, ánh sáng có chút mờ tối, một nữ nhân mặc y phục vải thô từ gian trong đi ra, tiếng nói hơi không vui: "Giải quyết xong..." Chứng kiến ba người trước mặt, Tiêu Thục Nghi lập tức đem tất cả lời nuốt xuống.
Triệu Tử Nghiễn được Phó Ngôn Khanh đặt lên ghế, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Thục Nghi mặc một thân trang phục thôn quê, khẽ cười nói: "Nương nương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Tiêu Thục Nghi trong mắt đều là thù hận cùng không cam lòng, xanh mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, gằn từng chữ: "Ta sớm nên để ngươi đi theo mẫu phi của ngươi!"
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt tràn đầy trào phúng, thậm chí nhịn không được cười, đến mức dựa vào Phó Ngôn Khanh, vui vẻ nói: "Đa tạ nương nương ban ân không giết, bất quá hoàng tỷ giờ phút này hẳn là đang oán hận nương nương thấu trời, vì đã để lại cho tỷ ấy một mối họa lớn."
-----------------
Lúc này tại phủ Giang Đô, Triệu Mặc Tiên cả người phát ra tối tăm phiền muộn, nàng nhìn xem một loạt phong thư trên bàn, hai tay từng chút buộc chặt, điên cuồng mà đem tất cả gạt xuống đất.
"Bệ hạ!" Tề Thịnh nghe được động tĩnh lập tức chạy tới, nhìn xem ngổn ngang thư tín rơi trên mặt đất, không biết phải làm sao cho phải.
Triệu Mặc Tiên đột nhiên cười trào phúng: "Đừng gọi ta bệ hạ, tính là là cái gì bệ hạ, hiện tại ở trong mắt người khác ta chính là nghịch tặc giết vua bán nước!"
Nói xong nàng ngồi dậy không ngừng đi tới đi lui: "Hoàng muội làm sao có thể còn sống, trúng Diệt Hồn Hoa làm sao có thể còn sống! Chỉ phế đi một đôi chân, như thế nào đủ, như thế nào đủ!"
"Bệ hạ!" Tề Thịnh quì xuống: "Thần biết rõ ngài trong lòng quá mức áp lực, nhưng tình huống nguy cấp, ngài không thể loạn. Vô luận bên ngoài nói như thế nào, từ xưa đến nay chỉ có một quy luật, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc! Chỉ cần có thể thắng, thuận lợi đăng trên đế vị, về sau lịch sử như thế nào, đều do bệ hạ định đoạt!"
Triệu Mặc Tiên sau khi nghe xong cười lạnh một tiếng: "Như thế nào thắng? Hôm nay Tiêu Thác ba mươi vạn đại quân chỉ có thể trú đóng ở phía đông Giang Nam, hoàng muội có Tây Nam Vương trợ lực, lại có bốn mươi vạn cấm quân kinh thành, còn có quân thủ vệ các nơi ngày một tăng lên, chúng ta như thế nào thắng?"
"Bệ hạ nhanh như thế liền mất đi ý chí chiến đấu, thật sự khiến cho chúng ta thất vọng." Đi vào là một nam nhân dáng vẻ thư sinh, trong tay phe phẩy quạt xếp, hắn chính là Âu Dương Hoa, quân sư mà Tiêu Thác mời đến. Lần này đại quân Tiêu Thác có thể tránh thoát vòng vây của Tây Nam Vương, thành công rời khỏi đất Thục, đều là nhờ mưu kế của hắn.
Triệu Mặc Tiên tuy rằng phẫn uất, thực sự không ngốc, lập tức thu lại tâm tình, có chút chân thành nói: "Quân sư dạy ta."
Âu Dương Hoa vung quạt xếp, ánh mắt lóe lên một chút ánh sáng nhạt, hài tử Triệu gia này lòng tham chưa dứt, còn có thể lợi dụng được.
Khóe miệng Âu Dương Hoa mang lấy một chút trào phúng, cười nói: "Nếu như ở trong mắt người đời, ngài là tiểu nhân phản tặc, Triệu Tử Nghiễn là nhân thần nghĩa sĩ, vì nước vì dân, vậy thì cứ dứt khoát gánh chịu đi."
Triệu Mặc Tiên trong lòng lạnh lẽo, miễn cưỡng nói: "Ngài muốn ta cùng người kia liên thủ, tàn sát dân chúng Đại Hạ?"
Nhìn nàng dáng vẻ giống như không thể tưởng tượng nổi, Âu Dương Hoa cười nhạo một tiếng: "Có đáp ứng hay không đối với ngài lúc này mà nói, còn có lựa chọn sao?" Trận chiến tại Ích Châu, Tiêu Thác đã bại hoàn toàn, chắp tay nhường Ích Châu lại cho Tây Nam Vương, nếu không nhờ Thổ Dục Hồn giáp công trợ giúp, Tiêu Thác như thế nào đào thoát. Bây giờ có liên kết với chư hầu hay không, có phản quốc hay không, đã là chuyện không thể tránh được.
Triệu Mặc Tiên không còn lời nào để nói, Âu Dương Hoa tiếp tục nói: "Hơn nữa ngài cho rằng triều đình Đại Hạ còn gắng gượng nổi sao? Lòng người rời bỏ, từng thế lực đều có mưu tính riêng, nếu như không có Triệu Tử Nghiễn chống đỡ, đã sớm sụp đổ từ lâu, cho nên chỉ cần nàng ta chết rồi, mọi chuyện liền tốt."
Tiễn Âu Dương Hoa rời đi, Triệu Mặc Tiên ngơ ngác ngồi tại thư phòng hồi lâu, một lát sau nàng tiếp tục giữ vững tinh thần, nhìn kỹ tin tức từ các nơi đưa đến, ánh mắt xoay chuyển mấy lần, nhưng lại nhìn thấy được một cái túi nhỏ màu vàng. Ngẩn người, nàng đưa tay cầm tới, đây là lần trước trong lăng Vĩnh Đế, từ trong người Phó Ngôn Khanh rơi xuống đấy. Nhìn kỹ nút buộc kia, cảm giác quen thuộc càng phát ra mãnh liệt, bỗng nhiên nàng con mắt khẽ giật, lập tức đứng dậy lật lên ngăn tủ, lấy ra một cái túi thơm đã phai màu, bên trong là một tấm bùa bình an. Trên đó cũng buộc nút thắt giống như vậy, nàng rất nhanh so sánh một phen, lập tức tay chân lạnh buốt.
Sau một lúc lâu, Triệu Mặc Tiên đè nặng âm thanh thốt lên: "Phó Ngôn Khanh... Tô Cẩn, Phó Ngôn Khanh... Tô Cẩn!!" Năm đó sinh thần mười hai tuổi, nàng cố ý hướng Phó Ngôn Khanh đòi lễ vật, cuối cùng Phó Ngôn Khanh tặng nàng một tấm bùa bình an, mặt trên còn có nút buộc tự tay nàng ấy thắt, nàng ấy nói đó là thủ pháp bên Đại Lý, nút thắt tinh xảo lại xinh đẹp, nàng đặc biệt ưa thích. Sau này Phó Ngôn Khanh gặp chuyện không may, nàng chẳng biết tại sao lại đem túi thơm này lưu lại cho tới bây giờ.
Khó trách nàng luôn cảm thấy Tô Cẩn đem đến cho nàng cảm giác rất quen thuộc, khó trách Triệu Tử Nghiễn như thế tín nhiệm Tây Nam Vương, khó trách Tây Nam Vương không chút do dự giúp hoàng muội! Hài hước... Hài hước nàng bị một nữ nhân đùa bỡn như vậy qua rất nhiều năm, đến nay thất bại thảm hại, nàng mới hiểu được! Triệu Mặc Tiên cười ha ha, trong đôi mắt phượng tràn đầy tơ máu, lạnh lẽo mà điên cuồng!
--------------
Tác giả có lời muốn nói: các nàng cứ hỏi ta chừng nào điện hạ bị quận chúa ăn, chừng nào quận chúa bị điện hạ ăn....các nàng xem, Các chủ đến chương 140 hơn mới ăn được Tích nhi, không cần gấp, lần này....năm chương nữa, còn ai ăn ai.... (tác giả chạy trốn).