Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
Phó Ngôn Khanh cười càng phát ra vui vẻ, xúm lại thẳng tắp nhìn xem nàng, sóng mắt lưu chuyển, thổ khí như lan: "Tiểu quân của ta là đang ghen sao?"
Triệu Tử Nghiễn xụ mặt, ánh mắt trôi nổi: "Không cho phép...gọi ta là quân thượng, lại càng không được thêm chữ tiểu vào. Ta chỉ là đang phân tích, không phải ghen."
"Được được, vậy An nhi, nàng không đồng ý ta đi sao?" Phó Ngôn Khanh nói đến nửa câu sau liền nghiêm nét mặt, chăm chú nhìn xem Triệu Tử Nghiễn.
Triệu Tử Nghiễn trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ, để Phó Ngôn Khanh đi là lựa chọn tốt nhất, nàng tin tưởng Phó Ngôn Khanh, còn có mối giao hảo tốt đẹp kia, đàm phán với Tự Cừ Duyên sẽ vô cùng thuận lợi. Nhưng đáy lòng nàng thật sự không mong muốn nàng ấy đi, nàng hôm nay chân không tiện di chuyển, không có cách nào đảm bảo an toàn cho Phó Ngôn Khanh, nàng cũng không phải lòng dạ hẹp hòi mà đi ghen tuông linh tinh lúc này, chính là bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm. Hơn nữa. Tự Cừ Duyên biết rõ thân phận của Phó Ngôn Khanh, nàng ấy lại hiến kế giúp hắn thuận lợi ngồi lên đế vị, hắn dĩ nhiên càng trân quý nàng ấy, làm sao sẽ không nổi lòng tham. Đại Hạ có thể hy sinh Phó Ngôn Khanh, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ấy có một chút tổn thương nào.
Mắt thấy Triệu Tử Nghiễn trầm mặc, Phó Ngôn Khanh liền biết được nàng ấy đang suy nghĩ gì, nàng nâng lên gương mặt người trong lòng, chân thành nói: "An nhi, nàng phải tin tưởng ta, lần này ta đã suy tính đến mọi khả năng rồi. Tình thế bây giờ không ổn, phụ vương ta ba mặt bị địch vây công, sẽ không cầm cự được lâu, một khi Triệu Mặc Tiên chiếm được Ích Châu, Đại Hạ liền một phân thành hai, trước sau sẽ rơi vào tay của Thổ Dục Hồn cùng Khương Tộc, bọn chúng cũng sẽ tính đến việc liên minh với Bắc Lương, chúng ta phải nhanh đến trước."
Triệu Tử Nghiễn suy tư hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng, nàng nói khẽ: "Trước đây ta cùng trung thư đại nhân bàn bạc chuyện liên minh với Bắc Lương, cũng nhắc đến làm thế nào biểu hiện thành ý của Đại Hạ. Nếu như Bắc Lương toàn lực tương trợ, Đại Hạ yên ổn về sẽ lấy Tây Cảnh làm biên giới, liền đem lãnh thổ Khương Tộc phía Tây Bắc, cùng năm mươi dặm biên giới phía tây Thổ Dục Hồn, toàn bộ quy về Bắc Lương. Bắc Lương từ đó cũng không còn là chư hầu của Đại Hạ, hai nước bình đẳng thương mại, đây là điểm mấu chốt trong sách lược của ta."
Phó Ngôn Khanh nhẹ gật đầu, trong lòng cũng hiểu được Triệu Tử Nghiễn ý muốn sau khi dẹp loạn, triệt để xuất binh đánh chiếmThổ Dục Hồn cùng Khương Tộc. Từ khi Đại Hạ lập quốc đến nay, Thổ Dục Hồn cùng Khương Tộc quy làm chư hầu rồi lại bội ước không biết bao nhiêu lần, các đời đại hãn đều áp dụng chính sách chiến tranh, liên tục quấy nhiễu biên giới hai nước, bách tính không một ngày được yên ổn. Đại Hạ nay dùng chính sách đem dân chạy nạn xung vào quân đội, kỳ thật cũng không đưa họ lên chiến trường ngay lúc này, đều giao cho Thần Cơ Doanh huấn luyện, chính là vì ngày sau đại cuộc làm chuẩn bị.
Một đoàn người khẩn cấp lên đường, sau hai mươi ngày rốt cuộc đến được biên giới Tần Châu giáp Bắc Lương. Đoàn người tạm dừng nghỉ ngơi bàn luận một phen, Triệu Tử Nghiễn đóng dấu vào công văn đã chuẩn bị tốt, giao cho Phó Ngôn Khanh.
Phó Ngôn Khanh đi ngày đầu tiên, đêm đến Triệu Tử Nghiễn rửa mặt xong cũng không có lập tức đi ngủ, thẫn thờ ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bắc Lương. Từ đây đến kinh đô Bắc Lương phải đi thêm bốn ngày đường, Phó Ngôn Khanh không cho phép nàng theo vào cảnh nội, nàng cũng chỉ có thể đợi ở chỗ này, nhưng nàng làm sao có thể yên tâm, đây là lần thứ hai cách nàng tách ra. Trước đó lần thứ nhất xa nhau là lúc Phó Ngôn Khanh từ Ích Châu vận hàng hồi kinh, nhưng nửa đường nàng ấy cũng đã quay lại. Lần này nàng ấy một mình đi Bắc Lương, khiến cho nàng lòng như lửa đốt. Tuy nói đã phái Vô Ngôn Võng Lượng cùng một số cao thủ theo bảo hộ Phó Ngôn Khanh, nhưng nàng vô pháp tự mình theo che chở, trong lòng liền rơi vào khủng hoảng.
Lạc Âm dọn dẹp xong thứ gì đó, phát hiện trong phòng Triệu Tử Nghiễn đèn vẫn sáng, nghĩ quận chúa trước khi đi nhiều lần dặn dò phải chăm sóc tốt quân thượng, Lạc Âm liền tiến lên gõ cửa.
"Quân thượng còn không nghỉ ngơi sao? Sắc trời đã muộn."
Triệu Tử Nghiễn quay đầu trông thấy Lạc Âm, khẽ mỉm cười, trầm ngâm một lúc mới nói: "Ngươi nói nàng hiện tại đã đi đến nơi nào? Cũng không biết tình huống bên trong Bắc Lương ra sao, tối nay nàng sẽ nghỉ ngơi ở đâu."
Lạc Âm nghe xong bất giác đau xót, trước kia tuy nói mình có chút bất mãn với quân thượng, nhưng người đối tốt với quận chúa, nàng đều để ở trong mắt. Hôm nay quân thượng vì quận chúa mà bị phế đi chân, một người đơn bạc ngồi ở trên xe lăn, nhìn xem bên ngoài cảnh ban đêm trầm lắng, có vẻ hơi hiu quạnh xót xa. Tâm tình Lạc Âm thoáng trầm xuống, nhẹ giọng nói: "Quận chúa cưỡi ngựa tốc độ rất nhanh, khả năng lúc này đã đến phủ Tây Bình, quận chúa cũng không phải lần đầu đi Bắc Lương, người tất nhiên sẽ sắp xếp mọi việc chu toàn. Ngược lại là quân thượng, người nếu gầy yếu lại đổ bệnh, quận chúa biết được sẽ đau lòng."
Triệu Tử Nghiễn biết Lạc Âm chính là thay chủ tử nàng ấy lo lắng cho mình, khẽ nở nụ cười, ôn hòa nói: "Ừ, ta đây liền đi ngủ."
Tuy đáp ứng Phó Ngôn Khanh ở đây đợi, nhưng Triệu Tử Nghiễn vẫn phái một số ám vệ đến thành đô Bắc Lương tìm hiểu tin tức, nhất là đám huynh đệ của Tự Cừ Duyên, ngày trước là Phó Ngôn Khanh hiến kế hạ bệ bọn họ, không tránh được bọn họ sẽ mang thù. Lần này đi gặp Tự Cừ Duyên, Phó Ngôn Khanh bắt buộc phải công khai thân phận, đám người kia dĩ nhiên sẽ không để yên cho nàng.
----------------
Đến ngày thứ tư, đoàn người Phó Ngôn Khanh cuối cùng đến được thành Cô Tang – chính là kinh đô của Bắc Lương. Trước đây Phó Ngôn Khanh đến Bắc Lương hành sự, cũng mấy lần gặp qua Tự Cừ Duyên, khi đó hắn vẫn còn là vương tử, hôm nay đã trở thành quốc chủ, không biết cách liên lạc trước kia còn giữ hay không. Nàng thử một chút, liền phát hiện hết thảy vẫn như cũ. Phó Ngôn Khanh nhịn không được mỉm cười, hắn vẫn là bằng hữu chí cốt đấy.
Sáng hôm sau, liền có ám vệ trong hoàng cung âm thầm đến liên lạc, dẫn theo Phó Ngôn Khanh tiến cung. Bởi vì muốn tránh đi sự chú ý của người ngoài, Phó Ngôn Khanh chỉ mang theo Vô Ngôn cùng Phó Dương.
Tiến vào hoàng cung, trong điện liền nhìn thấy một nam tử đầu đội đế quan, trên người mặc cẩm phục xanh thẫm, hắn vừa nhìn thấy Phó Ngôn Khanh, trong mắt khó có thể nén được vui mừng. Tự Cừ Duyên hôm nay trở thành quốc chủ, càng trở nên trầm ổn hơn lúc trước. Cho toàn bộ người hầu lui ra ngoài, hắn vui vẻ nói: "Ngôn Khanh, đã lâu không gặp."
Phó Ngôn Khanh đối với hắn khom người thi lễ: "Bái kiến quốc chủ, hoàn toàn chính xác đã lâu không gặp."
Tự Cừ Duyên nhíu lông mày: "Giữa huynh và muội còn muốn khách sáo sao, muội cứ xưng hô như trước kia liền tốt."
Phó Ngôn Khanh mỉm cười: "Đại ca hôm nay đã là quốc chủ, muội gọi thẳng không hợp lễ nghĩa. Huống hồ, lần này muội không những dùng quan hệ cá nhân mà đến, còn đại biểu cho nhiếp chính vương, cùng quốc chủ có việc thương lượng."
Tự Cừ Duyên tựa hồ cũng không kinh ngạc, hắn cười cười: "Huynh cũng đoán được, lại nói tiếp, lúc ban đầu hai người cứu huynh, huynh đều tặng cho mỗi người một cây chủy thủ, lúc đó liền cảm thấy được cửu điện hạ không đơn giản, hôm nay quả nhiên khiến huynh thán phục không thôi."
Phó Ngôn Khanh gật đầu, trong mắt có chút tự hào: "Nàng ấy rất lợi hại."
Tự Cừ Duyên ánh mắt một mực chưa từng rời khỏi, tự nhiên thấy rõ phản ứng của nàng, hắn có chút cúi đầu xuống, nghiêm mặt nói: "Ngôn Khanh, giữa muội và huynh cũng không cần khách khí, ý tứ của nhiếp chính vương, huynh đại khái đoán được. Thế nhưng huynh dù là quốc chủ, cũng không phải mọi chuyện đều có thể định đoạt. Bắc Lương mấy năm nay liên tục gặp loạn, hôm nay mới tạm thời an bình, muốn Bắc Lương xuất binh tương trợ, huynh cần một lý do để thuyết phục quần thần và bách tính thiên hạ."
Ánh mắt của hắn sáng rực, trong mắt không che giấu chút nào tình cảm đối với Phó Ngôn Khanh: "Ngôn Khanh, huynh cũng không muốn dùng chuyện này ép buộc muội, huynh chỉ là muốn nói, trái tim huynh có muội đã lâu, huynh rất chân thành cầu thân với muội, nếu như muội đáp ứng, huynh liền có thể danh chính ngôn thuận giải vây cho Tây Nam Vương, hai nước từ đây lập tức kết liên minh."
Phó Ngôn Khanh sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ nghĩ đến cái gì, trầm thấp bật cười. Nụ cười này của nàng khiến cho Tự Cừ Duyên có chút khó hiểu, hắn trên mặt quẫn bách, gấp hỏi nàng: "Muội vì sao cười?"
Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, vui vẻ nói: "Không có gì, chẳng qua là lúc trước, nhiếp chính vương không mong muốn muội đi, nàng sợ huynh sẽ nhắc đến chuyện này, hiện tại liền thật sự như nàng nói."
Tự Cừ Duyên cũng nhịn không được bật cười: "Xem ra Nhiếp chính vương rất luyến tiếc muội." Nói xong, hắn dừng một chút: "Ngôn Khanh, ý của muội thế nào?"
Phó Ngôn Khanh trong lòng biết cách làm người của Tự Cừ Duyên, tuy hắn chân thành muốn cầu thân, nhưng cũng sẽ không bắt buộc nàng: "Tự đại ca, lúc trước muội gọi huynh một tiếng đại ca, liền cho thấy muội đối với huynh vĩnh viễn là tình huynh muội, không có ý khác, hơn nữa, muội từ lâu đã có người trong lòng rồi."
Tự Cừ Duyên tràn đầy mất mát, cúi đầu xuống trầm mặc thật lâu, có chút chán nản nói: "Là huynh đường đột, người kia... người kia rất tốt sao?"
Phó Ngôn Khanh không chút nào che giấu tình cảm trong lòng, chân thành nói: "Rất tốt, gặp được người ấy, đại khái là chuyện may mắn nhất đời muội."
Tự Cừ Duyên hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Muội như vậy không che giấu chút nào mà khoa trương hắn, huynh sẽ rất ghen ghét đấy."
Phó Ngôn Khanh chỉ cười không nói, Tự Cừ Duyên hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: "Đã như vậy, huynh cũng không quanh co lòng vòng, Triệu Mặc Tiên đã phái người tới Bắc Lương trước muội rồi, đồng dạng là cầu minh. Chắc hẳn nhiếp chính vương lần này tới, đều đã chuẩn bị điều kiện tương ứng, mà huynh cũng cần một lý do thực sự thuyết phục."
Phó Ngôn Khanh nghiêm túc đưa lên công văn, Tự Cừ Duyên sau khi xem xong, mỉm cười: "Đồng dạng là hợp tác cầu lợi, Triệu Mặc Tiên hứa cho huynh ba tòa thành Đại Hạ."
Phó Ngôn Khanh thần sắc vững vàng, chẳng qua là nở nụ cười: "Ba tòa thành trì? Triệu Mặc Tiên thật sự là hào phóng, chỉ là không biết Thổ Dục Hồn muốn bao nhiêu tòa thành, Khương Tộc lại muốn bao nhiêu tòa?"
Nàng nói xong, Tự Cừ Duyên ánh mắt khẽ biến, hồi lâu không nói lời nào. Phó Ngôn Khanh lại nói tiếp: "Kỳ thật huynh còn chưa đáp ứng đúng không? Đó chính là vì huynh không tin tưởng, hoặc là nói, Triệu Mặc Tiên dù thật sự muốn cho, triều đình Đại Hạ làm sao sẽ đáp ứng, mà Khương Tộc cùng Thổ Dụcc Hồn có thể để cho Bắc Lương vừa lòng đẹp ý sao?"
"Nhưng ba tòa thành trì Đại Hạ, đối với Bắc Lương mà nói sức hấp dẫn khó nói nên lời. Tây Cảnh thời tiết khắc nghiệt, điều kiện sống kém xa so với cảnh nội Đại Hạ trù phú. Nếu có được ba tòa thành kia, vấn đề lương thực cùng đời sống người dân Bắc Lương sẽ được cải thiện rất nhiều." Tự Cừ Duyên chậm rãi nói.
Phó Ngôn Khanh gật đầu: "Nói cũng không sai, nhưng cho dù Bắc Lương đạt được ba tòa thành kia, cũng khó mà giữ được. Thổ Dục Hồn nhiều năm như vậy sở dĩ chỉ quanh quẩn quấy rối ở Tây Cảnh, không cách nào tiến một bước vào trung nguyên, không phải vì bọn hắn không đủ dũng mãnh, mà là quân dân Đại Hạ một bước cũng không nhượng bộ, Kiếm Môn Thục Đạo là phòng tuyến trời cho, xưa nay luôn bất khả xâm phạm. Nhưng nếu một ngày bọn chúng có thể vượt qua ranh giới, tiến vào Thục Trung, huynh nên hiểu được Thổ Dục Hồn tham lam như thế nào. Bắc Lương binh lực không sánh bằng Đại Hạ, liền Đại Hạ cũng phải nhượng bộ, bọn chúng làm sao có thể buông tay cho Bắc Lương chiếm cứ chỗ tốt? Lúc đó khả năng Triệu Mặc Tiên không chịu nổi áp lực, cùng Thổ Dục Hồn hai mặt giáp công, Bắc Lương làm sao tránh thoát được một kiếp?"
Tự Cừ Duyên thần sắc do dự, nhíu mày một mực không nói, những lời này của Phó Ngôn Khanh cũng chính là điều hắn băn khoăn trong lòng.
Phó Ngôn Khanh thấy hắn do dự, tiến thêm một bước nói: "Nhiếp chính vương làm người thế nào, huynh cũng hiểu rõ, điều kiện mà nàng đã đưa ra, nàng chắc chắn sẽ thực hiện đúng như vậy. Đại Hạ xưa nay chán ghét chiến tranh, nhưng cũng quyết không khoan nhượng kẻ thù bên ngoài xâm lấn. Vì đổi lấy trăm năm an ổn, Đại Hạ buộc lòng phải triệt để dẹp loạn Tây Cảnh. Sau này Bắc Lương với tư cách liên minh, dĩ nhiên sẽ không thiếu phần, lấy Trường Giang làm biên giới phân chia, hai nước mãi mãi bình an vô sự."
Tự Cừ Duyên ngẩng đầu nghiêm mặt nói: "Diệt Thổ Dục Hồn cùng Khương tộc không phải là chuyện dễ dàng, Đại Hạ làm sao có thể cam đoan sau khi dẹp yên nội loạn liền có thể xuất binh tây chinh?"
Phó Ngôn Khanh không nhiều lời, trực tiếp từ trong ống tay áo móc ra một cuốn vải lụa vàng đưa cho Tự Cừ Duyên: "Đây chính là hiệp ước liên minh do Nhiếp chính vương viết xuống, đã được đóng dấu ngọc tỷ, đủ chứng minh cho thành ý của triều đình. Còn nữa, đại quân Tây cảnh hiện nay do phủ Tây Nam Vương nắm giữ ấn soái, muội có thể đảm bảo, không diệt được Thổ Dục Hồn, tuyệt không lui binh!"
Ở kiếp trước, nàng xuất chinh tây phạt, đem đại tướng Thổ Dục Hồn chém xuống dưới ngựa, nếu không phải cuối cùng bị Triệu Mặc Tiên vây khốn, nàng đã sớm san bằng Thổ Dục Hồn. Nàng đã từng đánh bại bọn chúng một lần, liền có thể đánh bại lần thứ hai! Phó Ngôn Khanh vốn là một người thanh nhã bình thản, lúc này đứng ở trong điện, ý chí chiến đấu tỏa ra mãnh liệt khiến cho Tự Cừ Duyên thoáng giật mình. Hắn nhìn nàng hồi lâu, cao giọng bật cười, đưa tay nhận lấy cuốn vải lụa vàng, nửa thật nửa giả trêu đùa: "Lại nói, nếu muội chịu đáp ứng điều kiện trước của huynh, huynh cái gì đều không cần suy tính."
Phó Ngôn Khanh lắc đầu mỉm cười: "Muội còn không muốn làm hồng nhan họa thủy đâu." Nàng nếu đáp ứng, Triệu Tử Nghiễn tất nhiên trực tiếp dẫn binh đến Cô Tang cướp người.
Tự Cừ Duyên biết không thể làm gì khác, đành phải từ bỏ ý định. Liền sau đó, hắn cùng các đại thần trong triều thương nghị suốt hai ngày, rốt cuộc quyết định cùng triều đình Đại Hạ kết liên minh. Mặc dù không muốn buông tay Phó Ngôn Khanh, nhưng thấy nàng kiên trì như vậy, hắn vẫn là để cho nàng rời khỏi, lúc tiễn nàng còn lưu lại một câu: "Bất cứ lúc nào muội đổi ý, chỉ cần Tự Cừ Duyên còn làm quốc chủ, vị trí vương hậu vĩnh viễn là dành cho muội."
Phó Ngôn Khanh không nói gì, chỉ là đối với hắn thi lễ một cái, mang theo Vô Ngôn cùng Phó Dương ba người ra roi thúc ngựa chạy về Tần Châu. Chẳng qua là vừa mới đến Tây Bình, Phó Ngôn Khanh liền cảm thấy không thích hợp, lập tức ra hiệu cho Vô Ngôn cùng Phó Dương tăng cường cảnh giác. Ba người bắt đầu thúc ngựa đi chậm lại, ngưng mắt nhìn bốn phía.
Phó Ngôn Khanh ánh mắt tinh tường mà quét qua bụi cỏ trước mặt, lập tức phát hiện mấy sợi dây cản ngựa giăng ngang, nàng không chút do dự kẹp chặt bụng ngựa, tay mãnh liệt giữ lấy dây cương, con ngựa nhất thời nhảy dựng lên, liên tiếp phóng qua hai đạo dây cản ngựa. Phó Ngôn Khanh cấp tốc tung người xuống, hai tay trực tiếp nắm lấy hai đạo dây cản ngựa, nội lực phun ra kéo thật mạnh, đem bốn người mai phục ở hai bên mạnh mẽ lôi ra. Nhìn thấy trang phục của bọn họ rõ ràng là binh sĩ Bắc Lương, Phó Ngôn Khanh con ngươi hơi trầm xuống.
Vô Ngôn cùng Phó Dương cũng không dừng lại, nhanh như chớp bay xuống đem bốn binh sĩ kia khống chế, lúc này bên tai mãnh liệt vang lên tiếng tên bắn xé gió, ba người lập tức đem đám binh sĩ làm bia đỡ đạn, nhanh chóng lùi về phía sau.
Phó Ngôn Khanh rất là lãnh tĩnh, thấp giọng nói: "Lập tức rút lui, bọn chúng rất đông."
Đợi đến lúc mưa tên bắt đầu thưa thớt, ba người liền ngự lên khinh công, bắt kịp ba con ngựa đang hoảng sợ chạy loạn, rất nhanh thúc ngựa vọt tới trước, chỉ cần vượt qua thêm mười mấy dặm, liền tiến vào biên giới Đại Hạ. Phía sau đối phương đuổi theo càng ngày càng nhanh, tiếng vó ngựa dồn dập rung chuyển một góc trời. Phó Ngôn Khanh nhíu mày, đối phương đợi đến lúc này mới bắt đầu động thủ, xem ra là tự ý hành động, hơn nữa quyền lực trong triều đình Bắc Lương cũng không nhỏ, mới có thể như vậy tùy ý điều động Tây Bình vệ quân.
Đang lúc suy tư, sau lưng đột nhiên cảm giác lạnh cả người, kiếp trước nhiều năm chinh chiến dưỡng thành thói quen vô cùng nhạy bén trước nguy hiểm, Phó Ngôn Khanh lập tức tung người nhảy khỏi lưng ngựa, chỉ nghe vụt một tiếng vang lên, ngựa của nàng hí vang một tiếng liền cắm đầu ngã xuống mặt đất, tóe lên đầy trời cát bụi.
"Vô Ngôn, các ngươi cẩn thận!"
Đồng thời với tiếng hô của Phó Ngôn Khanh, ba mũi tên thép mang theo lực đạo mạnh mẽ bay thẳng đến Vô Ngôn cùng Phó Dương. Mà phía sau động tĩnh kéo dây cung vẫn còn tiếp tục, Phó Ngôn Khanh quay đầu, liền nhìn thấy một nam tử mặc quân phục tướng lĩnh, trong tay dây cung đã kéo hết mức, mũi tên hắc sắc nhắm thẳng vào nàng.
---------
Tác giả có lời muốn nói: Không ngược, không ngược, điện hạ sắp bị quận chúa đem hầm rồi, các ngươi không cần quá kích động.
Điện hạ: quả nhiên cái tên mãnh phu kia muốn cướp vợ ta, vợ ta nàng thích nữ tử xinh đẹp dịu dàng, không thèm nhìn đến mấy tên đại hán thô lỗ cả ngày chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung!
Quận chúa: An nhi, nước sôi đã nấu xong rồi, nàng đến.....
Điện hạ: ........